Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 57




Từ cổng thành hướng về Ô Long Sơn, ra roi thúc ngựa ước chừng chỉ cần một ngày là tới nhưng vì Lâm San thật sự rất keo kiệt khi thuê xe ngựa, vừa chậm vừa xóc nảy, mới đi nửa ngày, không xa cửa thành là mấy, Lâm San lại say xe như trước, ngồi trong xe ói đến ruột non ruột già. Ngẩng đầu thấy Tiểu Lục ngồi bất động bên cạnh, đứng lên không nổi, miệng không ngừng tụng niệm: "Nước, nước..."

Lâm San vội vàng đem siêu nước ra đã thấy không còn gì, liền sai xa phu đi tìm. Không nghĩ người kia chẳng khác gì đại gia, nói gì cũng không chịu đi.

"Ta chỉ đánh xe thôi, ta đi rồi ngươi cướp gì của ta sao?"

Lâm San nghe điểu ngữ kia một hồi lâu mới hiểu đại khái hình như hắn sợ mình vừa đi, Lâm San sẽ thừa cơ trộm ngựa của hắn. Lâm San nhìn con ngựa đang ăn cỏ, thiếu chút nữa run rẩy nói, đại gia dắt đến một con lừa còn tốt hơn con ngựa này của ngươi!

Nhưng xa phu kia chấp nhất, không còn cách nào, Lâm San đành vực dậy tinh thần, tự mình đi tìm. May mà vùng ngoại có nhiều nguồn nước nên nàng rất nhanh tìm được một dòng suối, lấy đầy một bầu nước trở về tìm Tiểu Lục. Nhưng chỉ vừa đi một chút, Lâm San bỗng choáng váng.

Ta nói, xe ngựa đâu?

Chỉ thấy nơi bọn họ vừa ngừng lại nghỉ giờ phút này sớm rỗng tuếch, chỉ còn lại Tiểu Lục đang hấp hối nằm ở đàng kia không biết gì.

Đầu Lâm San nhất thời oanh một tiếng, vội vàng lay tỉnh Tiểu Lục: "Tiểu Lục, Tiểu Lục! Mau tỉnh lại!"

Tiểu Lục suy yếu mở mắt hỏi: "Công tử, có nước rồi sao?"

"Nước cái đầu ngươi!" Lâm San muốn khóc, "Xe ngựa đâu? Xa phu đâu? Hành lý đâu?"

Tiểu Lục mờ mịt nhìn bốn phía, lắc đầu: "Không biết..."

Lâm San biết bọn họ bị hố.

Xe không có, người không có, trọng yếu hơn là tất cả hành lý trên xe đều không có, còn có ruộng đất của nàng, trâu của nàng, nhà của nàng, giấc mơ mở tiệm của nàng cũng không có! Cảm giác này quả thực không khác gì chết.

Thấy Lâm San khóc không ra nước mắt, Tiểu Lục suy yếu còn an ủi: "Công tử... Đừng thương tâm... Bảo bối tùy thân chúng ta mang theo... hắn không cướp được..."

Cái gì? Lâm San mắt sáng ngời, bảo bối vẫn còn? Tiểu Lục lôi một túi nặng trịch từ sau ra, vẻ mặt tự hào: "Công tử, ngươi xem..."

Oa! Nặng vậy! Hy vọng của Lâm San lại hừng hực như lửa cháy, nặng như thế thì ít nhất cũng hơn hai trăm, xem ra tiệm vịt tuy bay mất nhưng ruộng với trâu vẫn còn. Nàng nghĩ như vậy, vui sướng hài lòng mở bao ra, nhất thời biểu tình trên mặt như hóa đá.

Chỉ thấy cái bảo bối trong miệng Tiểu Lục kia chính là khối thiên thạch hoàng thượng ban cho trên đó còn viết bốn chữ "Quốc thái dân an" bằng vàng, chói mắt vô cùng.

Một khắc kia, Lâm San thiếu chút nữa đập đầu vào tảng đá, Tiểu Lục a Tiểu Lục! Ngươi không việc gì phải giấu tảng đá phá hoại này kỹ như vậy! Ngươi giỡn với ta đi! Vừa muốn phát tác, ngẩng đầu lên chỉ thấy Tiểu Lục đã muốn ngất đi, khóe miệng còn giữ nét tươi cười mỹ mãn.

Lâm San: "..."

Từ một người giàu xổi có xe có tiền nhanh chóng trở thành một tảng đá, cộng thêm một bệnh nhân bi kịch, cuộc sống của Lâm San thật sự rất mẹ nó phập phồng lo âu. Sau khi Tiểu Lục bắt đầu phát sốt, tâm tình bèn rơi xuống mức thấp nhất.

Lâm San giờ phút này đã vô cùng hối hận, sờ cái trán ngày càng nóng của Tiểu Lục, nhìn lại con đường truy tìm Liên Phong trước mặt, nàng đành hạ quyết tâm về thành trước rồi mới tính tiếp.

Cứ như vậy, bọn họ mới ra khỏi thành nửa ngày liền trở về. Khi đi thắt lưng giắt bạc triệu, khi về hai tay trống trơn, thật vất vả đi bộ trên đường xe bò. Trong tiếng kêu của một con bò già, Lâm San lại một lần nữa đặt chân về lại nơi mà nàng muốn vĩnh viễn rời đi.

Tiểu Lục giờ phút này gần như hôn mê mà Lâm San không xu dính túi, điều này khiến nàng khó lòng lựa chọn, rốt cuộc nên hồi cung hay đi tìm cha mẹ. Đối với Lâm San mà nói, hai lựa chọn này đều làm nàng khó xử, có khả năng trở về sẽ trốn ra được nữa, sau đó nếu Đỗ Hạo biết nàng vẫn ra khỏi thành sẽ làm khó người nhà nàng.

Do dự trong chốc lát, Tiểu Lục thần trí chưa hoàn toàn biến mất bỗng kéo góc áo của nàng: "Công tử... Ta... Ta không sao...

Chúng ta đừng trở về... Còn... Còn phải đi tìm Liên đại nhân..." Nàng nói chuyện hữu khí vô lực, hốc mắt Lâm San lập tức ẩm ướt.

Từ khi nha hoàn này bắt đầu theo nàng vẫn ở cạnh bên người, mặc dù có lúc tính cách lỗ mãng hồ đồ nhưng tuyệt đối trung thành và tận tâm với nàng còn nàng thì sao? Thẳng thắn mà nói, mình đối với nàng cũng không thể gọi là tốt, ít nhất cũng không tốt như Tiểu Lục đối với mình. Nghĩ đến đây, Lâm San bỗng cảm thấy áy náy, nàng đã mất đi Liên Phong, không thể ngay cả Tiểu Lục quan tâm đến mình như vậy cũng mất đi.

Lâm San bắt lấy tay Tiểu Lục, kiên định nói: "Không, chúng ta hồi cung, chữa bệnh cho ngươi!"

Vừa nghe Lâm San nói vậy, Tiểu Lục nóng nảy: "Công tử, ngươi... Ngươi không thể trở về! Trở về... sẽ không còn ra được!" Nàng thực vội nên lớn tiếng hơn không ít, "Kỳ thật... Kỳ thật ở kinh thành ta... còn có thân thích..."

Thân thích? Lâm San mắt sáng ngời: "Thân thích nào?"

Tiểu Lục suy nghĩ thật lâu: "Tính bối phận hẳn là... nhị bá mẫu..."

Lâm San: "..."

Không ngờ Tiểu Lục không nói bậy, cho nàng địa chỉ, đi qua chín khúc cua mười tám ngõ nhỏ đúng là trong một ngõ tìm được một lão nhân độc thân khoảng tám mươi. Lão nhân kia đã lâu không thấy Tiểu Lục, kích động rơi lệ, ôm Tiểu Lục nói sao cũng không chịu buông tay: "Thúy Hoa, cô nãi nãi nhớ ngươi muốn chết, ngươi sao gầy như vậy? Đừng vội, cô nãi nãi tìm đại phu giúp ngươi!"

Thì ra Tiểu Lục tên là Thúy Hoa. Lúc này, lão nhân gia đã hấp tấp kéo đại phu về, bắt mạch cho Tiểu Lục, tỏ vẻ nàng nhiễm phong hàn không nặng nhưng thân thể không khỏe phải điều dưỡng nhiều hơn mới hoàn toàn khang phục. Lời của đại phu làm Lâm San nhẹ lòng nhưng lúc đó nàng cũng vỡ lẽ Tiểu Lục kỳ thật cũng chỉ là một cô nương bình thường, nếu muốn theo mình chạy khắp nơi thật khó cho nàng.

Lâm San lo lắng suốt một ngày, rốt cục khi Tiểu Lục tỉnh ngủ bèn ra một quyết định trọng đại, cho dù tìm được Liên Phong hay không vẫn không nên liên lụy thêm ai bên cạnh mình nữa, bao gồm cả Tiểu Lục thân cận nhất với mình. Cho nên, Lâm San định rời đi.

Nàng thừa dịp trời tối vụng trộm đi, một chút bạc cùng khối thiên thạch trên người tất cả đều để lại cho Tiểu Lục, nàng biết mình để lại cho bọn hắn không đáng kể chút nào nhưng giờ phút này đối với nàng mà nói, đây đã là toàn bộ tài sản của nàng.

Đi ra ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, ngửa đầu nhìn thấy trời đêm nhiều sao, Lâm San bỗng cảm thấy bầu trời như rộng hơn, ánh trăng sáng hơn, xinh đẹp như vậy, gió lùa vào cả hai tay áo! Lâm San nhất thời nổi thi hứng.

Bình thường dựa theo định luật vàng của xuyên không, tại đây ngâm thơ tất có diễm ngộ, Lâm San tuy vô tâm trêu chọc hoa đào, bất quá vẫn tò mò quy luật này rốt cuộc có đúng hay không, vì thế sau khi ngâm xong, nàng cẩn thận nhìn xung quanh một vòng.

Cũng không biết là đúng lúc hay quy luật thật sự ứng nghiệm, Lâm San bỗng thấy một bóng người chậm rãi đi tới từ con phố bên kia. Đó là một nam nhân giống hệt Liên Phong, tràn ngập cô độc, phiêu dật tiêu sái trong màn sương tịch mịch.

Lâm San nhìn một hồi lâu, càng nhìn người này càng thấy quen mắt, chờ người nọ đến gần, hai người chạm mắt, người nọ như gặp quỷ, xoay người lên ngựa bỏ chạy.

Lâm San lúc này mới phản ứng lại, ta khinh! Đây không phải đámngười trộm hành lý của bọn họ sao! Một khắc kia, adrenalin của nàng nhanh chóng tăng cao, hét lớn một tiếng: "Đứng lại!" Sau đó không nói hai lời liền đuổi theo. Hành động này giống như siêu nhân thấy tiểu quái thú, tiềm năng toàn lực phát ra, Lâm San đuổi theo lão kia xuyên qua phố xá sầm uất, chạy suốt hai dãy phố, rốt cục mới bắt được hắn.

Lão nhân kia trốn không khỏi nàng, một bên thở phì phò, một bên cầu xin: "Ta không... Vị đại nhân, buông tha cho ta đi..."

Lâm San đâu dễ dàng buông tha hắn, bắt lấy cổ áo của hắn hỏi: "Nói mau, tiền của ta đâu?"

"Không còn..."

"Ngươi nói gì? Nhiều vậy ngươi nói không có là không có! Nói mau, bằng không ta kéo ngươi lên quan phủ!"

Lão nhân kia vừa nghe tới quan phủ, thiếu chút nữa sụp xuống, khóc rống: "Thật sự, thật sự không còn, tiền đã bị người ta lấy hết!"

Lâm San nhìn theo hướng tay của lão nhân kia, nhất thời hiểu được lão nhân này vì sao đã bảy tám mươi tuổi còn phạm pháp, thì ra ngươi chính là ma bài bạc! Hai chữ đổ phường chói lọi tung bay đón gió, nàng mất nhiều công sức tích cóp như vậy giờ đều thành mây bay.

Lâm San hoàn toàn nổi giận.

"Ngươi con mẹ nó có biết xấu hổ hay không? Đã từng đó tuổi còn học người ta đánh bạc, mẹ ngươi sinh ngươi ra, thiên tân vạn khổ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi hồi báo nàng vậy sao? Ngươi có nhân tính hay không! Mười tuổi đánh bạc, hai mươi tuổi đánh bạc, ba mươi tuổi đánh bạc... Đến giờ ngươi đã bảy mươi tuổi còn đánh bạc! Nói ra cũng không ngại khó nghe! Ngươi sống đến tuổi này đã hóa cẩu rồi!" Lâm San mắng một hồi, tại khu náo nhiệt này hiệu quả tuyệt đối là oanh động.

Không chỉ có lão nhân kia ngây người, đám cờ bạc xung quanh đang định thừa dịp trời tối đến chơi cũng ngây người, trong lòng bắt đầu dao động, cảm thấy người trẻ tuổi nói thực có lý! Không chỉ như thế, ngay cả cô nương ở thanh lâu đối diện vào giúp vui nhìn thấy một công tử xem tật ác như thù mắng chửi dân cờ bạc ầm ĩ bèn xuân tâm đại động.

Cũng may đây là cổ đại chứ nếu là hiện đại internet phát triển, không chừng Lâm San đã bị gắn danh hiệu ×× ca, ×× tỷ trên đầu.

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, rốt cục khiến cho lão bản của đổ phường chú ý, vừa nghe tiểu tử mắng dân cờ bạc, cơn tức đã tới. Trách không được đêm nay không làm ăn gì được, thì ra là do tiểu tử ngươi đang làm trò quỷ, con bà nó, ngay cả ta đều dám chơi, ngươi chán sống rồi!

Lão bản vì thế mang theo mấy tên cường tráng, hấp tấp tiến vào đám người kéo Lâm San đang hăng say mắng chửi ra ngoài.

Lâm San nhỏ bé bị một tên cao lớn thô kệch kéo đi làm sao trụ lại được, bỗng thấy mất trọng tâm bị lôi về phía trước, mắt thấy sẽ gặp trở ngại đột nhiên bị một tay vươn đến ôm lấy, kéo vào lòng.

"Không biết sợ chết? Ngay cả lão tử cũng dám giương oai?" Lão bản kia mắng còn dẫn theo chó săn lại định đánh người.

Chỉ nghe người cứu hắn cười khẽ một tiếng, căn bản không thèm để ý đám ô hợp này.

Lâm San cảm thấy tiếng cười cười có điểm quen thuộc, ngẩng đầu lên thấy gương mặt đối diện thật xa lạ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mày kiếm tinh mâu, mũi thẳng quả là mỹ nam tử hàng thật giá thật, chính là thật sự quá mức cao ngạo, so với Đỗ Hạo còn cuồng vọng hơn vài phần.

Đám người đổ phường bị sự khinh miệt của nam tử này chọc giận, không nói hai lời liền vọt lên.

Nam tử kia vẫn không để tâm, đến khi một đám người tới gần, hắn mới nhẹ nhàng phất cây quạt trong tay, ám tiễn bay ra nhắm thẳng từng người một. Trong nháy mắt, bọn đại hán vừa rồi còn hùng hổ tất cả đều té trên đất, kêu la om sòm.

Đối phương quả nhiên ăn mềm sợ cứng, vừa thấy không xong, lập tức bỏ chạy. Về phần đám người giúp vui thấy không ổn, rất sợ liên lụy bèn lập tức giải tán. Đến cuối cùng, vừa rồi còn ồn ào nháo sự, đột nhiên không có ai, chỉ còn lại Lâm San bị ôm trong ngực, không thể động đậy.

Lâm San nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai đối phương: "Cái kia... Đa tạ vị đại hiệp này ra tay tương trợ, tiểu đệ cảm kích không thôi, không biết đại hiệp có thể buông tiểu đệ ra không?"

Người nọ hừ một tiếng, không để ý nàng.

Lâm San nhất thời 囧, nghĩ đối phương thấy mình không đủ thành ý, vì thế lại cười nói: "Chính là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, ân tình lần này của huynh đài, tại hạ suốt đời khó quên, thỉnh huynh đài buông tay."

Đối phương vẫn không để ý.

Rốt cục, Lâm San nổi giận: "Này ngươi mau buông tay! Hai nam nhân ôm nhau thế này thật khiến người ta hiểu lầm!"

Lời vừa thốt ra, đối phương cuối cùng có phản ứng, ánh mắt khinh thường quét về phía nàng, hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi có thể xem là nam nhân?"

Lâm San giật mình... Người này không liếc mắt liền phát hiện mình là nữ phẫn nam trang đi? Đang muốn mở miệng hỏi, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, nháy mắt liền bất tỉnh.

Khoảnh khắc trước khi té xỉu, nàng nghe được thanh âm đắc ý của đối phương: "Ta nói rồi, ngươi sớm hay muộn cũng rơi vào tay ta."