Điện Chủ Ở Rể

Chương 138: Dựa vào kiến thức và thực lực chuyên môn




“Thật ra thân phận bí mật của anh rể là paparazzi đúng không?”

Lâm Thù Nhi cười khanh khách: “Ngôi sao sợ nhất là cái gì, chắc chắn là paparazzi!”

“Phù!”, nghe câu trả lời của Lâm Thù Nhi, Mục Hàn không khỏi âm thầm thở phào, vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng, anh rể em trừ đi giao hàng còn kiêm việc paparazzi, tung tin đồn của ngôi sao, giỏi không?”

“Đương nhiên là giỏi rồi!”, Lâm Thù Nhi bĩu môi, nói: “Giỏi đến mức Chiến Chiến cũng không dám đắc tội anh, sợ anh đồn bậy, gây ảnh hưởng xấu cho anh ấy ở trên mạng!”

Mục Hàn: “…”

Mục Hàn biểu thị, chỉ cần thân phận không bị bại lộ, paparazzi thì paparazzi vậy.

Mặc dù là Điện Chủ Điện Long Vương rất tôn quý, nhưng đối với Mục Hàn mà nói, bây giờ vẫn chưa phải lúc tiết lộ thân phận.

“Anh rể, có phải bình thường anh rất hay chụp lén ngôi sao không?”, Lâm Thù Nhi trêu chọc: “Doãn Nhi, tối nay chúng ta ngủ phải chú ý một chút, đừng để paparazzi nào đó chụp lén”.

Mục Hàn: “…”

Mục Hàn đưa Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi về khu nhà của nhà họ Tần, đi gặp Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên vẫn đang chuẩn bị tài liệu cho buổi đấu thầu.

Đó là tính cách của Lâm Nhã Hiên, hoặc là đừng làm, còn không thì phải làm hết sức, làm tốt nhất có thể.

Còn bốn vợ chồng chị gái của Tần Lệ không ai dành thời gian để chuẩn bị tài liệu, mà đi khắp nơi tìm quan hệ, hi vọng tranh được một vị trí quyết định nội bộ cho buổi đấu thầu vào một tuần sau. Nhất là nhà Trương Hạo và Tần Phiêu, lần trước vấp phải trở ngại ở chỗ ông Chử, nay càng dốc hết sức, quyết tâm lấy lại thể diện.

Bọn họ gửi gắm hi vọng lên người con rể ngoại quốc John.

Nhưng John ở nước Mễ chỉ là thanh niên thất nghiệp không sao sống nổi, sợ bị lộ nên mượn cớ về nước Mễ để móc nối quan hệ.

Có sự bày tỏ thái độ của John, Trương Tâm Lăng vô cùng tự tin, giở giọng dè bỉu Lâm Nhã Hiên đang chú tâm chuẩn bị tài liệu: “Cô bám được anh chàng đại gia siêu giàu thì đã là gì? Tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải vẫn phải nể mặt người nước Mễ đó thôi!”

Về phần ba nhà anh rể còn lại, bọn họ không có con rể người nước ngoài, cũng không có ai làm quan chức Chính phủ, chỉ có thể đi chạy quan hệ khắp nơi.

Anh rể thứ ba Lưu Minh bảo con gái là Lưu Minh Tương gọi điện thoại cho Diệp Chí Văn, nhờ hắn nghĩ cách.

Diệp Chí Văn vừa nghe tới họ muốn cạnh tranh với Mục Hàn là giật thót. Hắn vốn muốn khuyên ngăn bố mẹ vợ, nhưng khi nghĩ tới thỏa thuận giữ bí mật đã ký, hắn chỉ đành đồng ý ngoài mặt, bày tỏ sẽ đi tìm quan hệ.

Nghe được câu nói này của Diệp Chí Văn, cả nhà Lưu Minh cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.

“Anh rể, anh xem anh đi, chị cố gắng như thế mà anh lại không giúp được chút nào!”, Lâm Thù Nhi thấy thương cho Lâm Nhã Hiên làm việc vất vả, trút giận lên người Mục Hàn.

“Con còn trông mong thằng phế vật này có thể làm được gì?”, Tần Lệ ở bên cũng cực kì bất mãn.

“Con đi nấu cơm”, Mục Hàn cười hì hì.

Khu nhà của nhà họ Tần nhiều người, sản nghiệp lớn, mỗi lần năm người con gái, con rể về đều có thể ở trong một căn nhà độc lập.

Mỗi một căn nhà đều có ba phòng ngủ, một phòng khách, có phòng bếp và phòng vệ sinh.

Gia đình Tần Lệ là gia đình không được yêu thương nhất, mỗi lần Tần Lệ quay về đều ở trong căn nhà có diện tích nhỏ hơn nhà của những người chị khác rất nhiều.

Tuy cả nhà họ Tần sẽ tụ họp với nhau khi ăn cơm, nhưng vì nhà Tần Lệ không được hoan nghênh cho lắm, nên Mục Hàn tự mình mua đồ về nấu ăn luôn.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Một ngày trước buổi đấu thầu.

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lại đặc biệt triệu tập năm người con gái và con rể họp ở trong sân.

“Ngày mai là buổi đấu thầu của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải rồi, các con đều có tự tin cả chứ?”, Tần Nam lên tiếng hỏi.

“Bố mẹ hãy yên tâm!”, Trương Hạo mở lời đầu tiên, tràn đầy tự tin: “John hiện đang ở nước Mễ, ngày mai nó sẽ về Sở Bắc, dựa vào mối quan hệ của John thì có thể nắm chắc chín mươi phần trăm trúng thầu!”

“Không tồi”, Tần Nam hài lòng gật đầu: “Hạo à, con đã tìm được một đứa cháu rể giỏi cho chúng ta!”

“Anh rể cả nói nắm chắc chín mươi phần trăm là em đây không phục đâu đấy!”, Vương Binh cười nói: “Em bất tài, nhưng em có vài người bạn làm ăn, bọn họ đã bắc cầu nối dây cho em, liên lạc với bên tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải. Anh rể, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”

Trương Hạo thầm chửi một tiếng lão cáo già.

Nhưng trên mặt vẫn cười rạng rỡ, nói: “Em rể hai giao thiệp rộng, là tôi đường đột rồi”.

“Em nghĩ dựa vào địa vị của Chí Văn nhà bọn em tại chiến khu Sở Bắc, thế nào tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải cũng phải nể mặt chút chứ nhỉ?”, Lưu Minh cười ha hả nói.

“Còn em, em không có quyền thế, cũng không có bạn bè giúp đỡ. Nhưng em đã nhờ người gửi tặng một bản gốc của “Đường Tống bát đại gia” cho người phụ trách dự án của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải!”, Thôi Sĩ Kỳ cũng khoan thai tỏ thái độ.

Bản gốc của “Đường Tống bát đại gia”?

Đó là báu vật giá trị cao ngất trời đấy!

Không ngờ Thôi Sĩ Kỳ vì tranh đoạt gia sản nhà họ Tần mà lôi ra cả báu vật cất dưới đáy rương.

Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ nói như thể mỗi một người bọn họ đều có xác suất trúng thầu rất lớn.

Tuy nhiên, chỉ Mục Hàn biết người có thể trúng thầu thật sự chỉ có vợ anh Lâm Nhã Hiên.

“Mặc dù chúng cháu không có quan hệ, không có quyền thế, cũng không tặng quà, nhưng chúng cháu sẽ dựa vào kiến thức và thực lực chuyên môn để chinh phục tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải!”, Lâm Nhã Hiên cũng bày tỏ thái độ.

“Kiến thức và thực lực chuyên môn?”

“Đúng là ngu ngốc thật sự!”

Lời nói của Lâm Nhã Hiên làm mọi người cười ầm lên.

Những người này đều đã trải nghiệm rất nhiều bên ngoài xã hội, đương nhiên hiểu rõ có nhiều lúc, việc làm ăn không phải chỉ cần có kiến thức và thực lực chuyên môn là có thể thành công.

Bọn họ chế giễu Lâm Nhã Hiên không rành sự đời.

Nghe Lâm Nhã Hiên nói, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng chỉ cười cho qua.

Hiển nhiên bọn họ xem trọng nhà Trương Hạo và nhà Lưu Minh hơn là nhà Lâm Nhã Hiên.

Ngày hôm sau, ngày tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải tổ chức buổi đấu thầu.

Khu nhà của nhà họ Tần chia quân năm đường, đi đến hiện trường buổi đấu thầu.

Trước khi buổi đấu thầu chính thức bắt đầu, ngoại trừ nhà Lâm Nhã Hiên thì bốn nhà còn lại đều luống cuống.

“Cái gì? John vẫn còn ở nước Mễ, không mua được vé về Thiên Triều sao? Không phải nó là người giàu có ở nước Mễ à, mua vé máy bay làm gì, đi trực thăng tư nhân đi chứ!”

“Ông Tống à, ông không đùa tôi đấy chứ? Buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, ông lại nói với tôi người phụ trách dự án đổi trợ lý, vậy số tiền tôi gửi đều thành công cốc sao? Ôi, cái gì mà chuyện đột xuất, ông đừng lôi mấy chuyện vô căn cứ đó ra nói với tôi, ông chỉ cần nói cho tôi biết bây giờ nên làm thế nào?”

“Chí Văn có nhiệm vụ khẩn cấp, không gọi điện thoại cho nó được? Tại sao vậy, sớm không có, muộn không có, cứ phải có nhiệm vụ khẩn cấp ngay lúc này, vậy buổi đấu thầu chúng ta phải làm sao?”

“Hả? Bộ trưởng Lăng bị tình nghi tham ô nhận hối lộ, bị nội bộ tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải bắt và đưa đến cơ quan cảnh sát rồi sao? Trời ơi, vậy bản gốc “Đường Tống bát đại gia” của tôi… Được được được, tôi không nhắc, tôi không nhắc. Ông nhất định phải giữ bí mật cho tôi, đừng nói là tôi tặng “Đường Tống bát đại gia” đấy nhé!”

Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều đang khẩn trương gọi điện thoại.

Luống cuống như kiến bò chảo nóng vậy.

Vào lúc này, ông Chử phụ trách chủ trì buổi đấu thầu cũng đã đi vào hội trường.