Điền Viên Nhật Thường

Chương 161: Từ chối




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người Nhan Việt ở lại thôn Linh Thủy đến tận buổi tối, lại ăn cơm ở nhà Lý đại gia rồi mới về Phượng Thành.

Tuy Lý đại gia không biết ông Mẫn là ai, nhưng vì là khách mà Lục Lăng Tây đưa đến nên tiếp đón rất nhiệt tình. Bữa tối, bà Lý hấp hai vỉ du mạch cuộn tổ ong, hầm một nồi canh thịt dê, lại sai Nhan Việt đi đến đầu tường hái vài quả mướp non, xào mướp không. Cà chua, dưa chuột trong vườn đã có thể ăn được, trộn chung với bắp cải xoăn trong vườn hoa, làm thành món rau trộn đủ sắc hương vị.

Ông Mẫn ăn mà khen không dứt lời, rất hâm mộ vườn nhỏ của nhà Lý đại gia. Không nói rau mình trồng ra ăn yên tâm hơn, chỉ nói hương vị nguyên nước nguyên vị này thôi cũng ngon hơn rau dưa tiêm đầy thuốc kích thích mà bên ngoài bán rồi. Tuy rằng ông làm chính trị nhiều năm, nhưng quê cũ là ở nông thôn Phượng Thành, khi còn nhỏ cũng làm không ít việc nhà nông, nói chuyện trồng rau dưa trong vườn cũng biết rõ ràng. Hai người càng nói càng hợp ý, ông Mẫn thuận thế hỏi Lý đại gia những thắc mắc dọc đường đi này.

Từ đầu xuân đến nay phía Bắc Trung Quốc không có mưa, rất nhiều nơi khô hạn nghiêm trọng, ngay cả vụ xuân cũng khó trồng. Ông chú ý đến Phượng Thành cũng gần hai tháng trời không mưa, nhưng bất ngờ là Phượng Thành không có chút dấu hiệu khô hạn nào, hơn nữa cây cỏ đều ngập tràn sức sống. Mấy hôm trước lúc ở nội thành ông Mẫn đã thấy quái lạ, nhưng nghĩ đến có thể công nhân môi trường đúng giờ tưới nước nên không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay ra ngoại thành đi đến thôn Linh Thủy, ông lão nhìn phong cảnh bên ngoài mà thấy thắc mắc vô cùng.

Nói đến chuyện này Lý đại gia thực ra cũng thấy lạ. Lẽ ra năm nay phải hạn hán mới đúng, nhìn mực nước sông Linh Thủy thấp hơn năm rồi mấy cm là biết, nhưng năm nay đất lại không thiếu nước, khoảng thời gian trước trong thôn trồng vụ xuân lúc xới đất lên cũng đều ẩm thấp, ngay cả tưới nước cũng không cần.

Người trong thôn tin chắc rằng là do Cây thần phù hộ, chứng cứ chính là lúc trước Nhan Việt bỏ tiền thuê người đào giếng, lúc đào thì trúng phải một đoạn rễ cây thô đường kính phải mấy mét. Lúc đó công nhân đào giếng không cẩn thận đục thủng rễ cây, bên trong lại chảy ra nước trong suốt. Chuyện này gây xôn xao rất lớn trong thôn, nhóm công nhân suốt đêm chôn giếng đã đào được một nửa, lại đổi chỗ đào giếng khác.

"Cây thần?".

Lý đại gia nói rất huyền ảo, khuôn mặt già nua của ông Mẫn lộ ra vẻ cổ quái.

Lý đại gia cười ha ha, nói thẳng: "Người trong thôn không hiểu khoa học gì hết, gặp chuyện gì không hiểu là đổ hết cho thần tiên ma quái".

Ông Mẫn cũng cười theo, trong lòng lại nhớ kỹ Cây thần này. Làm thủng rễ cây lại chảy ra nước trong suốt ở bên trong, không chỉ nói thôn dân thôn Linh Thủy, ngay cả ông Mẫn cũng là lần đầu tiên nghe nói.

Tiếng hai người nói chuyện không nhỏ, người trong phòng đều nghe được rõ ràng. Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt chớp mắt mấy cái, trên mặt Nhan Việt lộ vẻ hiểu rõ mỉm cười. Sự ăn ý bao quanh hai người, Diệp Khang ngồi bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy hình như anh đang bị gạt ra.

Ăn cơm xong nghỉ một lúc, rồi mọi người chuẩn bị về Phượng Thành. Trước khi đi, Lục Lăng Tây đến vườn hoa bê mấy bồn hoa hiên đã tiến hóa đi, nhờ ông Mẫn đưa cho ông Trương và ông Triệu. Ba bồn hoa hiên vừa đủ cho mỗi người một bồn.

Hoa hiên còn có tên là cỏ vong ưu, Lục Lăng Tây chọn chủng loại thông thường của hoa hiên là 'Khúc ca ánh mặt trời'. Lúc trước Lục Lăng Tây vì cái tên này mà mới trồng loại hoa này, sau khi nở hoa 'Khúc ca ánh mặt trời' sắc vàng óng ánh, đóa hoa nở rộ, giống như một khúc ca sinh mệnh mà ánh mặt trời sáng tác. Ông Mẫn vừa nhìn là thích ngay, có lẽ do đã lớn tuổi, nên hiện giờ ông thích những loại cây cỏ màu sắc rực rỡ, sức sống bừng bừng thế này hơn.

"Ông mặt dày hưởng lợi từ Trương lão đầu một lần vậy, nhận bồn hoa hiên này". Ông Mẫn yêu thích không buông tay ôm bồn hoa trong lòng, cười ha ha nói.

Lục Lăng Tây cười híp mắt, đi theo Nhan Việt lên xe.

Lần này ông Mẫn không chỉ mang về hoa hiên mà còn có hàng mẫu trúc cứng nữa. Ngày hôm sau ông liền gọi cho Nhan Việt, nói có một người bạn của ông muốn gặp Nhan Việt và Trịnh Tân Hà để nói về chuyện trúc cứng. Có thể được ông Mẫn gọi là bạn tất nhiên cũng không phải người thường. Nhan Việt thì không sao, còn Trịnh Tân Hà sau khi biết lai lịch của ông Mẫn thì rất kích động.

Mấy ngày Nhan Việt và Lục Lăng Tây không ở đây, Trịnh Tân Hà đã mang trúc cứng đi tham dự không ít triển lãm khoa học công nghệ. Trúc cứng có kỹ thuật mới mẻ độc đáo, lại là nguyên liệu giúp bảo vệ môi trường, chi phí lại rẻ, nên hấp dẫn không ít chú ý trong các cuộc triển lãm. Nhưng cũng như những sự vật mới khác vậy, cho dù nhiều người biết trúc cứng là thứ tốt, nhưng không ai muốn là người đầu tiên thử nó. Tuy Trịnh Tân Hà không nổi giận, nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng. Bây giờ Nhan Việt quen ông Mẫn, Trịnh Tân Hà thề phải nắm bắt được cơ hội này, mở rộng trúc cứng ra ngoài thị trường.

Không nói Trịnh Tân Hà đang xoa tay, Nhan Việt cũng rất xem trọng lần gặp mặt này. Anh cũng nghĩ như Trịnh Tân Hà vậy, là nguyên liệu có thể thay thế sắt thép – trúc cứng, nếu muốn thuận lợi được mọi người tán thành, thì trước hết phải được phía chính phủ tán thành. Loại tán thành này cũng không phải là đạt được mấy giải thưởng ở triển lãm khoa học công nghệ, mà là được phía chính phủ đặt hàng, lúc đó mới có nghĩa là chính phủ đã chấp nhận sản phẩm đó.

Nhan Việt kiểm tra tài liệu trong máy tính lần cuối cùng, gập máy lại mới nhận ra đã sắp mười giờ. Anh đẩy cửa ra ngoài liền thấy Lục Lăng Tây đang ôm Đại Hắc ngồi trên thảm xem video mà bọn họ đã quay ở Côn Nam, Tiểu Hắc hưng phấn vẫy đuôi kêu sh sh, nửa thân trên xoay qua xoay lại.

Trong video, khỉ con đang cầm hai quả trái cây đỏ rực đưa đến miệng Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây cười híp mắt về phía ống kính, nhận lấy cắn một miếng, rồi lập tức nhăn tít mặt, chua đến nỗi không nói được nên lời.

Kii kii.

Khỉ con vội đập rớt trái cây trong tay Lục Lăng Tây, bò lên cây nhằm vào một con khỉ khác, trái cây mà nó đưa cho Lục Lăng Tây là do con khỉ kia hái.

Nhan Việt nghe thấy tiếng cười của Phương Lỗi trong video, còn có tiếng Lục Lăng Tây gọi khỉ con. Anh đi đến ngồi xuống phía sau Lục Lăng Tây, ôm lấy cậu, "Nhớ khỉ con sao?".

Lục Lăng Tây tựa vào lòng Nhan Việt, ừ nhẹ một tiếng.

Trước khi bọn họ rời đi khỉ con đã ầm ĩ một lúc lâu, chắc là cảm giác được lần này Lục Lăng Tây rời đi sẽ không biết lúc nào sẽ quay về, khỉ con ôm cổ Lục Lăng Tây dù thế nào cũng không chịu buông tay. Vẫn là khỉ đầu đàn kia nhảy xuống vuốt đầu khỉ con dỗ một hồi lâu, khỉ con mới tủi thân thả lỏng tay ra. Lục Lăng Tây đồng ý với khỉ con là sau này có thời gian chắc chắn sẽ về rừng mưa Côn Nam thăm nó. Khỉ con hình như là nghe hiểu lời cậu nói, kêu kii kii mấy tiếng.

Nhan Việt nghĩ đến cảnh lúc đó liền mỉm cười, "Sang năm chúng ta có thể đến đó lần nữa".

Gâu gâu. Đại Hắc cướp lời kêu lên.

Lục Lăng Tây buồn cười vuốt ve Đại Hắc cam đoan nói: "Yên tâm, lần sau chắc chắn sẽ mang Đại Hắc đi nữa".

Đại Hắc thấy mỹ mãn nằm tựa bên cạnh Lục Lăng Tây, Tiểu Hắc cố sức kéo hộp bánh quy nhích lại gần, một nhà bốn miệng ngồi dưới đất, tiếng khỉ con kêu kii kii lại vang lên trong video. Đồng hồ chậm rãi nhích về phía mười một giờ, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây quay về phòng. Lần này từ Côn Nam về, Vương Thục Tú đã chấp nhận để Lục Lăng Tây dọn đến nhà bên cạnh ở cùng với Nhan Việt. Còn phòng của Lục Lăng Tây thì dọn hết ra, chuẩn bị trang trí thành phòng trẻ em.

"Nhan đại ca, ba tháng nữa là em có em trai rồi". Lục Lăng Tây không ngủ được, ôm Nhan Việt hưng phấn nói.

Nhan Việt cúi đầu hôn cậu, "Anh biết, mau ngủ đi".

"Không ngủ được". Lục Lăng Tây yếu ớt nói.

Mắt Nhan Việt tối lại, đè lên hôn Lục Lăng Tây. "Vậy khoan hẵng ngủ".

Lục Lăng Tây: "...".

Sáng sớm hôm sau, Nhan Việt chở Lục Lăng Tây đến Vi Viên Nghệ trước, rồi chuẩn bị lái xe đến gặp Trịnh Tân Hà, cùng đến gặp bạn của ông Mẫn.

"Nhan đại ca cố lên". Lục Lăng Tây mang theo Đại Hắc cổ vũ Nhan Việt. Đại Hắc cũng quơ quơ móng ra cổ vũ.

Nhan Việt cười vẫy tay với Lục Lăng Tây, lái xe rời khỏi Vi Viên Nghệ. Lúc sắp rẽ ra con phố của Vi Viên Nghệ, khóe mắt Nhan Việt hình như thấy một bóng người quen thuộc. Anh giảm tốc độ xuống nhìn qua, vài người đi đường đang vội vã đi qua đi lại, Nhan Việt nhìn một vòng không thấy gì, khẽ nhíu mày.

"Phù phù phù".

Trong ngõ nhỏ, Lục Nhất Thủy vuốt tim đang sắp nhảy ra khỏi cổ họng một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại. "Phi, xui quá, lại thấy tên Nhan Việt kia đầu tiên". Gã nhổ một bãi nước miếng, hung hăng chửi một câu.

Lục Nhất Thủy cũng không nói rõ được vì sao khi thấy Nhan Việt lại bỏ chạy, đó chỉ là động tác theo bản năng mà thôi. Thực ra Nhan Việt cũng không làm gì gã, ngược lại đã cho gã bốn trăm nghìn tệ, nhưng trong tiềm thức Lục Nhất Thủy lại sợ Nhan Việt. So với Tiêu Phong mang các anh em đến đánh gã, thì cái loại mặt không đổi sắc như Nhan Việt, không có lý do gì đâm gã một cái, mới khiến gã vừa nghĩa là sởn cả tóc gáy. Tất nhiên, bây giờ gã đã tìm được lý do, tên khốn Nhan Việt này hóa ra là có ý với Lục Lăng Tây.

Lục Nhất Thủy oán hận lại khạc một bãi nước miếng ra, "Sao ông lại phải sợ nó chứ, bây giờ ông đã có tiền, ông không phải là Lục Nhất Thủy trước đây. Ông là người nhà họ Lục, chờ lão già họ Lục kia chết đi, ít nhất ông cũng được thừa kế vài trăm triệu". Gã thầm lặp đi lặp lại mấy lời này, giật giật áo thun mới mua trên người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Vi Viên Nghệ. Gã không quên lời lão già họ Lục kia nói với gã, là sẽ nhận gã về nhà họ Lục với điều kiện Lục Lăng Tây phải đồng ý nhận tổ quy tông. Lục Nhất Thủy thấy chỉ là chuyện nhỏ, Lục Lăng Tây cũng không ngu, nhà họ Lục có tiền như vậy, chỉ có đồ ngốc mới từ chối.

"Xin chào...".

Trong Vi Viên Nghệ, Lục Lăng Tây bỏ bình tưới xuống còn chưa nói hết, thì Đại Hắc vẫn luôn yên lặng nằm trên đất bỗng đứng bật dậy, nhe răng cảnh cáo về phía cửa.

"Con chó chết tiệt, đừng đến đây". Lục Nhất Thủy hét lên, nhớ đến lần trước bị Đại Hắc cắn.

Lục Lăng Tây mở to mắt, nhận ra được người trước mặt là Lục Nhất Thủy. Cậu cũng chỉ gặp Lục Nhất Thủy mấy lần, hơn nữa vẫn là chuyện một năm trước. Lúc đó Lục Nhất Thủy nghèo túng ủ rũ, tóc rối bời che nửa khuôn mặt, ấn tượng của cậu về Lục Nhất Thủy cũng không sâu. Bây giờ Lục Nhất Thủy rõ ràng đã chỉn chu hơn, ăn mặc cũng không tệ, Lục Lăng Tây lờ mờ thấy được bóng dáng của phụ thân kiếp trước trên mặt gã.

"Nhóc con, tao là ba mày này". Lục Nhất Thủy nhảy nhót ở cửa gọi Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây nhíu mày, cậu chẳng có tình cảm gì với Lục Nhất Thủy cả, không giống như Vương Thục Tú. Hơn nữa cậu đã nhận Tiêu Phong là ba, đối mặt với Lục Nhất Thủy không thể nào gọi từ ba ra được.

Lục Lăng Tây không nói gì, Lục Nhất Thủy nóng nảy, "Thằng nhóc kia mày lại đây, mày đưa con chó này đi đã, tao có việc tìm mày".

Gã vừa nói có việc, Lục Lăng Tây liền phản ứng kịp, "Nhà họ Lục ở Trung Kinh tìm đến ông?".

"Gì mà nhà họ Lục ở Trung Kinh? Đó là nhà ông nội mày. Phi, nói sai rồi, đó là nhà chúng ta, chúng ta chính là người nhà họ Lục, sau này cha con chúng ta là người có tiền. Người có tiền, nhóc con mày có hiểu không? Cái cửa hàng hoa rách nát như này, mày muốn mở bao nhiêu thì mở". Lục Nhất Thủy vừa văng nước miếng tứ tung miêu tả với Lục Lăng Tây về tương lai tốt đẹp, vừa định đi vào trong cửa hàng.

Đại Hắc lập tức gầm nhẹ.

Lục Nhất Thủy co người, chỉ vào Lục Lăng Tây kêu lên, "Nhóc con mày cái đồ bất hiếu, mày...".

Lục Lăng Tây cắt ngang lời gã, "Tôi sẽ không nhận nhà họ Lục".

"Cái gì? Thằng nhóc này mày ngu à? Mày có biết nhà họ Lục có bao nhiêu tiền không? Nếu nhận thì chúng ta sẽ là người có tiền, tốt hơn nhiều so với việc canh cái cả hàng bán hoa rách này. Mày nói đi, có phải Vương Tiểu Hoa không cho mày nhận không! Mày chờ đấy, để tao đi tìm cô ta".

"Không được đến tìm mẹ tôi". Lục Lăng Tây lập tức lớn tiếng nói. Bây giờ Vương Thục Tú đã có thai sắp bảy tháng rồi, nếu bị Lục Nhất Thủy chọc tức bị kích thích thì làm sao đây?

"Nhóc con mày...". Sắc mặt Lục Nhất Thủy âm u kêu.

Lục Lăng Tây cắn môi, nói với Đại Hắc: "Đại Hắc, lên đi".

Nghe được mệnh lệnh này, Đại Hắc lập tức nhào về phía Lục Nhất Thủy. Lục Nhất Thủy phát hiện Lục Lăng Tây nói thật, vội vàng xoay người vừa ngã vừa chạy ra ngoài. Đáng tiếc tốc độ của gã không bằng Đại Hắc, bị Đại Hắc dễ dàng nhào lên đặt dưới thân, một móng vuốt ấn trên gáy Lục Nhất Thủy.

"Thằng... thằng... thằng...". Lục Nhất Thủy sợ đến nỗi nói không nên lời.

Lục Lăng Tây chưa từng nghĩ sẽ làm gì Lục Nhất Thủy, dù sao gã cũng là cha của thân thể này, cậu biết Đại Hắc sẽ không làm Lục Nhất Thủy bị thương, nhiều lắm cũng chỉ dọa gã mà thôi. "Đại Hắc quay về". Lục Lăng Tây lạnh lùng nhìn Lục Nhất Thủy, nghiêm túc nói: "Nói lại lần nữa, tôi sẽ không nhận nhà họ Lục, ông cũng đừng đến tìm mẹ tôi".

"Nhóc con...". Lục Nhất Thủy xoay người muốn chửi, Đại Hắc liền cong người, làm ra tư thế sắp nhào lên. Chữ 'mày' bị Lục Nhất Thủy nuốt vào trong họng, rụt đầu không dám nói gì nữa.

Lục Lăng Tây không nhìn gã xoay người vào Vi Viên Nghệ. Cậu nghĩ nghĩ rồi bấm số của Tiêu Phong, chuyện này phải nói trước với Tiêu Phong. Đầu kia vừa nhấc máy thì liền nghe thấy tiếng ồn bên đó, "Ba?".

"Là Tiểu Tây sao?". Giọng Tiêu Phong trong điện thoại nghe rất vui vẻ, "Tiểu Tây, con sắp có thêm em trai hoặc em gái nữa rồi".

Lục Lăng Tây ngẩn người, nghe được tiếng Tiêu Hồng cười to ở đầu bên kia, "Bác gái đã có thai ạ?".

"Đúng vậy". Tiêu Phong cười nói: "Bác cả con sướng điên lên rồi".

Lục Lăng Tây rất vui mừng, Tiêu Phong nhớ là Lục Lăng Tây tìm y, "Sao vậy, Tiểu Tây có việc gì à?".

Lục Lăng Tây cảm thấy lúc này mà nói chuyện Lục Nhất Thủy đã quay về thì rất mất hứng, nhưng cậu rất lo Lục Nhất Thủy sẽ đến tìm Vương Thục Tú, nên vẫn nói ra. "Ba... đã quay về rồi".

Tiêu Phong phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ba mà Lục Lăng Tây nói là ai. "Gã ta đến tìm con?".

Lục Lăng Tây dạ, "Ông ta nói muốn đến tìm mẹ, con lo...".

"Không sao đâu. Ba và mẹ con đang ở cùng nhau".

Lục Lăng Tây yên tâm. Cúp máy, Lục Lăng Tây không hiểu nổi, sao nhà họ Lục cứ muốn nhận cậu về vậy. Lúc trước nhà họ Lục chẳng quan tâm gì đến thân thể này, bây giờ vì sao lại muốn nhận về? Chẳng lẽ là vì anh trai... Lục Duy An lại có vấn đề gì về sức khỏe sao, cho nên cần cậu sao?

Lục Lăng Tây càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Cậu ngồi xổm trước mặt Đại Hắc, vuốt ve nó khẽ nói: "Lúc này tao muốn ích kỷ một lần".

Không có câu trước câu sau, Đại Hắc cũng không thể hiểu ý trong lời nói của Lục Lăng Tây. Nó kêu nhỏ một tiếng, vươn lưỡi ra dịu dàng liếm liếm ngón tay Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây cười híp mắt.

"Tao biết, tao và Đại Hắc sẽ mãi ở bên nhau, còn có Nhan đại ca nữa".

* Hoa hiên hay huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên (tên khoa học: Hemerocallis fulva) là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Kavkaz qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga. Hoa hiên là cây thân cỏ sống lâu năm, thân rễ rất ngắn, lá hình sợi, dài 30–50 cm, rộng khoảng 2,5 cm, trên mặt lá có nhiều mạch. Cây ra hoa vào mùa hạ và mùa thu, mỗi trục mang hoa có 6-12 hoa, màu vàng hoặc màu đỏ, có mùi thơm. Cây cho quả hình 3 cạnh, hạt bóng, màu đen. Hoa hiên tươi hoặc khô được dùng làm màu nhuộm (màu hoa hiên) trong ẩm thực Việt Nam, Thái Lan, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên. Hoa, lá và rễ của cây hoa hiên cũng là những vị thuốc trong đông y.

 Hoa lá và rễ của cây hoa hiên cũng là những vị thuốc trong đông y