Điền Viên Cốc Hương

Quyển 3 - Chương 92: Nghịch nước




Thuyền dạo trên sông, sóng gợn dập dờn từng trận.

Nước sông trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy bèo xanh ở đáy nước rêu rao, bất chợt có một đám cá nhỏ bơi xuyên qua đám bèo. Lúc thuyền đi qua, đàn cá hoảng kinh tản ra. Đánh giá thuyền đã đi qua lại tụ lại.

An Cẩm Hiên ý cười trong suốt nhìn Cốc Vũ ngồi lùa nước, trên mặt đầy vẻ tươi cười sủng nịch. Cánh tay hắn khỏe mạnh không ít, nhẹ nhàng chèo. Dòng nước ấm áp tràn đầy trong lòng, hắn thật hy vọng thời gian có thể ngừng ở giây phút này, trời xanh nước trong, dưới ánh mặt trời rực rỡ cùng người trước mắt chậm rãi già đi.  Chuyện phức tạp ở thành Vân Châu hết thảy vứt ở sau đầu.

Trên đường tới đây có nhiều lời muốn nói. Lúc này người ngay tại trước mắt nhưng không biết mở miệng thế nào.

Cốc Vũ với tay đến đám củ ấu hoang, kéo lên, "Ha ha! Củ ấu." Trên thuyền còn có dấu bùn, nàng lại cúi người dùng nước rửa sạch, "Cẩm Hiên ca, mọi chuyện đều xong xuôi?"

An Cẩm Hiên gật đầu, "Tạ Hồng chủ mưu, suýt chút là An Cư lọt vào tay hắn. Thật không ngờ hắn có tâm tư đó, tưởng một chút bạc là có thể thôn tính gia nghiệp An Cư, về sau có thể độc bá. Cũng may đều đã qua đi, hiện tại hắn đã trở về Bình Châu, có tin Kinh Trập bắt đầu hành động, nghe nói hắn cũng phái người đi tìm hiểu, chỉ là không biết hắn đối phó thế nào."

Cốc Vũ hỏi tiếp, "Chỉ sợ hắn bất động, hễ động là sẽ có sơ hở, sớm hay muộn sẽ có dấu vết, ác giả ác báo, chuyện của An Đại làm một minh chứng. Ngươi vừa phải thu thập cục diện rối rắm vừa phải ra hàng. Nghe đại ca nói ngươi đi Ngô huyện chỉnh đốn lại ti nghiệp, nhiều việc cùng lúc như vậy, ngươi phải bảo trọng thân mình."

Trong khoảng thời gian này rất bận rộn, An Cẩm Hiên quả thật có chút sứt đầu mẻ trán, may mắn có vài người An Cẩm Lâm, Đoàn Vô Vi hỗ trợ. Nói đến cùng hắn là trụ cột chính. Bên Ngô huyện đã thu xếp thỏa đáng, Tạ gia bị Kinh Trập bám chặt phỏng chừng không thể giở trò nhanh như vậy, hắn mới có thể thừa dịp tranh thủ thời gian tới nhìn nàng một cái. Sau khi quay về, tất nhiên còn một trận đánh ác liệt nữa. Tạ Hồng tạo nghiệt, hắn tất nhiên hoàn trả lại từng món một, ngay cả mình hắn cũng trù tính động thủ.

Cốc Vũ mãi mê nghĩ đến chuyện khai phá tuyến du lịch, "Cẩm Hiên ca, mặc kệ phát sinh chuyện gì, phía sau ngươi còn có chúng ta và toàn bộ thôn trang. Sớm muộn gì Tạ Hồng sẽ có báo ứng."

"Không thể kéo dài nữa, sang năm lúc này. Cốc Vũ, ủy khuất ngươi phải chờ thêm một năm. Lúc trước ta từng nói qua với Tuyền thúc, hay là chúng ta..." Áy náy dâng lên trong lòng An Cẩm Hiên. Chuyền của hắn lại lôi cả Cốc Vũ vào, lại muốn nàng tránh ở nơi này, kéo như vậy cũng không được. Nàng lại không oán trách gì, ở đâu cũng có thể sống tốt, trong lòng càng quyết tâm về sau sẽ đối tốt với nàng.

Nói xong ngẩng đầu nhìn người đội mũ hoa kia, đã thấy ánh mắt nàng sáng long lanh, căn bản không có nhìn về phía mình, trong nháy mắt ngớ ra, lại lắc đầu cười khổ. Rất nhanh bị vẻ mặt nàng cảm nhiễm, thì ra bất tri bất giác đã đến hồ sen. Một đám con nít đang chơi đùa, lại có tiểu nàng dâu kết bạn mà đến, ngắt lá sen tươi...

Gió mát từng trận, thái dương đứng trên đỉnh núi, mùi sen tươi mát thoang thoảng trong không trung, tay dùng sức, chiếc xuồng như cá bơi vào.

Cốc Vũ đứng lên, nơi này thật rộng lớn. Trước kia cùng bọn họ đến không phát hiện, lúc này đặt mình trong đó, phía trước phía sau nhìn không tới tận cùng, rất kích động. Nàng dùng ngón tay sờ vào hoa, rồi đột nhiên nằm dài trên thuyền, cái mũi mấp máy ra sức ngửi gì đó, tiếp đột nhiên mở to mắt, ngón tay phủi đi lá sen, chậc chậc tán thưởng.

An Cẩm Hiên thấy nàng một mình hoa chân múa tay vui sướng, buồn cười lại ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều, chờ nàng tự nói.

Cuối cùng Cốc Vũ an ổn lại, hái một lá sen to nhất, lật lại che trên đầu An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, ngươi nói hồ sen này có bao lớn? Nếu có người mời ngươi đến nơi đây chơi, ngươi vui hay không?"

"Dĩ nhiên là vui vẻ. Không tới mười dặm."

Mười dặm là khái niệm gì? Cốc Vũ thầm thô sơ giản lược tính toán một hồi, tiếp tục tán thưởng. Hồ sen ở Liễu Bá Tử cùng Đào trang, không xa không gần, nhưng vì đầm lầy thật sâu, người hái sen cũng không nhiều. Có được một khoảng đất quý nhưng ngày thường chỉ hái một ít hạt sen, hoa sen, hoặc là các phụ nhân hái lá sen mang về chưng điểm tâm, không thể cải thiện cuộc sống.

Đã có ý đến nơi này, Cốc Vũ không ngừng tính toán, "Đến lúc đó xây vài nhà thuỷ tạ, có thể ở trong đó thoải mái chè chén, bên trong có thể lấy sen làm chủ đề món ăn. Buổi tối cũng có thể tận dụng thời gian, giống như lúc trước chẳng qua người nhiều, còn cần hơn mười chiếc thuyền, treo lên một ít đèn lồng..."

An Cẩm Hiên không hiểu ra sao, lúc này mới trả lời, "Chúng ta đâu có nhiều người như vậy, tạo nhiều thuyền như vậy làm gì?"

Cốc Vũ nghe vậy mới nghĩ đến An Cẩm Hiên vừa trở về, đâu biết nàng muốn làm cái gì, vừa rồi mình lại nằm dài gào to, that có chút ngượng ngùng, vì thế nàng mới đêm toàn bộ ý tưởng nói ra, "Cẩm Hiên ca! Ngươi xem chúng ta ở đây thật may mắn, là ông trời thưởng cho chúng ta. Người khác không sinh ở nơi này, cũng có thể đến xem. Đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, chính là đạo lý này, đọc sách mở mang tầm mắt, ra ngoài cũng là như thế."

"Đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường..." An Cẩm Hiên ngẩn ngơ khi nghe Cốc Vũ nói, lẩm bẩm nhắc lại  một câu, không khỏi nhìn với Cốc Vũ cặp mắt khác xưa. Nàng luôn như vậy, thông thấu lại lương thiện, nghĩ đến lâu dài lại không vì tư lợi, yêu tiền nhưng biết sống. Từ giây phút nàng trở lại thôn trang tựa hồ sẽ có kết cục như vậy. Mình đối với tình đời đã chết tâm, một thân thương tích trở về, ngoại trư Nhị thúc công ai mình cũng không tin. Nếu không nhờ nàng, nói không chừng mình vẫn còn bướng bỉnh. Mà quá mức bướng bỉnh nói không chừng liền dễ dàng bị che mờ hai mắt, nếu thấy không rõ lắm bây giờ vẫn đấu chết đi sống lại với An Cẩm Hoa, Tạ Hồng càng cao hứng vạn phần.

Nhất định là lão thiên gia thấy trước kia mình chịu khổ, mới đưa nàng đến bên người. Nói đến cùng, vẫn là hậu đãi hắn.

"Cẩm Hiên ca, mau nghĩ cái tên."

An Cẩm Hiên hoàn hồn, cười hỏi, "Nghĩ tên gì?"

"Đương nhiên là cần một cái tên a. Nơi này muốn hấp dẫn người thì không thể gọi là một hồ sen hoang, ít nhất cũng phải có một cái tên hấp dẫn người, như tửu lâu gọi cái gì khách đến hương cái gì, là một thành ngữ, bằng không người ta đến cũng không biết là nơi nào, trở về không thể tuyên truyền... không thể giới thiệu với người khác."

An Cẩm Hiên dĩ nhiên phối hợp lại không bắt được trọng điểm, bật thốt lên vài cái tên. Cốc Vũ không thích tên hắn đặt quá mức nho nhã, cường điệu nói: "Không được, tên phải dễ kêu và dễ nhớ a, không thể quá văn vẻ... khó đọc. Khách du lịch cũng có người ít đọc sách có phải không? Làm buôn bán kiếm tiền cần danh tiếng truyền xa."

An Cẩm Hiên hết cách, "Hà cửu lí."

"Ngươi còn hoa sen 9 dặm, trăm dặm hương." Cốc Vũ không nể mặt, trực tiếp phản bác.

"Mười dặm hương sen "

Khóe miệng Cốc Vũ trề ra. Nàng biết kiếp trước có một nơi gọi là hành lang mười dặm có vẽ tranh, vẫn tỏ vẻ không vừa lòng.

Gió nổi lên, Cốc Vũ quyệt miệng suy nghĩ, không để ý mũ trên đầu bị thổi xuống hồ sen, vội kêu to, "Ai, ai —— "

An Cẩm Hiên chèo thuyền đuổi theo, đã thấy mũ bị ngấm nước, vội nhảy bùm xuống nước.

Cốc Vũ âm thầm sốt ruột, giương mắt thấy gió lùa mũ trôi xa hơn, nàng nhìn chằm chằm một lúc mới phát hiện không thích hợp, sao An Cẩm Hiên mỏi mệt như thế? Đúng rồi, hắn vừa phong trần mệt mỏi chạy về, một đường đã quá mệt, về tới lại không nghỉ ngơi vội tìm nàng rồi cùng nhau đi thuyền một thân mồ hôi, lại nhảy xuống nước vớt mũ, thân người sao chịu được.

Nàng vừa nghĩ đến điểm này đã thấy An Cẩm Hiên rõ ràng lực bất tòng tâm, rất ảo não, nóng vội kêu to lên, "Cẩm Hiên ca, không cần mũ, mau trở lại "

Thấy An Cẩm Hiên tiếp tục bơi về hướng bên kia. Cốc Vũ bất chấp luống cuống tay chân khua mái chèo, làm thuyền nhỏ xoay vòng vòng, ra sức chèo đi. Rốt cục An Cẩm Hiên chụp được cái mũ, đột nhiên vị chìm xuống.

Cốc Vũ không dám nháy mắt, tay không ngừng dùng sức chèo đến trước mặt, cuối cùng mặt nước trở nên yên tĩnh, nàng không dám tin sự thật trước mắt, "Cẩm Hiên ca mau hiện ra, có phải ngươi đang đùa giỡn với ta không?"

"Cẩm Hiên ca!" mái chèo trong nước không ngừng khua vang, khuấy động nước bùn trong sông, nhưng không thấy bóng dáng An Cẩm Hiên.

Cốc Vũ hoảng hốt, sắc mặt trắng nhợt, nước mắt rơi xuống, "Tên ngốc này, không biết tự lượng đã nhảy xuống nước, chỉ một cái mũ thôi mà..."

Không có tiếng đáp lại, nàng khẽ cắn môi định nhảy xuống sông.

Thuyền lắc lư kịch liệt, một người ướt sũng từ đuôi thuyền đi lên, lộ ra hàm răng trắng.

Khóe mắt Cốc Vũ còn ướt lệ, thấy vậy vội đi tới kếo hắn, ném mũ qua một bên, "Ngươi làm ta sợ muốn chết, vì một cái mũ mà lao xuống nước như vậy, vạn nhất vừa rồi ngươi không có trèo lên ta làm sao bây giờ? Vừa rồi là ai nói để ta chờ..." Nói xong cảm thấy không thích hợp.

Thân mình kia ướt sũng xoay qua một bên, thân mình run lên, chẳng lẽ rút gân sao? Nhìn kỹ thấy khoé miệng vểnh lên mới hồi phục tinh thần lại, thì ra là tiểu tử này đùa giỡn mình, trong lòng buông lỏng, lại nghĩ bình thường hắn cũng không bướng bỉnh như vậy, mình vì quan tâm nên bị loạn, "Này, An Cẩm Hiên!"

An Cẩm Hiên nghe tên của mình, cười ha ha, "Nếu ngươi không quậy bùn, ta còn có thể đợi lát nữa mớt lên."

Tiếng nói vừa dứt cả người bị bàn tay nhỏ bé phía sau đẩy xuống, "Ngươi thích nước như vậy thì xuống nước chơi đi."

An Cẩm Hiên hi hi ha ha bơi trong nước, tay vẩy nước lên, làm ướt một bên cánh tay của Cốc Vũ. Tức giận nàng dùng mái chèo vỗ, nước văng tứ tung lên mặt của An Cẩm Hiên.

"Ha ha ha —— "

"Khanh khách  —— "