Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 60: Linh bảo các phong ba




Những lời oán độc đó Giang Lưu Nhi cũng không nghe được. Lúc này, hắn đang ở một ngọn núi vô danh cách Bất Lão Sơn chừng độ hơn hai trăm vạn dặm về phía bắc.

Hắn vì muốn đảm bảo an toàn nên cũng không dám dừng lại nhiều. Cứ liên tục phi hành ba ngày thì hắn mới dừng lại đả tọa khôi phục chân khí, sau đó thì lập tức tiếp tục phi hành. Cứ thế, hơn hai mươi ngày, cảm thấy đã cách khá xa Bất Lão Sơn hắn mới dừng lại ở ngọn núi vô danh này mở động phủ.

Tạm thời hắn cũng chưa muốn trở về Đại Nhật Cung mà dự định sẽ tiến hành bế quan.



Trong khi đó, ở một góc của tầng trời thứ mười ba…

Bên trong một căn nhà đơn sơ được làm bằng thúy trúc…

Một cô gái mặc bộ đồ màu trắng tuyết ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ, mắt đầy hồi niệm. Không biết qua bao lâu, nàng đứng lên, đi quanh trong căn nhà, tay chạm vào từng ngóc ngách.

“Giang Di… Tiểu mộc đầu đã không còn. Người cũng bỏ đi. Ở nơi này chỉ còn lại một mình Lâm Nhi… Người biết không… Bách Thảo Phong bây giờ rất tĩnh lặng, rất cô đơn…” Nàng khẽ giọng thều thào.

Một lát sau…

Nàng đi ra ngoài Thiên Thảo Viên, dừng lại dưới một táng cây. Bên dưới táng cây ấy, một ngôi mộ yên lặng nằm đó.

Dưới ngôi mộ kia đã chôn ai? Đã chôn điều gì?

Không ai biết…



Hôm nay, một đạo kim quang với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy hướng về phía đông nam của Đại Diệm Quốc bay đi.

Khi đạo kim quang kia dừng lại, một thân ảnh thiếu niên hiện ra. Hắn đi thẳng vào sơn môn của Đại Nhật Cung. Lát sau, thiếu niên đã đến chỗ mình muốn đến – Linh Bảo Các.

Người thiếu niên kia không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã bế quan ở ngọn núi vô danh suốt gần nửa năm. Hiện tại, tu vi đã bước vào Hoàng Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Không phải vì đã đến thời hạn giao nộp nhiệm vụ nên hắn phải dừng việc bế quan để trở về Đại Nhật Cung, càng không phải do không đủ linh thạch cho tu luyện gì.

Nên biết số linh thạch mà Cưu Lung đưa cho là một con số khổng lồ. Với cảnh giới hiện tại thì cho dù hắn có dùng để tu luyện mấy mươi năm cũng chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc. Còn về nhiệm vụ kia, với tài phú hiện giờ hắn còn cần phần thưởng mấy ngàn hạ phẩm linh thạch sao?

Không phải hắn không muốn tiếp tục bế quan để đột phá vào Hoàng Cảnh trung kì mà là không thể. Hắn đã gặp phải bình cảnh.

Một khi tu sĩ đã gặp phải bình cảnh thì nếu chỉ dựa vào hấp thu linh khí thì rất khó để đột phá. Thậm chí cho dù là mấy mươi năm, mấy trăm năm hoặc cả đời tu vi không thể tiến thêm cũng là bình thường.

Giang Lưu Nhi nhìn tòa lầu trước mặt, chậm rãi bước vào. Tuy nói mấy ngàn hạ phẩm linh thạch hiện giờ đã không có bao nhiêu phân lượng trong mắt hắn, nhưng mà dù ít thì cũng là linh thạch a.

Đâu thể vì ngươi là đại lão gia thì không xài tiền nhỏ nữa.

“Bạch sư huynh thật là lợi hại. Nhập môn chưa tới ba tháng đã đột phá vào Thần Thông Cảnh trung kì. Hơn nữa lại còn có thể trong vòng nửa năm đã hoàn thành được nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt…”

“Đúng vậy. Ta thấy thiên tư của Bạch sư huynh cũng không hề thua kém Bạch sư tỷ chút nào cả, là một thiên tài tu luyện hiếm thấy…”

“Không sai. Sau này Bạch sư đệ chắc chắn sẽ trở thành một trong những trụ cột của Đại Nhật Cung chúng ta… Bạch sư đệ, có lẽ không bao lâu nữa Lý Thạch ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh rồi. Đến lúc đó, xin sư đệ hãy chiếu cố…”

Còn chưa bước vào bên trong Linh Bảo Các, những tiếng a dua lấy lòng đã truyền vào tai Giang Lưu Nhi. Hắn có hơi cau mày.

Xích Tuyến Hạt?

Đó không phải là nhiệm vụ mà hắn đã nhận sao? Tại sao Bạch Ngọc Đô cũng nhận một cái? Có hai nhiệm vụ loại này sao?

Giang Lưu Nhi đi thẳng đến chỗ ban phát nhiệm vụ.

“Tiền bối. Ta đến để giao nhiệm vụ."

Vị chấp sự đương nhiên nhận ra tên đệ tử này. Hắn là tên đệ tử đã nhận nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt cách đây gần một năm. Thế nhưng vị chấp sự vốn dĩ cũng không cho là một đệ tử mới có tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ lại có thể hoàn thành được nhiệm vụ này. Sau đó gần nửa năm, Bạch Ngọc Đô đến xin lĩnh nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt.

Theo lý, nếu nhiệm vụ đã có đệ tử nhận rồi thì đệ tử khác sẽ không thể nhận nữa. Nhưng vì vị chấp sự nghĩ tên đệ tử lúc trước kia đã chết hoặc nếu không thì cũng không thể hoàn thành được, cộng thêm vì muốn tạo quan hệ tốt đẹp với Bạch Ngọc Đô nên hắn đã cho Bạch Ngọc Đô lĩnh nhiệm vụ này.

Quả nhiên sau đó, chưa tới nửa năm, Bạch Ngọc Đô thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ. Trong lúc vị chấp sự đang đắc ý về quyết định của mình thì không ngờ tên đệ tử lúc trước kia lại xuất hiện và nói đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nét mặt có chút mất tự nhiên, vị chấp sự lơ đễnh nói:

“Nhiệm vụ đã được hoàn thành rồi."

Trong mắt Giang Lưu Nhi xẹt qua một tia sắc lạnh. Quả nhiên như hắn hoài nghi, cũng không phải có hai nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt gì mà là nhiệm vụ của hắn bị kẻ khác đoạt mất.

“Chấp sự. Ý của ngươi là gì?”

Giọng Giang Lưu Nhi trở nên lạnh lùng, trong lời nói cũng chẳng còn chút kính ý nào nữa. Không phải hắn tiếc rẻ gì mấy ngàn hạ phẩm linh thạch mà là hắn không chấp nhận công sức mình bỏ ra bị gạt bỏ một cách bất công như thế này.

Vị chấp sự kia nghe xong thì mặt hơi sạm lại:

“Ý của ta là ngươi không cần phải giao nộp nhiệm vụ gì cả."

Từ trong giới chỉ, vị chấp sự lấy ra mười sáu viên trung phẩm linh thạch và sáu mươi bảy viên hạ phẩm linh thạch để trên bàn, lạnh nhạt nói với Giang Lưu Nhi:

“Đây là số linh thạch ngươi đã thế chấp trước khi nhận nhiệm vụ. Cầm lấy rồi cút đi!"

Giang Lưu Nhi cười gằn:

“Chấp sự. Theo quy định của tông môn, nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt là ta đã nhận trước. Tại sao ngươi lại còn giao cho người khác? Chẳng lẽ chấp sự ngươi không còn để quy định tông môn vào mắt rồi sao?”

Xung quanh, các đệ tử khác cũng chú ý đến nơi này.

Gần đó, Bạch Ngọc Đô cười khuẩy, tay cầm quạt ngọc phẩy nhẹ, giọng điệu mỉa mai:

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên độc nhãn long."

Xì mũi khinh miệt, hắn nói tiếp:

“Hừ. Chỉ mới có tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ cũng muốn học đòi người khác làm nhiệm vụ cao cấp. Thế nào? Có phải suốt một năm qua ngươi trốn chui trốn dũi ở thâm sơn cùng cốc nào đó, rồi bỗng may mắn nhặt được mấy cái thi thể Xích Tuyến Hạt nên quay về trả nhiệm vụ để lĩnh thưởng phải không. Ài… Vận khí của độc nhãn long ngươi thật tốt. Thật là làm cho người ta hâm mộ."

“Đúng đúng! Độc nhãn long, sư huynh ta đây cũng thấy vô cùng hâm mộ ngươi."

“Ta cũng vậy…”

Những tiếng chế giễu thi nhau vang lên. Cũng phải thôi. Có ai không biết Bạch Ngọc Đô có một mẫu thân là Tây viện chủ, mặc dù thanh danh chẳng mấy tốt đẹp gì nhưng viện chủ thì vẫn là viện chủ a. Đó là còn chưa nói tới vị gia gia của hắn, một trong ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung.

Bạch Ngọc Đô đi đến gần vị chấp sự đang khó xử trước những lời chất vấn của Giang Lưu Nhi lúc nãy. Hắn nhỏ giọng nói:

“Tiêu chấp sự. Có phải là có nhầm lẫn gì không? Ta nhớ là khi ta đến lĩnh nhiệm vụ Xích Tuyến Hạt này thì vẫn chưa có ai nhận thì phải."

Bạch Ngọc Đô nói xong, khẽ nháy mắt ra hiệu với vị chấp sự kia.

Tiêu chấp sự hiểu ý, lập tức sắc mặt trở nên tức giận nhìn hướng Giang Lưu Nhi quát lớn:

“Hừ! Tiểu tử to gan! Ngươi dám ăn không nói có, ý đồ lừa dối trưởng bối, lại còn dám vu khống… Khôn hồn thì mau lập tức quỳ xuống nhận tội, nể tình đồng môn, ta sẽ tha cho ngươi một lần!"

Tiêu chấp sự cũng không muốn làm to chuyện làm gì, dù sao Đại Nhật Cung cũng không phải chỉ của mỗi mình Bạch gia.

Sắc mặt Giang Lưu Nhi lúc này vô cùng âm trầm.

Bảo hắn quỳ?

Từ lúc sinh ra đến giờ hắn chỉ quỳ đúng một lần. Ngoài Người ra, hắn sẽ không quỳ gối trước bất kỳ kẻ nào. Hắn nhìn vị Tiêu chấp sự kia, lạnh lùng nói:

“Nếu… ta không quỳ thì thế nào?”

Tiêu chấp sự sau khi nghe xong, “hừ” lạnh một tiếng, uy áp trên người nhằm vào Giang Lưu Nhi bộc phát. Hắn tin tưởng với uy áp của Thần Thông Cảnh hậu kỳ của mình đủ sức cho tiểu tử kia phải quỳ xuống.

Thế nhưng… hắn lầm.

Tên tiểu tử kia không những không quỳ xuống mà ngay cả một chút khó chịu cũng không hề có.

Đây là có chuyện gì?

Tiêu chấp sự có chút không dám tin chuyện xảy ra trước mặt mình.

Không chỉ riêng gì Tiêu chấp sự mà cả những đệ tử xung quanh cũng cảm thấy khó có thể tin. Trong đó, có cả Bạch Ngọc Đô.

Cho dù có chút cuồng vọng, Bạch Ngọc Đô cũng không dám nói mình có thể bình thản như không có chuyện gì khi đối mặt với uy áp của một tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ.

Nhưng tại sao tên độc nhãn long kia lại làm được?

Bạch Ngọc Đô vô cùng nghi hoặc.

“Chấp sự. Sao ngươi lại im lặng không nói gì?”

Giag Lưu Nhi đột ngột lên tiếng.

Thiên! Đây rốt cuộc là chuện gì xảy ra? Tên tiểu tử kia không những không hề hấn gì trước uy áp của hắn mà còn mở miệng nói chuyện một cách tự nhiên như vậy…

Những ý nghĩ chạy qua trong đầu… Tuy không biết là nguyên do gì, nhưng Tiêu chấp sự xác định được một điều – tiểu tử kia không đơn giản.

Hắn cũng không nghĩ rằng Giang Lưu Nhi có tu vi vượt qua hắn. Đó là điều không thể nào. Bởi vì hắn biết rõ, một năm trước tên tiểu tử này chỉ mới là Thần Thông Cảnh sơ kỳ. Cho dù có kỳ ngộ gì thì cũng không thể trong vòng một năm tăng lên hơn hai cảnh giới được. Phải biết là con đường tu tiên gian nan hiểm trở, càng đi lên càng khó khăn gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa, từ khí tức trên người tiểu tử kia thì cùng lắm cũng chỉ là Thần Thông Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.

Trước ánh mắt trêu ngươi của Giang Lưu Nhi, Tiêu chấp sự thẹn quá hóa giận, quát lên:

“Tiểu tử lớn mật! Để ta cho ngươi biết thế nào là tôn ti trật tự!"

Khi Tiêu chấp sự sắp ra tay thì một giọng nữ nhân vội vàng cất lên:

“Dừng tay!"