Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 67




Tuy Lâm San ngoài miệng nhẹ nhàng bâng quơ nhưng dù sao chuyện trúng độc không phải việc nhỏ, lúc trước Quý Hồng Lân nói ba tháng sau độc sẽ phát tác, thời gian cấp bách, hai người bọn họ mới vừa dàn xếp xong mọi chuyện lại quay trở lại tìm giải dược.

Theo tình thế trước mắt, tìm Quý Hồng Lân lấy giải dược là hy vọng xa vời nên đầu tiên Liên Phong nghĩ đến đôi vợ chồng thần y trong rừng kia. Hai người này có thể giải kỳ độc của Đỗ Diệp hẳn cũng có biện pháp giải độc của Lâm San, nghĩ thế, hai người suốt đêm khởi hành, chạy tới rừng cây.

Kỳ thật đôi vợ chồng trong rừng cây này trên giang hồ cũng không phải không có danh tiếng, từ mười năm trước đã vang danh "Thần Điểu Hiệp Y". Nhưng trên đời này nào có thần y như trong tiểu thuyết võ hiệp "Thuốc đến bệnh trừ", "Diệu thủ hồi xuân", thần y đều là khoa trương mà thôi, trên thực tế thần y cũng có lúc gặp người tốt, có lúc gặp người xấu, tạo ra một đám cừu gia. Chính là thù đến mức đuổi giết nên "Thần Điểu Hiệp Y" mới bất đắc dĩ trốn vào rừng.

Theo lý thuyết, hai vợ chồng ở trong rừng dốc lòng nghiên cứu y thuật nhiều năm như vậy, y thuật hẳn là có tiến bộ mới đúng nhưng sau khi bọn hắn bắt mạch cho Lâm San, đầu tiên nữ thần y lắc đầu: "Ta từng gặp qua vô số loại độc, loại này chỉ sợ không ai có thể giải."

Lâm San thiếu chút nữa phun ra một búng máu: "Còn nói là thần điểu, ngươi là lão thần gà mới đúng!"

"Không phải, hiệp y ta từng chứng kiến, độc này có thể giải!"

Lâm San hai mắt sáng ngời: "Hiệp y không hổ là hiệp y, mới liếc mắt một cái có thể giải độc!"

Dương hiệp y trịnh trọng gật đầu: "Chỉ cần cho lão phu ba năm, nhất định có thể nghiên cứu ra giải dược!"

Lâm San muốn khóc: "Hai lão nhân các ngươi đùa giỡn ta đi... "

Khi Lâm San khóc không ra nước mắt, Liên Phong bình tĩnh nói: "Vãn bối biết hai vị y thuật cao minh, thỉnh hai vị nghĩ biện pháp cứu một mạng này của nàng."

"Này..." Hai người thoáng nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Dương hiệp y vuốt râu nói: "Nếu không qua được, hãy mang nàng đi thăm thú một vòng, cũng không uổng khi còn sống trên đời... Ai! Tiểu cô nương ngươi không cần cắn người loạn thế! Ai u, lão thái bà, cô nương này có thể là bệnh chó dại... Cứu mạng!"

"Thần Điểu Hiệp Y" chạy trối chết.

"A phi!" Lâm San xoa xoa miệng, "Không sao sẽ không sao, vô nghĩa nhiều như vậy, lần tới gặp một lần cắn một lần..."

Nàng hùng hùng hổ hổ, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt u buồn của Liên Phong.

"Đừng náo loạn." Hắn nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Đói bụng sao? Ta đi bắt gà rừng cho ngươi."

Nhắc tới ăn, Lâm San phấn chấn: "Tốt! Ta làm gà nướng cho ngươi ăn!"

Gà rừng đã bắt, đồ gia vị lấy từ nhà "Thần Điểu Hiệp Y", mồi lửa tự mang theo, hố là do Lâm San lấy kim đao đào... Như vậy trong nửa ngày, Lâm San thật đúng là làm món gà nướng sở trường.

Liên Phong ngồi một bên, lẳng lặng nhìn nàng bộ dáng bận rộn, ánh mắt thâm trầm.

"Không sai biệt lắm, chút nữa có thể ăn rồi!" Lâm San vỗ vỗ bùn trên tay đầy tin tưởng, chậm rãi ngồi lại bên cạnh Liên Phong, một mặt đắc ý giới thiệu, "Ngươi đừng xem thường trù nghệ của ta, khi còn ở quê ta, cha ta là đầu bếp, tay nghề lợi hại, ta kế thừa thiên phú của cha.." Miệng nàng không ngừng nói, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thâm trầm của Liên Phong.

"Quê của ngươi, là thế nào?" Liên Phong đột nhiên hỏi.

Lâm San có chút kinh ngạc, đây là lần lần đầu tiên hắn hỏi chuyện mình, bình thường đều là nàng cằn nhằn liên miên, Liên Phong yên lặng nghe. Lâm San lắc đầu nghĩ nghĩ: "Quê của ta, nói ra sợ ngươi không tin..." Nàng bắt đầu nói cho hắn mọi chuyện ở thời đại của mình, vừa nói vừa khoa tay múa chân giải thích, rất sợ hắn nghe không hiểu.

"Có phải thấy ta nói không thật hay không? Kỳ thật ta ở nơi này đã lâu, nói về thời đại kia khiến ta bắt đầu cảm thấy có chút không quen." Lâm San le lưỡi, sợ Liên Phong sẽ cười nàng.

Kết quả Liên Phong không cười, còn nhìn nàng chằm chằm nói: "Ngươi nói, ta đều tin."

Sáu chữ vô cùng đơn giản, trong lòng Lâm San bỗng thấy ấm áp, đây là cảm giác được người tin nhiệm sao? Chuyện không thể tưởng tượng như vậy hắn đều nguyện ý tin tưởng mình... Nghĩ vậy, mũi nàng cay cay, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn cho đến lúc môi hắn dần dần áp chế.

Hai phiến môi vừa chạm trong nháy mắt, Lâm San nhảy dựng lên: "A! Gà của ta!"

Tán gẫu nhập tâm làm nàng quên mất chuyện nướng gà quan trọng nhất, bất quá chỉ thoáng qua, bên trong không cháy hết, vừa gỡ lớp ngoài ra hương bay bốn phía, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm San trong lòng tự hào, từ lúc nàng gặp Liên Phong, mỗi lần đều rất mất mặt, không ngờ lần này lại thành công, lát nữa thưởng thức tay nghề của nàng, nhất định khen không dứt miệng.

Lâm San híp mắt, trong đầu bắt đầu tưởng tượng biểu tình chút nữa khi Liên Phong ăn gà, bỗng nhiên bị một tiếng chửi bậy làm bừng tỉnh.

"Con mẹ nó, mùi gì vậy? Lão tử sắp đói chết!"

Âm thanh sao quen tai vậy? Không đợi Lâm San phản ứng, lại một thanh âm khác vang lên: "Còn không phải tại ngươi, ngay cả gà rừng cũng không bắt được!"

"Xú bà nương, nếu không tại ngươi không biết nấu ăn, lão tử có thể đói đến mức không bắt gà được sao?"

"A! Chính ngươi làm không xong còn nghi ngờ bản cung, ngươi có còn là nam nhân hay không!"

"Ta không là nam nhân, ngươi cũng không giống nữ nhân..."

Tiếng ồn ào từ xa đến gần, chờ Lâm San phản ứng, trong rừng sâu đã hé ra hai cái bóng quen thuộc, bốn người tám mắt tụ cùng một chỗ, tất cả đều giật mình.

Lâm San là người đầu tiên phản ứng, hô to một tiếng: "Công chúa!"

Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, kéo Hạ Lão Tam bỏ chạy.

Kết quả hai người vì đói bụng thật lâu, không còn khí lực, mới chạy vài bước đã bị Liên Phong một tay tóm về.

Lâm San lúc này mới nhìn rõ hai người trước mắt, Hạ Lão Tam vẫn thô kệch nhưng Đỗ Minh Nguyệt hiện tại trút bỏ cẩm y công chúa, tóc vấn kiểu phụ nữ đã có chồng, nếu không nhận ra trước đó, đánh chết nàng cũng không nghĩ người trước mắt này với Minh Nguyệt công chúa điêu ngoa bốc đồng khi xưa là một.

"Ngươi là ai? Dám can đảm vô lễ với bản cung.." Đỗ Minh Nguyệt ngồi dưới đất hùng hùng hổ hổ, bỗng nhiên ánh mắt lướt qua Liên Phong đang đứng cạnh Lâm San lập tức hoảng sợ, "Hoàng... Hoàng huynh? Ngươi đừng bắt ta về, ta không quay về! Đánh chết ta cũng không quay về!" Nói xong, cầm tay Hạ Lão Tam thối lui.

Hạ Lão Tam cũng chưa thấy qua mặt thật của Liên Phong, nghĩ đối phương tới bắt Đỗ Minh Nguyệt về, nhất thời rút song đao định liều mạng cùng Liên Phong.

Lâm San vừa thấy tình thế không xong, vội vàng chắn lại: "Dừng tay! Chúng ta không tới bắt người!"

Lời nàng rốt cục làm tình thế tạm thời dịu xuống, Đỗ Minh Nguyệt tránh ở sau Hạ Lão Tam, nghi hoặc nhìn Lâm San, thực không khách khí nói: "Ngươi là ai? Vì sao nhận ra bản cung?"

Lâm San quay đầu liếc Liên Phong một cái, đợi đến khi hắn có ý gật đầu mới quay lại thở dài nói: "Công chúa, ta là Tống Lạc."