Điền Viên Nhật Thường

Chương 154: Mối nguy




Đoàn người Nhan Việt vẫn tiếp tục truy tìm, còn cảnh sát ở lại thôn thì nhận được tin, có thể đã có một tên buôn ma túy chạy ra ẩn núp xung quanh thôn.

"Đừng kinh động đến thôn dân, cũng không bỏ qua bất cứ chỗ đáng nghi nào. Nhớ kỹ, tên đó là tên liều mạng độc ác, phải đảm bảo sự an toàn của thôn dân, cẩn thận gã cá chết lưới rách". Người phụ trách nơi đóng giữ dặn dò.

Cảnh sát xung quanh đều vâng dạ.

Vụ án lần này bọn họ phụ trách đã kéo dài từ đầu năm đến bây giờ, khoảng gần ba tháng đã tập trung hết tinh lực lên vụ án này, bây giờ thấy sắp đến lần kéo lưới cuối cùng, chỉ cần bắt được mấy tên tội phạm chính này, thì tập đoàn buôn lậu ma túy biên giới này sẽ hoàn toàn bị xóa sổ. Nếu chỉ một tên trong đó chạy thôi, thì không chừng lúc nào đó sẽ lại tro tàn mà cháy. Cho nên cảnh sát ở đây đều hừng hực khí thế, sôi nổi tỏ ý chắc chắn sẽ không để tên nào chạy thoát.

Bọn họ vừa chuẩn bị điều tra, thì có hai nhân viên của trạm công tác vội vàng đến đây, nói là có hai người bạn bị một gã đàn ông bị thương bắt cóc, tên đó đã chạy vào rừng mưa rồi.

"Cái gì! Tên buôn ma túy bắt cóc hai con tin?". Người phụ trách nơi đóng giữ nôn nóng, vừa sắp xếp cho cảnh sát đuổi theo, vừa liên lạc với người phụ trách việc truy tìm trong rừng mưa.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?".

Hai nhân viên hối hận không thôi, bọn họ chỉ là tốt bụng muốn giúp mà thôi, ai ngờ lại trúng phải tên bắt cóc. Nửa tiếng trước, bọn họ gặp một gã đàn ông bị thương ở đầu thôn. Gã ta mặc đồ dân tộc, hơn nữa rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, nên bọn họ không nghi ngờ gì, liền mang gã ta về thôn rồi bôi thuốc cho gã. Sau khi gã ta bôi thuốc liền nói muốn về thôn ở bên kia núi, bọn họ thấy gã không tiện đi lại, liền tốt bụng đưa gã đến đầu thôn, chờ bạn bè mà gã ta nói đến đón gã. Nào ngờ gã ta không phải không tiện đi lại như gã đã nói, ngược lại nhân lúc bọn họ không chú ý đã cầm súng ép bạn của bọn họ đi vào rừng mưa.

Hai người bạn đã bị gã đàn ông bắt ép cảnh sát cũng biết, là hai người buổi sáng vừa báo cảnh sát nói là phát hiện hành tung của đám buôn ma túy, bọn họ còn có một người bạn hiện đang dẫn đường cho cảnh sát trong rừng mưa, nghe đến đó, cảnh sát phụ trách liền thấy rất đau đầu.

Anh ta nhớ rõ thiếu niên có bề ngoài rất tốt kia, nhất là khi cậu ta cười lên thì rất ấm áp. Anh ta cũng nhớ người bạn kia của thiếu niên, là một người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ, lúc nói chuyện với bọn họ rất trôi chảy, nhìn là biết không phải là người đơn giản. Hơn nữa mấy người đó lại là bạn của cảnh sát cấp cao Phương Lỗi được bên Phương Thành phái đến kết hợp hành động. Trước đó lúc người đàn ông anh tuấn kia chủ động đứng ra nói sẽ dẫn đường cho cảnh sát, cảnh sát đã cảm ơn rất nhiều, cũng hứa hẹn sẽ bảo vệ tốt cho người bạn ở lại thôn của anh ta. Nhưng câu đó mới nói chưa được bao lâu, thì thiếu niên kia đã bị tên buôn ma túy bắt đi, anh ta phải nói thế nào với người đàn ông kia đây?

Anh ta còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, thì cấp dưới đã liên lạc với đội trưởng đại đội trong rừng mưa.

"Có chuyện gì? Có thôn dân bị bọn buôn ma túy bắt cóc?". Trong điện thoại vệ tinh vang lên tiếng của đội trưởng Ngô Giang.

Người phụ trách ở địa phương cười khổ, "Không phải thôn dân của địa phương chúng ta, là hai người buổi sáng đã báo cảnh sát. Một người bạn của bọn họ đang đi cùng anh ấy, đội trưởng Ngô, tôi không còn mặt mũi nào mà nói nữa".

Người phụ trách nghĩ, nếu bọn buôn ma túy mà bắt dân địa phương đi thì không cần lo lắng như vậy. Do ở đây sát với biên giới nên người dân rất dũng mãnh, cho dù bị bắt cóc thì nói không chừng sẽ tìm được cơ hội bắt ngược lại bọn buôn ma túy. Hơn nữa bọn họ cũng quen thuộc rừng mưa, biết tránh né nguy hiểm trong đó. Nhưng hai người bị bắt cóc này đều là người bên ngoài, một già một trẻ, đều không có kinh nghiệm ở trong rừng mưa, không nói bọn buôn ma túy, nếu lỡ như gặp được rắn độc thì phiền to.

Ngô Giang sầm mặt, vội nhìn sang Nhan Việt, nói nhỏ: "Được, tôi biết rồi. Bọn chúng chưa chạy được xa đâu, cậu mau phái người đuổi theo".

Cúp máy, Ngô Giang nghĩ nghĩ liền đi lên vỗ vai Nhan Việt, "Người anh em, cho anh biết một chuyện".

Từ lúc Ngô Giang có cuộc gọi đến thì trong lòng Nhan Việt không hiểu sao đã dự cảm không hay, nghe vậy thì trong lòng càng trầm sâu hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Giang, ánh mắt như đao, khiến Ngô Giang không nói được nên lời.

Phương Lỗi ở bên kia nhận ra có chuyện không hay, lập tức đến bên cạnh Nhan Việt, khẽ nói: "Sao vậy?".

Sắc mặt Nhan Việt sắc bén, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngô Giang, giọng lại bình tĩnh ngoài ý muốn, "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?".

Ngô Giang xấu hổ, nhưng bây giờ không phải là lúc giấu diếm, anh ta nói tin tức vừa nghe xong, trọng điểm đặt ở việc cảnh sát ở lại thôn đã xuất phát rồi, bảo Nhan Việt không cần lo lắng. Dù sao tên kia cũng bị thương, hơn nữa anh ta nghi ngờ gã bắt cóc là có mục đích. Theo như hai nhân viên kia nói, thì tên đó muốn chạy hoàn toàn có thể chạy được. Cho dù gã muốn xử lý mấy người Lục Lăng Tây trước khi chạy cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng gã không hề ra tay, ngược lại bắt cóc hai người Lục Lăng Tây đi vào rừng mưa. Anh ta phân tích chắc chắn tên đó đã biết bọn chúng đã bị lộ hành tung, cũng biết cảnh sát bắt đầu lùng sục trong rừng mưa, nên mới bắt cóc hai con tin để có lợi thế. Như vậy xem ra trong lúc này Lục Lăng Tây và Vương Triều Lượng hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.

Những lời anh ta nói vừa là phân tích, cũng là mong Nhan Việt nghe xong có thể tỉnh táo lại. Tuy nhìn Nhan Việt có vẻ bình tĩnh, nhưng anh ta đứng bên cạnh Nhan Việt, nên cũng biết uy áp trên người Nhan Việt nặng nề thế nào, đúng thực là núi lửa sắp phun trào.

Cho dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc Nhan Việt nghe tin Lục Lăng Tây bị bắt cóc vào trong rừng mưa, thì vẫn có cảm giác máu toàn thân bị hút ra, đầu như bị người tạ đập búa tạ lên. Rõ ràng anh đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, lại có ảo giác như đã ngã xuống vực sâu vậy. Lo lắng và sợ hãi ngập tràn trong lòng anh, anh chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ. Cho dù năm đó nghe được tin cha mẹ ly hôn, cho dù lúc anh tốt nghiệp đại học thì cha anh không cho anh về nước, thì cũng không khiến anh cảm thấy vô lực như bây giờ.

"Nhan Việt, Tiểu Tây...". Phương Lỗi muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì.

Tiểu Hắc dường như cảm nhận được cảm xúc của Nhan Việt, nhô đầu ra từ trong tay áo rất nhanh, chậm rãi dùng cơ thể cọ xát tay Nhan Việt, lè lưỡi kêu sh sh.

Bị Tiểu Hắc cọ cọ, Nhan Việt hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh biết không thể trách Ngô Giang chuyện này, hơn nữa cũng cần Ngô Giang giúp tìm Tiểu Tây. Anh nghiêm mặt nói: "Tôi muốn đi tìm Tiểu Tây".

Ngô Giang thở phào một hơi, Nhan Việt tỉnh táo lại là tốt rồi, anh ta phân tích rất nhanh, "Tên buôn ma túy kia sở dĩ trốn vào rừng mưa, thực ra là có cùng một mục đích với chúng ta. Chúng ta muốn bắt những tên khác nữa, mà gã ta lại muốn tụ hợp với những tên đó. Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần chúng ta bắt được những tên khác trước khi bọn họ gặp nhau, thì bạn của anh sẽ được an toàn. Đến lúc đó dù là mai phục hay là đàm phán, thì quyền chủ động đều ở trên tay chúng ta".

Phân tích của anh ta rất hợp tình hợp lý, nhưng tất cả đều dựa trên việc bọn họ bắt những tên buôn ma túy khác trước đã. Nếu tên buôn ma túy kia gặp những tên khác trước thì sao? Nếu bọn chúng tránh được sự truy bắt của cảnh sát thì sao? Đến lúc đó Tiểu Tây sẽ thế nào?

Suốt đường đi Ngô Giang đã dần nói ra không ít chuyện trước đây của đám buôn ma túy này, không chuyện nào là không thủ đoạn tàn nhẫn tội ác tày trời. Nhan Việt không dám tưởng tượng bọn chúng sẽ đối xử với Lục Lăng Tây thế nào, chửi mắng, đánh đập, hay là... Nhưng mỗi một loại tưởng tượng đều như đang có người cầm dao cứa trên da thịt anh vậy, khiến anh đau đến tận xương tủy.

Nhan Việt bình tĩnh lại, kiên trì nói: "Tôi muốn đi tìm Tiểu Tây".

Anh nói xong không thèm quan tâm đến Ngô Giang, cúi đầu vuốt ve Tiểu Hắc trên tay, không để ý đến người khác hỏi: "Tiểu Hắc, mày có thể lùa ra được bao nhiêu con giúp đỡ?".

Tiểu Hắc lắc lắc đuôi, dường như đang tự hỏi, ngay lúc Ngô Giang chẳng hiểu gì cả, thì Tiểu Hắc bỗng nhảy từ tay Nhan Việt xuống đất, bò vào trong bụi cỏ. Sau một lúc im lặng, khắp bụi cỏ bỗng sôi trào lên như nước đun sôi. Chỉ nghe thấy tiếng sàn sạt vang lên quanh chân mọi người, vô số con rắn đủ mọi màu sắc chui ra từ trong bụi cỏ, cạnh rễ cây, trong dây leo, bò ra bốn phương tám hướng.

"Rắn, sao lại nhiều rắn như vậy!". Có tiếng hoảng loạn của cảnh sát vang lên.

Lúc đầu Ngô Giang không dám tin, sau đó lập tức hô to, "Đừng nhúc nhích, những con rắn này sẽ không tấn công đâu, ai cũng không được nhúc nhích".

Uy tín của anh ta trong đội không ai có thể chống lại, sau khi anh ta nói xong, cảnh sát ở đây đều kìm chế không làm gì xúc động, im lặng đứng yên tại chỗ. Mà những con rắn này như không nhìn thấy bọn họ vậy, một con rồi một con rời đi, một lúc sau đã đi hết.

"Đội trưởng, chuyện này là sao vậy?".

Có cảnh sát lại gần hỏi Ngô Giang, ngoại trừ Ngô Giang và Phương Lỗi, những người khác cũng không chú ý đến hành vi của Nhan Việt.

Sắc mặt Ngô Giang quái lạ liếc nhìn Nhan Việt, sầm mặt nói: "Sao tôi biết được, tiếp tục tìm đi".

Cảnh sát vừa hỏi dẫm trúng đinh, đàn quay về tiếp tục làm nhiệm vụ. Bây giờ bọn họ đã đến khu vực xung quanh hoa Vua, đang tìm dấu vết còn sót lại của đám buôn ma túy.

Tiểu Hắc chậm rì rì cắn quần Nhan Việt bò lên, tiếp tục quấn trên cổ tay anh, Nhan Việt sờ đầu nó, chờ những con rắn kia mang về tin tức. Lại nói trước đó lúc truy tìm tung tích của đám buôn ma túy kia, Nhan Việt cũng không muốn lộ ra Tiểu Hắc, anh cũng không biết năng lực của Tiểu Hắc thế nào, không biết có thể tìm được người hay không. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến Lục Lăng Tây, Nhan Việt cũng không thèm để ý đến phản ứng của Ngô Giang nữa, hơn nữa cũng không nghĩ đến năng lực tìm người của đám rắn này thế nào, chỉ muốn dùng tất cả thứ gì có thể dùng được để tìm kiếm Lục Lăng Tây.

Bây giờ đã là buổi chiều, vốn trong rừng mưa có dây leo tung hoành khắp nơi nên ánh sáng khá yếu, lúc này mặt trời sắp xuống núi, trời càng tối lại có vẻ u ám đáng sợ. Vì không muốn đánh rắn động cỏ, nên cảnh sát ở đây không ai bật đèn, yên lặng nhẹ nhàng tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc Nhan Việt đang càng lúc càng lo lắng, lo lắng nếu tìm Lục Lăng Tây càng lâu thì Lục Lăng Tây sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn, thì Tiểu Hắc vẫn luôn yên tĩnh quấn trên cổ tay anh bỗng ngóc dậy, lè lưỡi rất nhanh. Ngay sau đó, Nhan Việt bỗng nhìn về phía Đông Nam muốn nói gì đó, một tiếng súng nho nhỏ vang lên.

"Phía Đông Nam, chúng ta đến xem xem".

Ngô Giang lập tức kêu lên, Nhan Việt là người đầu tiên chạy về phía Đông Nam.

Sâu trong rừng mưa, gã đàn ông mặt sẹo tát mạnh gã trẻ tuổi bên cạnh. "Tiểu Lục, mày muốn chết thì đừng kéo theo người khác, chỗ này là chỗ dùng súng được sao?".

"Xin lỗi đại ca". Gã trẻ tuổi bụm mặt mơ hồ nói, gã mặt sẹo dùng sức rất mạnh, nửa khuôn mặt gã đã sưng lên rồi. Gã cũng biết không nên nổ súng, lúc này lính biên phòng và cảnh sát phòng chống ma túy đang tìm bọn chúng, nhưng là ai mà bên chân bỗng thêm mấy con rắn, hơn nữa đều là rắn độc trong rừng mưa, thì chắc chắn đều có phản ứng như gã. Gã nhảy nhảy nhìn mấy con rắn trên mặt đất, không hiểu hỏi, "Đại ca, đã có chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên nhiều rắn như vậy?".

Gã mặt sẹo hừ một tiếng, "Rắn trong rừng mưa rất nhiều không phải là ngày đầu tiên mày biết, bây giờ trời tối đen, chúng nó cũng phải đi ra kiếm ăn, ngửi được mùi của mày tìm tới cũng là chuyện bình thường".

"Nhưng trên người em bôi thuốc đuổi rắn rồi mà". Gã trẻ tuổi vẫn thấy nghi ngờ.

Gã mặt sẹo không kiên nhẫn cắt đứt lời gã, "Được rồi, lão Tam vừa mới liên lạc, nói trong tay nó có hai người, bảo chúng ta mau chóng đến tụ hợp, đi thôi".

Bốn người lần mò đi về phía Tây Bắc, bọn chúng rất quen với rừng mưa này, những nơi có thể gặp nguy hiểm đều bị chúng tránh đi. "Cẩn thận chút". Gã mặt sẹo nhắc nhở, "Không xa phía trước có một con rắn to cỡ cánh tay, nhớ trốn đấy".

Ba người theo sau vâng dạ, tên trẻ tuổi kia vẫn lẩm bẩm: "Sao đường này nhiều rắn nhỏ như vậy chứ".

Bên cạnh có người cười nhạo: "Rắn nhỏ đỡ hơn mãng xà nhiều".

"Câm miệng". Mặt sẹo bỗng nhỏ giọng nói: "Có gì đó là lạ".

"Sao vậy?".

Còn chưa nói hết, bọn chúng liền biết đã có chuyện gì. Bên cạnh mấy cây đại thụ to cỡ ba bốn người, cảnh sát võ trang đầy đủ xông ra.

"ĐM là cớm, chạy mau".

Có tiếng súng vang lên, bốn phía hỗn loạn vô cùng.

Ngay lúc đoàn người Nhan Việt đang đấu súng với đám buôn ma túy, thì Lục Lăng Tây đang bước sâu bước nông mò đường trong rừng mưa. Vương Triều Lượng mặt mũi bầm tím đi sau cậu, hai tay bị trói, đầu kia sợi dây thừng nằm trong tay gã đàn ông được bọn họ giúp đỡ ở đầu thôn kia. Tay kia của gã cầm súng, đang chĩa vào Lục Lăng Tây.

"Đừng lười biếng, đi nhanh lên". Gã ta quát lớn.

Lục Lăng Tây mím môi không nói gì, vừa chú ý xung quanh có rắn hay không, vừa cố gắng đi nhanh hơn. Cậu biết nếu mình đi chậm, thì Vương Triều Lượng ở phía sau sẽ bị đánh. Từ khi bị gã đàn ông uy hiếp ép vào rừng mưa, cậu và Vương Triều Lượng không phải là không nghĩ đến việc phản kháng, thậm chí khi gặp một con mãng xà lớn còn định dựa vào nó cản chân gã ta, nhân cơ hội cướp lấy súng. Đáng tiếc dù là cậu hay Vương Triều Lượng đều không biết đánh nhau, mới vài chiêu đã bị gã ta túm ngược lại, ngay cả mãng xà kia cũng bị gã ta đánh chết. Sau đó hai người đều bị gã ta đánh, nhưng chủ yếu là Vương Triều Lượng bị đánh, Lục Lăng Tây thì chỉ bị vài cái, cũng không biết là vì sao.

Không xa phía trước là một cây đại thụ to bằng mấy người ôm, Lục Lăng Tây định lách qua cây đại thụ kia. Rắn trong rừng mưa rất thích leo lên cây, không biết khi nào thì sẽ có một con rắn rơi xuống. Cậu đang định đi về phía bên trái, bỗng có một quả trái cây không biết tên đập trúng đầu cậu. Cậu ngẩng đầu lên, một con khỉ con hơi quen mắt đang ngồi xổm trên cành cây, kêu kii kiii với cậu.