Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 107: Gặp lại bạch ngọc đô




Đáng tiếc. Nàng cũng chỉ có thể muốn mà thôi.

Tuy không biết trong lòng Cổ Mị Sanh nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt nàng bây giờ thì hẳn phải là một tên ngốc lắm mới không đoán được.

Giang Lưu Nhi buông chân nàng ra, lãnh đạm mở miệng:

"Nếu biết đau thì tốt nhất sau này đừng trêu đùa ta."

Nói xong, hắn đứng lên, xoay người đi.

"Ta cũng không có trêu đùa..."

Giọng Cổ Mị Sanh với theo, nghe có mấy phần ấm ức.

Giang Lưu Nhi hơi nhíu mày, quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Ta là nói chủ nhân kêu chiếu cố cho người ta chứ không có nói là chiếu cố cho ta."

Thấy hắn còn chưa hiểu gì, Cổ Mị Sanh nói rõ hơn:

"Người ta không phải là ta. Người ta mà ta ám chỉ là Mỹ Toa."

Mỹ Toa?

Hình như đúng là hắn từng căn dặn nàng chiếu cố cho Mỹ Toa.

"Vậy sao ngươi không nói rõ ngay từ đầu mà lại úp mở quanh co?"

Mặc kệ nàng cố tỏ ra rằng mình oan ức, Giang Lưu Nhi vẫn không chút nào đồng cảm. Nếu nàng ta không phải cố ý trêu đùa hắn thì hà tất phải nói theo hướng dễ khiến người hiểu lầm như vậy.

Thật ra ban đầu Cổ Mị Sanh vốn chẳng có ý nói bóng nói gió gì, nàng đích thực là muốn báo cho hắn biết một chút về tình hình của Mỹ Toa; thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại cố ý chuyển sang trêu đùa khi thấy hắn hiểu lầm. Có lẽ là do còn để bụng việc trước đó đã bị hắn lén lút nhìn thấy. Đối với nàng thì đó là "lén lút".

Nàng khẽ cắn môi, giọng hờn dỗi:

"Ta làm sao biết là chủ nhân ngươi lại hiểu lầm. Chẳng lẽ trong lòng chủ nhân cũng nghĩ tới ta nên mới..."

Giang Lưu Nhi vội hắng giọng một tiếng cắt ngang lời nàng.

"Ngươi không cần suy diễn lung tung. Ta chưa từng có suy nghĩ đó."

Cổ Mị Sanh chu môi, im lặng không nói.

Nếu có người từng quen biết Cổ Mị Sanh ở đây, chắc là họ phải rất ngạc nhiên. Bởi dáng vẻ và điệu bộ của nàng lúc này, nó hoàn toàn không có trong ký ức của họ. Thậm chí nếu có ai kể cho họ rằng đã nhìn thấy hình ảnh bây giờ của Cổ Mị Sanh thì họ cũng sẽ cười khuẩy cho là một câu chuyện đùa. Bởi trong nhận thức của họ, nàng ta là một nữ nhân lộng lẫy, vũ mị và có phần lẳng lơ. Một Cổ Mị Sanh với dáng vẻ thiếu nữ thanh thuần như hiện tại ư? Họ chưa từng biết đến.

Và kẻ đang chứng kiến điều mà chưa một nam nhân nào từng chứng kiến, hắn cũng có cảm giác là lạ.

Đúng vậy. Lạ lẫm.

Chính sự lạ lẫm ấy lại thường là thứ cuốn hút người khác, và nếu như đó là một thứ đẹp đẽ thì càng không cần phải nói.

Không dám nhìn lâu, Giang Lưu Nhi lên tiếng để phá vỡ không khí im lặng giữa hai người:

"Ừm... Về chuyện của Mỹ Toa, ta nghĩ ngươi sẽ tự biết thu xếp, vì vậy không cần phải báo lại với ta. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta về."

Vừa dứt câu, không đợi Cổ Mị Sanh hồi đáp thì hắn đã nhanh chân bước ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng đang đi vội của hắn, Cổ Mị Sanh nhẹ cắn môi.

"Chiếm tiện nghi của người ta rồi bỏ đi như vậy... Hừ, sớm muộn gì ta cũng tính sổ với ngươi."

Lầm bầm mấy câu xong, nàng co chân lại, khẽ đưa tay mân mê. Không biết đang nghĩ gì mà trên môi nàng lại tủm tỉm cười.

...

Sau khi rời khỏi biệt viện của Cổ Mị Sanh, Giang Lưu Nhi đi thẳng về phòng mình. Được một đoạn, hắn đột ngột dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi. Sau đó, hắn đi tiếp, nhanh hơn.

"Đồ thứ con hoang! Ngươi có biết chiếc khăn tay này quý giá thế nào không? Xin lỗi? Cái mạng ti tiện của ngươi chỉ hơn rác rưởi một chút thôi!"

"Ta... Không phải ta cố ý. Không phải lỗi của ta. Ta không có..."

"Câm mồm! Ý ngươi là Bạch Ngọc Đô ta đổ oan cho ngươi. Ngươi hãy nhìn đi! Khăn tay của ta đã bị ngươi làm bẩn thế này mà còn chối sao?"

Vừa nói, Bạch Ngọc Đô vừa đưa chiếc khăn tay màu trắng, bên trên có in dấu giày do bị người giẫm lên trước mặt thiếu nữ đối diện.

"Không phải do ta giẫm. Ta không có!"

Thiếu nữ cố lấy dũng khí nói to.

"Không có? Vậy tức là ngươi bảo ta ăn không nói có, vô duyên vô cớ lại đi kiếm chuyện với đứa con hoang không cha không mẹ, thân phận ti tiện như ngươi sao?"

Oanh!

Trong đầu Mỹ Toa như vừa bị người dùng búa đập vào.

Con hoang? Đây đã là lần thứ hai hắn mắng nàng như thế. Không cha không mẹ, sinh ra đã bị người vứt bỏ, đó là lỗi của nàng sao? Nếu được chọn thì nàng đã không chọn lựa thân phận và hình hài này. Nhưng... nàng có quyền lựa chọn sao? "Cha". "Mẹ". Đó là hai từ mà nàng đã cố quên đi. Là nỗi đau mà nàng đã cố chôn sâu. Vậy tại sao phải đào nó lên lần nữa?

Bạch Ngọc Đô thấy nàng đứng thừ người ra đó thì càng tức giận.

"Không trả lời? Một kẻ thấp hèn như ngươi mà cũng dám khinh thường lời nói của ta? Hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học!"

Vừa dứt câu, Bạch Ngọc Đô vung tay tát thẳng vào mặt Mỹ Toa.

Không có sự va chạm hay âm thanh nào vang lên. Tay hắn đánh vào khoảng không.

"Lại là độc nhãn long ngươi!"

Bạch Ngọc Đô nhìn chằm vào kẻ vừa đến, tức giận nói.

Bước lên che trước người Mỹ Toa, Giang Lưu Nhi cũng đáp lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Độc nhãn long! Tốt nhất là ngươi đừng xía vào! Kẻ thích lo chuyện bao đồng thường không có kết quả tốt đâu!"

"Vậy sao? Ta là người rất tò mò. Ta cũng muốn biết cái kết quả không tốt mà ngươi nói là thế nào."

Giang Lưu Nhi rất thản nhiên nói. Nếu như vừa rồi không phải hắn tình cờ nghe được tiếng của Mỹ Toa, không phải hắn đến kịp thời và kéo nàng lùi lại thì bây giờ, chắc là trên mặt nàng đã in hằn một dấu tay rồi!

Với hắn, Mỹ Toa không phải là họ hàng quyến thuộc hay bằng hữu gì, nàng chỉ là một người dưng sau cái vỏ bọc "đồng môn" mà thôi. Chỉ là hắn cảm thấy nàng rất đáng thương, tạo hóa quá bất công với nàng. Nói hắn đồng cảm cũng được, thương hại cũng tốt. Ừ, thì cứ cho là thế đi. Trên đời đâu phải ai cũng đáng để người khác thương hại và đồng cảm. Người thật lòng dành sự đồng cảm và thương hại ấy thì lại càng không có bao nhiêu.

Lúc này, trong lòng Giang Lưu Nhi quả thật có mấy phần lửa giận.

Bên kia, sau khi nghe câu trả lời của Giang Lưu Nhi, Bạch Ngọc Đô cười gằn:

"Được! Được lắm! Xem ra hôm nay Bạch Ngọc Đô ta không cho loại thấp kém như các ngươi một bài học thì các ngươi sẽ không thèm để ta vào mắt!"

Ngay khi lời vừa dứt, từ phía Bạch Ngọc Đô, một tia sáng màu xanh bay thẳng về hướng Giang Lưu Nhi với tốc độ cực nhanh.

"Keng"

Sau khi bị đường kiếm của Giang Lưu Nhi cản lại, tia sáng bị dội ngược ra sau.

Bạch Ngọc Đô đưa tay bắt lấy, khẽ hô:

"Biến!"

Từ một thanh tiểu kiếm dài chưa tới ba tấc, nháy mắt, nó đã biến thành một thanh cự kiếm.

Thân kiếm màu trắng bạc, khá to, bề mặt có linh quang màu xanh lưu động.

Là một thanh trung phẩm linh khí.

Giữa lúc Bạch Ngọc Đô định tiếp tục công kích thì một âm thanh lạnh lùng vang lên:

"Dừng tay!"

Cơ thể Bạch Ngọc Đô lập tức khựng lại trong thoáng chốc.

Từ đằng xa, một thiếu phụ đang tiến lại.

Nàng mặc một bộ váy dài màu tím, rất kín đáo, khác hẳn sự "hở hang" thường thấy. Nếu nói người có công lớn nhất trong việc thay đổi phong cách trang phục của nàng thì đó hẳn là kẻ đang đứng che chở cho Mỹ Toa - Giang Lưu Nhi.

Nhìn bộ dáng hắn lúc này, trong lòng Cổ Mị Sanh bỗng dưng lại thấy hơi khó chịu.

Quả nhiên là hắn rất quan tâm đến Mỹ Toa mà!