Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 22




Trên đường trở về văn phòng, thầy giáo Đồng vẫn luôn suy nghĩ anh phải xử lý hai vé xem phim này như thế nào. Thân là giáo viên, anh biết không nên lấy của học sinh dù chỉ một cục tẩy, nhưng Phùng Khải Văn nói cũng đúng, anh không đi thì thật lãng phí.

Đồng Thu tự mình rối rắm một hồi lâu, đi vào văn phòng, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về sớm, về nhà rồi lại tiếp tục rối rắm sau.

Trời âm u.

Lúc Đồng Thu từ khu phòng học đi ra do dự có nên mang theo dù hay không, anh nhớ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình có một cái, mùa xuân năm ngoái Hoắc Tri Hành cho anh, còn bắt anh phải để ở trường học, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Nhưng mà sau đó vẫn luôn không dùng tới, cái dù kia nằm im trong ngăn kéo ngủ suốt một năm.

Chỗ ở hiện tại của Đồng Thu rất gần trường học, anh ngửa đầu nhìn trời, tự tiện cùng ông trời đánh cược, anh cược mình sẽ không mắc mưa.

Thật ra chính là mắc bệnh ung thư lười, đã đi tới cửa, không muốn quay lại.

Mông đau cả một ngày, Đồng Thu có muốn chạy cũng khó, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi ra cổng trường. Còn chưa đi được mấy bước, Sở Dao gọi điện tới.

“Thăm hỏi một chút!” Sở Dao cười hì hì nói, “Tâm tình hôm nay thế nào?”

“…… Không có gì bất ngờ.”

“Cái rắm…..! Đêm qua làm rồi?”

Đồng Thu đã sớm đoán được, Sở Dao có thể gọi điện trễ nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt, người chị em này của anh, so với mẹ anh còn quan tâm sinh hoạt giường chiếu của anh hơn.

“À há!”

Sở Dao vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Thế nào, cảnh sát Hoắc có tiến bộ không?”

“Không nói cho bà.” Đồng Thu nhớ tới đêm qua, trong lòng liền có cái gì đó tung tăng như chim sẻ nhảy nhót ra ngoài.

Đồng Thu nhịn không được mà khinh bỉ chính mình, thân là một kỹ sư tâm hồn vậy mà cũng không thể ngoại lệ, chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ vấn đề.

Vô cùng hổ thẹn.

“Ông không nói cho tôi tôi cũng biết!” Sở Dao nói, “Cách tám mươi ngàn ki-lô-mét cũng có thể cảm nhận được ông đang rất đắc ý.”

Đồng Thu đã ra đến cổng đón một chiếc xe, vui vẻ mà ngồi lên, nói cho tài xế địa chỉ nhà của mình, tiếp tục cùng Sở Dao tám chuyện: “Cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.”

“Ông đừng có mà chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ nữa đi. Chuyện đó…. nếu như sướng rồi, vậy thì dự định lúc nào phục hôn?”

Não bộ Đồng Thu lập tức bắt lấy hai chữ ‘Phục hôn’.

“Tôi khi nào thì nói hai chúng tôi muốn phục hôn?” Đồng Thu không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh đến khó thở. Trước mắt đều là hai chữ “Phục hôn”.

“Hả? Tôi nghĩ hai người ly hôn là bởi vì sinh hoạt chăn gối không hài hòa, bây giờ hài hòa rồi, không phải là nên cấp tốc phục hôn hay sao?”

Đối với câu hỏi của Sở Dao, Đồng Thu nhất thời mơ màng.

Dạo này anh bị làm cho hồ đồ rồi, đột nhiên không hiểu anh và Hoắc Tri Hành rốt cục là đang xảy ra chuyện gì vậy.

Hai người ly hôn đúng là có một phần nguyên nhân ở phương diện này, nhưng phần lớn chính là cả hai không thẳng thắn thành thật với nhau. Trong cuộc hôn nhân này, hai người như hai thân sĩ nho nhã lễ độ ăn mặc chỉnh tề sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế sô pha, nhưng trên thực tế, Đồng Thu cảm thấy ít nhất thì anh chính là cái loại nếu có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi, là một trạch nam muộn tao hận không thể khỏa thân chạy vòng vòng trong nhà.

Anh cho là anh che giấu rất tốt, không nghĩ tới sau khi ly hôn, cố tình lại cùng chồng cũ càng chạy càng gần, năm lần bảy lượt bại lộ “Trò hề” của bản thân, hiện tại thì tốt rồi, giường cũng lên rồi, quan hệ giữa hai người lại càng khó mà nói rõ.

Chẳng lẽ đây chính là – “Giả dối là con đường duy nhất thông đến sự thật” – trong truyền thuyết sao?

Vậy thì cũng quá chân thật rồi….

“Nghĩ gì thế?” Sở Dao hỏi anh, “Hắn đối với chuyện này nghĩ thế nào?”

“Không biết….” Đồng Thu nghĩ nghĩ nói, “Tôi thấy ý của anh ấy, là muốn cùng tôi làm pháo hữu*….!” 

* Bạn tình

Chẳng phải Hoắc Tri Hành đã nói: “Thầy giáo Đồng về sau săn diễm cũng đừng tìm người khác, tiểu nhân bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh, bao ngài thỏa mãn.”

Sở Dao “A…. À….” một tiếng, ngậm miệng.

“Được rồi, mặc kệ đi.” Đồng Thu mông đau, đầu óc cũng lười nghĩ, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sau này quan hệ của tôi với anh ấy phát triển như thế nào, tùy duyên vậy!”

Nói là tùy duyên, nhưng Đồng Thu trong lòng lại biệt biệt nữu nữu nghĩ: Con mẹ nó chứ pháo hữu, thầy giáo Đồng cũng không phải người tùy tiện.

Thầy giáo Đồng không tùy tiện ở tiệm thuốc bên ngoài tiểu khu mua một tuýp thuốc mỡ nhỏ, dự định về nhà soi gương bôi thuốc, anh đoán chừng chỗ kia của anh bị Hoắc Tri Hành làm cho vô cùng thảm.

Nghĩ như vậy, Hoắc Tri Hành đúng là không phải người, gây họa xong liền không quan tâm hậu quả.

Đồng Thu nghiến răng nghiến lợi đi về nhà, ngước mắt lên, vậy mà lại nhìn thấy tên oan gia Phương Bách Thành.

Đã lâu không gặp, Đồng Thu cũng quên gã luôn rồi, kết quả người này giống y như âm hồn, nói hiện liền hiện.

“Đợi anh được một lúc rồi.”

“…..Có chuyện gì?”

“Lâu lắm rồi không gặp. Tôi rất nhớ anh.” Phương Bách Thành từ trong túi quần móc ra một cái hộp nhỏ, “Tặng quà cho anh, đừng từ chối tôi.”

Đồng Thu tự nhủ trong lòng: Đệch! Người anh em này làm đến mức này luôn sao?

Trong tay Phương Bách Thành chính là nhẫn, ngay vào lúc Đồng Thu ngây người, gã quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt chân thành nói: “Đồng Thu, Sở Dao nói với tôi anh không thích tôi, nhưng tôi cảm thấy loại chuyện tình cảm này tôi vẫn muốn cố gắng một chút, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã yêu anh rồi, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên tôi thích một người như vậy.”

“Đừng!” Đồng Thu nói, “Cậu như vậy có hơi qua loa, cậu căn bản cũng không hiểu tôi.”

“Tôi rất hiểu.” Phương Bách Thành nói, “Tôi biết hành vi này khiến anh phản cảm, nhưng tôi đã tìm hiểu tất cả những thông tin tôi có thể hỏi thăm về anh, cũng không ngại anh từng ly hôn, sau này tôi sẽ đối tốt với anh, anh cùng tôi toàn tâm toàn ý mà ở bên nhau.”

“….. Cậu nói lời này tôi liền không muốn nghe nữa, cái gì mà ‘Không ngại anh từng ly hôn’? Tôi từng ly hôn đấy thì làm sao?” Đồng Thu có hơi tức giận.

“Không phải, tôi không phải có ý đó.” Phương Bách Thành giải thích: “Tôi cảm thấy anh có thể thử tiếp nhận tôi một chút, tôi nhất định có thể làm cho anh hài lòng.”

“Vẫn là không được.” Đồng Thu lách qua gã, dự định về nhà, “Hai chúng ta không thích hợp.”

Phương Bách Thành theo sát phía sau muốn vào cửa tòa nhà, Đồng Thu quay người chặn ở chỗ đó: “Đừng bám theo tôi được không? Cậu như vậy thật sự rất…..”

Đồng Thu cũng không muốn dùng những từ như “Biến thái”, “Cuồng theo dõi” hay “Thị dâm”* để hình dung người khác, rất tổn thương người. Nhưng Phương Bách Thành như bây giờ lại khiến anh cảm thấy vô cùng kinh khủng, nói chung, người bình thường đều đấu không lại bệnh tâm thần.

* Thị dâm: nguyên văn là 偷窥狂, tiếng anh là Voyeur, đây là từ để chỉ một người đạt được khoái cảm tình dục từ việc xem trộm người khác khi họ khỏa thân (thay quần áo, tắm) hoặc tham gia vào sinh hoạt tình dục.

“Rất không tốt.” Đồng Thu nói, “Hai chúng ta không có khả năng, tôi và chồng cũ sắp phục hôn rồi.”

Phương Bách Thành vốn đang là vẻ mặt chờ mong muốn đi theo Đồng Thu vào cửa, kết quả vừa nghe thấy từ “Phục hôn”, thần kinh lập tức bị kích thích. 

“Thật hay giả?”

“Thật!” Đồng Thu nói, “Đêm qua tôi ngủ ở chỗ anh ấy, hôm nay cũng chỉ là quay lại lấy ít đồ, không lâu nữa sẽ dọn về đó, cậu nhìn đi, quần áo hôm nay nay tôi mặc chính là của anh ấy.”

Đồng Thu đẩy người ra bên ngoài, muốn đóng cửa lầu tranh thủ về nhà: “Về sau cậu đừng tới tìm tôi nữa.”

Anh thò tay đẩy như vậy, Phương Bách Thành trực tiếp bắt lấy cổ tay anh.

Lúc này là vào chạng vạng, trời cũng không quá tối, Đồng Thu không thấy rõ dưới chân, loạng choạng chân nam đá chân chiêu ngã ngửa xuống đất, mông vốn đã đau, ngã cú này lại càng đau. Anh oán giận một câu, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Phương Bách Thành túm lấy kéo về phía hành lang tối om bên trong.

“Phương Bách Thành cậu bị tâm thần à?” Đồng Thu tuy rằng không có sức chiến đấu gì, mông còn đau, nhưng dù sao cũng là đại nam nhân thân cao 1m8, anh bị kéo đi vào trong hành lang, một phát bắt được thành cầu thang, không hề lưu tình mà đạp Phương Bách Thành một cước.

“Đã nói là tránh xa tôi ra một chút.”

Đồng Thu tức giận, mèo hoang biến thành con báo nhỏ, đạp đổ hình tượng con người hoàn mỹ, trực tiếp gọi điện thoại báo nguy.

Anh không có gọi 110, mà là đi lối tắt gọi thẳng tới đồn công an Tam Hồ, số điện thoại ở đó anh nhớ đến thuộc làu.

Nhận điện thoại vừa khéo lại là Triệu Hòa Vũ, Đồng Thu nói: “Xin chào, cho hỏi có biến thái theo dõi tôi, các anh có xử lý không?”

Triệu Hòa Vũ không có nhận ra giọng của Đồng Thu, vẫn còn nghi hoặc tại sao lại có người có thể trực tiếp gọi thẳng đến điện thoại ở đây. Nhưng mà nghi hoặc thì nghi hoặc, hỏi vẫn phải hỏi: “Có có! Anh nói tình huống một chút?”

“Tôi tên Đồng Thu, sống ở tòa nhà đầu tiên khu Hồ Xuyên Phong Cảnh, có một tên biến thái theo dõi tôi từ lâu rồi, vừa rồi chặn tôi ở cầu thang, bị tôi đạp một cước.”

Triệu Hòa Vũ nghe xong, cả buổi mới phản ứng.

“Thật xin lỗi, đồng chí, phiền anh nhắc lại một lần, anh tên là gì?”

“Đồng Thu.”

Đồng Thu bên này vừa báo xong danh tính, Triệu Hòa Vũ ở bên kia trực tiếp gân cổ hét lên: “Sư phụ! Sư mẫu xảy ra chuyện rồi!”

Lúc Hoắc Tri Hành cùng Triệu Hòa Vũ vô cùng lo lắng chạy đến nhà Đồng Thu, Phương Bách Thành đang sầu mày cụp mắt oán khí nặng nề mà ngồi trên bậc cầu thang, một tay còn bị thắt lưng cột vào thành cầu thang.

“Đây là….. tình huống như thế nào?” Hoắc Tri Hành nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười.

Đồng Thu đang đứng ở bên cạnh khép chặt chân sợ quần tụt xuống nghe thấy tiếng, cất điện thoại nhìn về phía người tới, “Giúp anh bắt kẻ cuồng theo dõi, em có được tính là vì dân trừ hại không?”

Đồng Thu một bụng tức giận, anh chưa từng gặp kẻ nào giống như Phương Bách Thành.

Có lẽ người này trạng thái tinh thần thật sự có vấn đề, là anh xui xẻo đụng trúng.

Hoắc Tri Hành liếc mắt ra hiệu, Triệu Hòa Vũ ngoan ngoãn đi xử lý Phương Bách Thành. Hắn thong dong đi đến trước mặt Đồng Thu, quan sát thầy giáo Đồng vẻ mặt tức giận đứng ở góc tường, cười nói: “Em mặc quần áo của anh nhìn cũng rất đẹp.”

Phương Bách Thành ở bên kia đang giải thích với Triệu Hòa Vũ, nghe thấy lời này lập tức nổi nóng: “Con mẹ nó anh nói cái gì đó?”

Hoắc Tri Hành bị gã mắng ngốc luôn, quay đầu lại cười nói: “Người anh em, tôi cùng người yêu của tôi nói chuyện, cậu gấp cái gì vậy…?”

Phương Bách Thành xoay người muốn đánh Hoắc Tri Hành, kết quả bị Triệu hòa Vũ trực tiếp đè lại. Triệu Hòa Vũ vốn không muốn giam giữ gã, nhưng người này thật sự “Dễ cháy dễ bùng nổ”, thuộc phần tử nguy hiểm, y móc còng tay ra, còng vào: “Nói cho anh biết, đừng có gây rối, còn muốn đánh cảnh sát? Tôi thấy anh thật sự là muốn vào trong đó ngồi xổm mấy ngày!”

Đồng Thu nãy giờ vẫn luôn không chớp mắt nhìn Hoắc Tri Hành, còn mang theo một chút ý cười, lúc nghe hắn nói “Người yêu của tôi”, trong lòng anh vậy mà rất mỹ mãn.

“Này!” Đồng Thu nói, “Nơi này của em không thuộc khu vực quản lý của đồn công an mấy anh, có thể xử lý gã không?”

“Có thể chứ.” Hoắc Tri Hành nói, “Tiểu khu này không thuộc khu vực quản lý của đồn công an bọn anh, nhưng mà em thuộc quản lý của anh, trêu chọc người của anh, anh làm sao có thể mặc kệ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Đồng Thu: Anh tiểu cảnh sát này nói mê sảng cái gì đâu không?