Diện Thủ

Chương 42: Kiếm của mỹ nhân




Trong những ngày hè này, chuyện lớn nhất thành Túc Ninh đó là Hầu gia của Bình Tây Hầu phủ hoăng (qua đời). Đầu đường đồn thổi, Hầu gia bị bệnh không sạch sẽ, lại nghe đồn nói, Hầu gia kỳ thực vì mộttiểu quan qua đời thương tâm mà chết, dù sao bất kì lời đồn nào, cũng không phải chuyện quang minh. Bất quá cũng không có gì đáng ngại, ai cũng biết vị Hầu gia này là đại cữu tử của đương kim thiên tử, vì thế thiên tử mặc dù ở xa, vẫn dựa theo lễ tiết phái văn võ đại thần đến phúng viếng, cũng ban thưởng đồ vật. Lễ tang xong, Phùng Đào con trai duy nhất của Bình Tây Hầu Phùng Kiệt tập tước vị, trở thành Bình Tây Tiểu Hầu Gia.

Triêu Dương công chúa trong một đêm trở thành vị vong nhân (góa chồng), nàng sai người thu thập chỉnh tề di vật của Hầu gia và Lộng Ngọc, để ở Lạc Lâm uyển, sau đó triệt đóng đại môn Lạc Lâm uyển, từ đây nơi này trở thành một biệt uyển bỏ hoang.

Tiểu Hầu Gia tuổi nhỏ, đi theo bên người Triêu Dương công chúa, ngửa mặt hỏi: "Mẫu thân, phụ thân đã mất, người sẽ tái giá với người kia, rời khỏi nơi này?"

Triêu Dương công chúa ngồi yên, sờ sờ khuôn mặt non nớt của Phùng Đào, nở nụ cười: "không gả, mẫu thân không có ai để gả, cũng không muốn gả."

nói đến đây, thị vệ Diệp Tiềm cách đó không xa vừa đúng nghe được, ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Triêu Dương công chúa bạch y trong suốt lượn lờ, so với ngày xưa nhã mị cũng là có một phong vị khác. Hiểu ra câu nói kia của nàng, mặt mày hắn quạnh quẽ.

Triêu Dương công chúa nắm tay Tiểu Hầu Gia rời đi, lơ đãng liếc nhìn Diệp Tiềm.

không biết từ lúc nào, thiếu niên non nớt đã trưởng thành làm một nam nhi đỉnh thiên lập địa, đứng sừng sững ở nơi đó, phảng phất có thể chống đỡ trời đất.

Thu hồi ánh mắt, bên môi nàng tràn ra một chút cười, trong lòng thở dài nhàn nhạt một tiếng. Lúc Bích La phu nhân vấp phải trắc trở lại không chịu nổi rời đi từng nói, Diệp Tiềm ban đầu là hạ nhân, cùng với thời gian, càng khó ước thúc.

Hoặc là giết đi trừ hậu hoạn, hoặc là giúp đỡ nâng cao đến cửu thiên.

Lúc lơ đãng, tâm tư đã định, Triêu Dương công chúa đạm thanh phân phó Cẩm Tú: "Buổi chiều, bảo Diệp Tiềm đến thư phòng."

Cẩm Tú nghe vậy sửng sốt, trải qua sự kiện Bích La phu nhân, lại đúng lúc Hầu gia hoăng, hỗn loạn nhiều việc, công chúa cực kỳ rối ren, luôn không gặp Diệp Tiềm.

Tức thời nàng liễm mi thấp giọng đáp ứng: "Vâng."

==========================

Buổi chiều Diệp Tiềm mặt không biểu cảm đi vào thư phòng của Triêu Dương công chúa.

Triêu Dương công chúa ngồi ở sau án thư, nhìn chằm chằm một phong thư hàm trên án thư, thậm chí lúc Diệp Tiềm vào phòng cũng không khiến ánh mắt nàng mảy may dời khỏi thư hàm.

Diệp Tiềm đứng ở trước án thư, lặng yên không tiếng động, thân ảnh vĩ ngạn chặn ánh nến, cái bóng in trên án thư, vừa đúng bao phủ Triêu Dương công chúa vào giữa.

Triêu Dương công chúa nhìn thư hàm một hồi lâu, rốt cục trong bóng mờ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, trên khuông mặt tinh xảo quyến rũ bình tĩnh vô ba.

"Đây là tín hàm Hoàng thượng tự tay viết, nói là triệu ngươi tiến cung hỗ trợ làm việc." nói xong, nàng đặt tín hàm trên án kỷ.

Diệp Tiềm nhất thời nhăn mi lại, trong lòng cũng phảng phất có cái gì vậy vừa kéo, kéo rồi lại như hư không hưtrực tiếp rơi xuống, yết hầu còn như bị cái gì chặn, miệng muốn động, lại không phát ra tiếng.

Triêu Dương công chúa thu hồi con ngươi, ánh mắt dừng trên tín hàm, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực phong thư này sớm đã nhận được, trong thư còn nói tỷ tỷ ngươi đã hoài long loại, bọn họ đang ngóng trông ngươi tới." nói tới đây, bên môi nàng toát ra một chút cười trào phúng: "Chẳng qua ta không muốn ngươi rời đi, giấu diếm việc này lại, không nói với ngươi."

Nhìn nữ tử trước mắt cười nhạt, Diệp Tiềm lại phảng phất như giãy dụa ở trong vũng bùn, hợp toàn lực, yết hầu rốt cục phát ra một chút thanh âm khàn khàn, nói ra miệng cũng chỉ thì thào: "Nàng, nàng không cần ta nữa sao?"

Triêu Dương công chúa ánh mắt chấn động, ngơ ngác nhìn tín hàm kia một hồi lâu.

Diệp Tiềm ngồi lại gần, nhìn thẳng Triêu Dương công chúa, hắn nhịn không được vươn tay, kéo tay nàng: "Triêu Dương, có phải nàng không muốn ta nữa?"

Triêu Dương công chúa ngước mắt, thấy trong con ngươi Diệp Tiềm là đau xót không chút nào che giấu, hắn ngồi trước mặt, giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ.

Có một khắc như vậy, Triêu Dương công chúa định vươn tay, vuốt lên đau xót trong mắt hắn.

Nhưng mà nàng chung quy không làm.

Nàng cuối cùng vẫn nở nụ cười, giống như thật lâu trước đây khi hắn lần đầu thấy nàng, cười đến lạnh bạc cao ngạo.

"Diệp Tiềm, ngươi có thể coi như vậy, ta không muốn ngươi." Nàng vẫn còn nói ra miệng như vậy.

Ngừng cúi xuống, nhìn nam tử này trong mắt không dám tin, nàng khẽ cười một tiếng, dùng giọng đặc hữu thấp lạnh nhàn nhạt nói: "Ai cũng sẽ có lúc chán, ta hiện đã phiền chán."

Nàng đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, vô tình lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi."

Ngươi đi đi, thanh âm này quanh quẩn ở trong lòng Diệp Tiềm, giống như hòn đá đập vào lồng ngực, đạp vào ngũ tạng lục phủ sắp rạn nứt, sắp chảy máu.

hắn đã từng nói với nàng, không cần vinh hoa phú quý, không cần tiền đồ cẩm tú, bởi vì thứ này khôngđổi được nàng.

Nhưng nàng cũng muốn hắn rời đi, bởi vì nàng không cần hắn nữa.

Diệp Tiềm cúi đầu, yên lặng nhìn bóng mình trên đất, cái bóng lạnh lẽo cô đơn, trogn cái bóng khôngcòn dáng người mạn diệu vừa rồi kia.

"Được, ta đây đi." Diệp Tiềm nghe được mình khàn khàn nói như vậy.

==========================

Mấy ngày nay, cao hứng nhất hẳn là Diệp ma ma, so với hầu hạ ở trước mặt công chúa, kỳ thực bà càng hi vọng Diệp Tiềm có thể đến Đôn Dương, có thể hầu hạ bên hoàng đế, cũng có thể giúp đỡ nữ nhi Trường Vân cảu bà ở trong thâm cung.

hiện nguyện vọng có thể thực hiện, bà càng vừa lòng, quá mức vừa lòng, bà nhìn con trai mình trầm mặt giống như cha mẹ chết, bắt đầu giáo huấn: "Con cũng đừng choáng váng, ở chỗ này có gì tốt, tuy rằng chủ tử chúng ta là thân tỷ tỷ của hoàng đế, nhưng nàng đến cùng không phải Hoàng thượng a, nàng không thể cho con làm đại quan, cũng không thể bảo hộ tỷ tỷ con." Giáo huấn xong rồi, bà bắt đầu mặc sức tưởng tượng tiền đồ tương lai tốt đẹp, lại bắt đầu tiến hành chỉ điểm cho Diệp Tiềm: "Vào hoàng cung, con ngàn vạn đừng để tỷ tỷ con mất mặt, đến lúc đó phải nghe tỷ tỷ con, làm việc nhiều, nghe người khác nói nhiều, bản thân nói ít." nói tới đây, chính bà cũng cười: "Bất quá con vốn biết chuyện, "

đối với con trai này bà rất vừa lòng, dù hắn kỳ thực chính là đứa con tư sinh bà cùng người yêu đương vụng trộm sinh hạ. Nhưng bà lại dự cảm, tương lai hắn tất nhiên có thành tựu, có thể tỏa sáng dòng dõi nhà bọn họ.

Diệp Tiềm cũng vẫn không rên một tiếng như cũ, thực tế từ lúc xác định mình phải rời khỏi nơi này, hắnluôn luôn trầm mặt xuống, cơ hồ không nói chuyện.

Từ đêm đó, hắn chưa gặp lại nữ nhân tuyệt tình kia, chỉ biết, trong phủ vì hẳn vào kinh chuẩn bị hành lý, còn vì hắn chọn vài thị vệ xưa nay có giao hảo đi theo.

thị vệ được lựa chọn đi cùng hắn là Ngô Môn Trung, Ngô Môn Trung thật hưng phấn, hắn cảm thấy bản thân hưởng lây Diệp Tiềm, về sau có thể cùng nhau phấn đấu vì tiền đồ. Hai thị vệ khác, cũng đều chờ mong cuộc sống tương lai, nghĩ theo Diệp Tiềm đến Đôn Dương làm chuyện lớn một hồi.

Diệp Tiềm nhìn hết thảy chung quanh, chỉ cảm thấy linh hồn của mình phảng phất đã ra ngoài thân thể, yên tĩnh nhìn, nhận vận mệnh, vô lực thay đổi.

đêm hôm đó trước khi rời đi, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn trăng tròn bên ngoài, lẳng lặng hồi lâu.

Đêm dài, hắn nhắm mắt chua xót, rốt cục không khắc chế được ý nghĩ trong lòng, muốn đi nhìn nữ nhân tuyệt tình kia một lần.

Bởi vì lúc này đã là canh bốn, trong phủ cũng không có nhiều người đi lại, huống hồ Diệp Tiềm quen thuộc đường nhỏ trong phủ, chuyên chọn đường hẻo lánh, một đường cũng không ai thấy Diệp Tiềm vào biệt uyển công chúa.

đi vào biệt uyển, đang nghĩ nên vào gặp công chúa thế nào, laiị thấy Cẩm Tú đứng trong đình hóng bên, dưới ánh trăng u trầm, yên tĩnh thanh nhã, phảng phất đợi đã lâu.

Diệp Tiềm mím môi, không biết vì sao Cẩm Tú lại ở chỗ này.

Cẩm Tú chăm chú nhìn Diệp Tiềm một lát, nhàn nhạt nói: "Diệp thị vệ, thỉnh đi theo ta."

Diệp Tiềm nghe vậy, đi theo Cẩm Tú về phía trước.

một lát sau, đi tới khuê phòng công chúa, Cẩm Tú dừng bước chân, thu mắt quay đầu nói: "Diệp thị vệ, mời vào."

Diệp Tiềm nhìn Cẩm Tú, hỏi: "Công chúa lệnh cho tỷ ở nơi đó chờ ta?"

Cẩm Tú đáp lại Diệp Tiềm: "đúng."

Diệp Tiềm nghĩ lại đêm nay, không thể ngủ say, nhưng mãi cho đến lúc này mới rốt cục hạ quyết tâm đến nhìn nàng một lần, nếu bản thân không đến thì sao?

Cẩm Tú phảng phất nhìn thấu tâm sự Diệp Tiềm, bình thản nói: "Nếu như ngươi không đến, thì cũng tốt."

Về phần Diệp Tiềm nếu không đến, vì sao tốt, Cẩm Tú chưa nói, Diệp Tiềm cũng không hỏi lại.

Diệp Tiềm cất bước đi vào khuê phòng công chúa.

Cửa sổ mở rộng, rèm che tung bay, công chúa một thân tố sắc lộ ra dáng người mạn diệu.

Nàng ngồi ở chỗ đó, cúi đầu, hai tay nâng long tuyền kiếm.

Diệp Tiềm chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng.

Trong lòng hắn minh bạch, qua hôm nay, về sau muốn gặp nàng rất khó. Dù gặp lại, hắn cũng khôngcòn là hắn hôm nay, nàng cũng không là nàng ngày xưa.

Triêu Dương công chúa ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn nam nhân đã bồi bên mình nhiều ngày, rốt cục mở miệng nói: "Tiềm." Thanh âm thấp lạnh, như ngày xưa.

Diệp Tiềm cho rằng bản thân hắn đã không còn niệm tưởng gì, đối với nữ nhân vô tình này, hắn triệt để thất vọng rồi. Nhưng hiện thời, một tiếng "Tiềm" này lại khiến ngực hắn nóng lên, cổ họng nghẹn ngào, trong nháy mắt, hắn cơ hồ xúc động muốn ôm nàng, nói với nàng, hắn không muốn rời đi.

Nhưng Triêu Dương công chúa bộ mặt quạnh quẽ, kiều diễm phong tình ngày xưa không còn sót lại gì, làm cho Diệp Tiềm không dám tiến lên một bước.

Triêu Dương công chúa vuốt ve thanh trường kiếm, giống như vuốt ve tình nhân mấy đời, sau một hồi nàng ôn nhu nói: "Diệp Tiềm, ngươi sắp phải rời khỏi, tới Đôn Dương xa xôi."

Diệp Tiềm mím môi, không nói, hắn chờ nàng tiếp tục nói.

Triêu Dương công chúa nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt phượng toát ra mơ mộng: "Đôn Dương thành là đô thành phồn hoa, nơi đó có sông đào trong xanh bảo vệ, còn có liễu rủ mười dặm." Nàng ngừng cúi xuống, ngước mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, phảng phất như nói mê: "mùa này, ngoài Đôn Dương thành hẳn một mảnh cỏ xanh."

Diệp Tiềm trong mắt nóng lên, tay hắn nắm chặt vài phần, bất quá hắn vẫn không nói gì.

Triêu Dương công chúa ngồi ở trên sạp, ôm chặt thanh trường kiếm kia: "Thanh kiếm này, là kiếm năm đó của nam nhân ta thích, chỉ tiếc, hắn đã sớm ném thanh kiếm này đi, hắn không cần..."

Diệp Tiềm rốt cục nhịn không được, nghẹn ngào kêu một tiếng: "Chủ nhân."

Triêu Dương công chúa gợi lên một chút cười khẽ, cười xong, môi dần dần thu liễm, trong mắt thế nhưng lộ ra quạnh quẽ tiêu sát: "Diệp Tiềm, bây giờ ta tặng cho ngươi thanh kiếm này, ngươi giúp ta mang nó đi, đưa đi Đôn Dương. Nó vốn không nên ở Túc Ninh thành nho nhỏ."

Diệp Tiềm cắn răng: "Vâng, chủ nhân, ta sẽ mang nó đi, đến Đôn Dương Thành."

Mang theo nó, cùng đi nghe tiếng ve kêu ngoài Đôn Dương Thành, xem mười dặm liễu rủ, xem đô thành phồn hoa, xem thế gian trăm vẻ, xem hồng trần cuồn cuộn.

Triêu Dương công chúa ôm này trường kiếm vào trong ngực, duyên dáng ngửa cổ, ngẩng đầu nhìn nam tử đã từng cùng mình như keo như sơn.

Nay từ biệt, đó là cả đời, đó là một đời.

nam tử này, vốn là ưng bay trên cửu thiên, rời khỏi nhà giam nhốt hắn, hắn sẽ giương cánh bay xa, cũng không trở về.

Triêu Dương công chúa trong mắt toát ra vô hạn đau thương thê lãnh, nhưng nàng vẫn nở nụ cười, lãnh ngạo nở nụ cười: "Diệp Tiềm, thanh kiếm này, ngươi muốn sao?"

Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử mềm yếu khinh mạn, nàng giống như một tấm gấm vóc tốt nhất, gắt gao bao vây danh kiếm có một không hai kia.

Trong chớp mắt, Diệp Tiềm thậm chí có một ảo giác, phảng phất hắn lấy danh kiếm đi, là xé mở tầng gấm vóc này.

Gấm vóc nếu có tâm, có phải cũng sẽ cảm thấy đau không?

Thần phong thổi qua, màn che tung bay, Diệp Tiềm lại nghe mình đang nói: "Chủ nhân, ta muốn."

===============================

quần áo trắng thuần, được một đôi bàn tay to thon dài thô ráp tầng tầng cởi bỏ, thân mình trắng mịn chậm rãi hiện ra. Triêu Dương công chúa nhắm phượng mâu, lông mi dài giống như cánh bướm nhẹnhàng rung động, thân thể oánh bạch như ngọc ở trong gió cũng run rẩy theo, nhưng run rẩy nàng vẫn ôm chặt danh kiếm có một không hai kia, phảng phất đó mới là thiên hạ nàng yêu cả đời một đời.

thân kiếm lạnh như băng vốn chém sắt như chém bùn, thân mình cũng vô cùng mịn màng, cứng rắn và mềm mại bao vây, phảng phất như băng hỏa giao hòa.

Diệp Tiềm cúi đầu, để mình kiên nghị hôn lên môi nữ tử, sau đó từ kiều môi đi xuống, lướt qua cần cổ duyên dáng, đi đến cặp nhũ đẫy đà, như keo như sơn cắn cắn hôn hôn. Lúc hắn hôn lên môi nàng, chỉ thấy xúc cảm lạnh lẽo, nhắm mắt lại hắn không khỏi nghĩ, đến cùng là hắn rất nóng, hay là nàng rất lạnh. Mãi cho đến khi môi hắn đi đến ngực nàng chạm vào hồng châu, nhẹ nhàng hàm trụ, hắn mới cảm thấy thân mình nàng nhẹ nhàng run run.

Theo động tác nàng, trường kiếm kề sát ở trước ngực nàng cũng dán lên mặt hắn.

Lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên minh bạch, hóa ra cả người hắn nóng như vậy.

hắn thong thả giải phóng cứng rắn của bản thân, sau đó từng chút nhập vào thân thể nàng. hắn tiến vào mỗi tấc liền cảm thấy một cỗ mềm mại ướt át bao dung càng chặt.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy hắn là một thanh kiếm, một thanh kiếm tiến vào thân thể nàng.

hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn về nữ nhân dưới thân.

Nữ nhân nhíu mày đẹp, trên lông mi vẫn đọng một giọt nước mắt.

tim hắn bỗng đau, cúi đầu dè dặt cẩn trọng hôn giọt lệ kia, ở bên tai nàng khàn khàn trầm nhẹ hỏi: "Đau không?"

hắn cho rằng nàng căn bản sẽ không đáp, nhưng lọt vào tai, cũng là thanh âm nàng mảnh mai tuyệt vọng: "Đau."

cứng rắn của hắn ra vào trong cơ thể nàng tạm dừng một lát, rốt cục vẫn nói: "Ta sẽ nhẹ một chút."

nói xong lời này, động tác của hắn quả nhiên mềm nhẹ rất nhiều.

Lần này, hắn làm thật lâu thật lâu, so trước kia còn lâu hơn.

Bởi vì một lần này động tác quá chậm, chậm đến mỗi một lần tiến vào đều rất lâu, mỗi một lần rút ra đều phải triệt để rút ra.

hắn chính là muốn chậm một chút, lại chậm một chút, một lần cuối cùng, tinh tế thể hội cảm giác tiến vào thân thể nàng, tinh tế thưởng thức tư vị hăn được thân thể nàng bao dung.

Động tác kéo dài mà cố định, phảng phất mãi mãi không thay đổi tiết tấu.

Nhưng cuối cùng thời khắc vẫn đến, dù hắn mềm nhẹ thong thả như vậy, hắn vẫn bắn ra, bắn ở trong thân thể nàng ấm áp khít khao.

hắn thật sự không muốn xuất ra, nam tính đã mềm nhũn vẫn chậm rãi hoạt động trong thân thể nàng.

Lúc vật mềm nhũn kia triệt để chia lìa thân thể nàng, hắn cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa có.

Từ đây về sau, biển sâu bát ngát, trường không vạn lý, nhưng thế giới kia không có nàng, không có nàng, không còn nữa.

Trong dư vị Triêu Dương công chúa vẫn khép chặt hai mắt như cũ, không từng nhìn Diệp Tiềm một lần. Lúc này nàng phảng phất như đang ngủ, hơi thở đều đều.

Tóc nàng như mây tản mạn trên sạp, thậm chí có một luồng tóc như tơ rơi xuống sạp. Da thịt nàng tuyết trắng mềm mại, mạn diệu nằm ở đó, giống như một đóa tuyết liên băng sơn.

Diệp Tiềm cúi đầu xuống đó, chăm chú nhìn nữ tử này thật lâu, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng không từng mở mắt nhìn hắn.

Cuối cùng, hắn rốt cục nói: "Ta đi đây."

Nàng vẫn không mở mắt, thậm chí lông mi cũng không có rung một chút.

Ánh mắt hắn chuyển sang thanh kiếm kia, kiếm như băng, kiếm nằm ở bên tóc nàng ô, bị tóc đen quấn quít.

hắn vươn bàn tay bắt lấy thanh kiếm kia, cầm chặt.

Kiếm cầm trong tay, hắn nhìn thấy một sợi tóc đen quấn quanh thân kiếm.

hắn cẩn thận lấy xuống, quý trọng đặt ở trong ngực.

Cầm kiếm, hắn lại nói một tiếng: "Ta đi đây." nói xong, hắn xoay người ly khai.

Lúc này, hắn không quay đầu lại.

thật lâu sau, thái dương rốt cục từ phía động nhô lên, thái dương mới mọc xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu đến nữ tử trong màn trên mặt trơn bóng, trên người xích lõa.

Nàng mở hai tròng mắt, nhìn căn phòng trống trơn.

"Cẩm Tú, ta muốn nhảy múa." Nàng nhìn thật lâu, rốt cục nói ra.

mang tới vũ y cho ta, bộ màu trắng kia.

Tay áo sa y, dương liễu nhược niểu, vũ tẫn nghê thường, dáng vẻ muôn phương.

Tác giả có chuyện muốn nói: Diệp Tiềm đã ở dưới la quần công chúa hoàn thành lột xác từ thiếu niên thành nam nhân thành thục.

Kế tiếp là quá trình hắn từ một nam nhân thành một đại danh tướng, kính thỉnh chờ mong.