Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 52: Tâm niệm




Nam Cung Nhã không thấy Lưu Trưng đành phải gọi một nha hoàn tiến vào.

Nhưng nha hoàn vừa vào, vấn đề đầu tiên được hỏi đó là: “Tiểu thư cảm thấy trên người có ổn không“. Thấy nàng không đáp lời liền nói tiếp: Tiểu thư có muốn tắm rửa hay không, Yến nhi tỷ tỷ chuẫn bị một ít dược thảo đã được sao, nói là ngâm mình ở bên trong bồn nước có thể giảm mệt mỏi, bớt đau ngầm. Tiểu thư thử xem đi.'

Nam Cung Nhã có điểm chưa hoàn hồn.

Cái gì...

Mệt mỏi, đau ngầm...

Thật, thật sự là có, đau ngầm... Nhưng là vì sao bọn nha hoàn cũng biết. Mặt của nàng đã liền đỏ bừng lên, vội vàng xoay người kéo chăn, giả bộ còn chưa tỉnh ngủ.

“Tiểu thư.”

“Ngươi... Đi ra ngoài.'

“Vậy có cần chuẩn bị đồ vật để tắm rửa không?”

“Không... Không cần!”

Trong lòng Nam Cung Nhã đau khổ, thanh âm có chút run rẩy.

Tiểu nha hoàn nghe ra có chút không đúng, nơm nớp lo sợ cáo lui. Trong lòng cũng không miễn cưỡng suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì thân mình của tiểu thư không thoải mái nên mới mất hứng như vậy? Tiểu nha hoàn không dám khuyên nhiều, lại lo lắng Nam Cung Nhã phát giận vẫn không chịu rời giường, liền đành đem vẻ mặt đau khổ đi đến viện tìm vị:Diệp công tử“.

Lưu Trưng vừa tiễn bước Công Nghi Ngưng, xoay người đi tới nghe nha hoàn bẩm báo. Trong lòng có chút hiểu được, tất nhiên là Nam Cung Nhã lại cáu kỉnh. Còn nhớ lần ở Vân Cẩm thành, Nam Cung Nhã cơ hồ náo loạn suốt một ngày, đến tối mới dần tốt hơn. Lưu Trưng thở dài, bước nhanh về trong phòng.

Trên giường chiếc chăn bị kéo lên che cái đầu, làm thành một cái bao lớn.

Lưu Trưng nghĩ nghĩ, trước hết đem cửa sổ đóng lại hết, mới đi đến bên giường.

“Nam Cung Nhã...”

Ai ngờ, lúc này không cần Lưu Trưng lật chăn lên, Nam Cung Nhã đã tự mình kêu một tiếng đem chăn kéo lại. Nhưng lần này động tác có chút mạnh, xả đến chỗ đau của nàng, khiến cho Nam Cung Nhã không tự giác nhíu mày, miệng kêu một tiếng.

Lưu Trưng liền đi lên phía trước một bước giúp nàng một phen, ôn nhu hỏi nàng: “Đau thế nào?”

Nghe thấy một cau như thế, Nam Cung Nhã lại tức giận, hai con mắt trừng nàng: “Ngươi vừa rồi đi đâu vậy?”

“Ta...” Lưu Trưng dừng một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: “Ta cùng với Công Nghi Ngưng ở trong sân nói chuyện, đã quên cả canh giờ.”

Nam Cung Nhã nghe xong lại tức tiếp, liều mạng giãy khỏi cánh tay nàng: “Ngươi cùng Công Nghi Ngưng... có cái gì để nói mà cón có thể nói lâu như vậy, còn... Nói đến mức đem ta quên? Ngươi khí nào thì cùng nàng quen thuốc như vậy... Ngươi... Ngươi còn nói cho nha hoàn chúng ta.... chuyện của chúng ta. Ta.. chán ghét ngươi!'

Sắc mặt của Lưu Trưng không chút gợn sóng, chờ nàng phát giận xong rồi, chỉ là hỏi nàng: “Thật sự?”

“...”

Nam Cung Nhã hung tợn trợn mắt nhìn Lưu Trưng.

Một tay của Lưu Trưng lại ôm nàng, một tay còn lại đi vuốt lại mấy sợi tóc rối bên mai của nàng, rồi trực tiếp đem toàn bộ chỉ trích cùng oán giân của Nam Cung Nhã chuyển sang đề tài khác: “Làm sao vẫn đau, để cho ta xem xem?”

Mặt Nam Cung Nhã đỏ tới tận cổ.

“Ân? Là ở trên vẫ là.. ở dưới?”

“...”

Lưu Trưng nhìn thấy Nam Cung Nhã lộ ra bộ dạng xấu hổ và giẫn dữ, lại càng cảm thấy nàng chọc người trìu mến, đơn giản đưa tay kéo lấy chăn, chạm đến vòng eo mềm mại của nàng: “Không nói? Ta đây liền tự mình cởi ra xem...”

“Ngươi...”

Nam Cung Nhã cảm thấy tay của Lưu Trưng vuốt từ hồng lên đến vòng eo của nàng, rất nhanh đã vô cùng quen thuộc đụng đến vạt áo của nàng. Nam Cung Nhã giãy dụa không được, trên người đau cùng với không vui và ủy khuất ở trong lòng liền trào ra, nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Ngươi... Ngươi chỉ biết khi dễ (bắt nạt) ta...”

Nhưng bàn tay kia cũng không có cởi bỏ vạt áo của nàng, ngược lại ở bên hông, cùng eo của nàng xoa bóp, vài lượt đã đụng đến chỗ đau nhức của Nam Cung Nhã. Nàng nhịn không được nhíu mày lại.

Lưu Trưng dò xét trong chốc lát, dứt khoát cởi giày, leo lên giương ngồi.

“Ngươi... Làm gì vậy...” Nam Cung Nhã hoảng sợ.

Vẻ mặt Lưu Trưng hơi động, ôm lấy Nam Cung Nhã đang muốn chạy trốn, vô cùng đứng đắn thì thầm bên tai nàng: “Ngươi nếu ngoan ngoãn nghe lời không động đậy, ta liền không cởi xiêm y của ngươi. Nếu ngươi cử động một chút, ta liền..” Nàng nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm:“... Ta không ngại lại muốn ngươi một lần nữa.”

Vừa mới rồi sắc mặt Nam Cung Nhã còn có chút ít tức giận, nhưng cũng chỉ là “Hổ giấy” mà thôi.

Lúc này nghi Lưu Trưng “uy hiếp” trắng trợn như vậy liền thật sự sọ tới mức không dám cử động nữa. Chính là đôi mắt lộ ra mênh mông nước mắt, hàm chứa hàng vạn ủy khuất.

Trong lòng Lưu Trưng buồn cười, trước tiên cúi người hôn hôn đôi môi hơi chu ra của nàng, mới bắt đầu thả nàng xuống giường.

Thấy nàng bất động, Lưu Trưng liền thật sự không có cởi xiêm y của nàng ra, chính là tự tay tỉ mỉ thay nàng xoa bóp những chỗ đau nhức trên người nàng. Lúc xoa bóp, Lưu Trưng căn cứ vào phản ứng nhíu mày của Nam Cung Nhã để chậm rãi điều chỉnh độ mạnh yếu cùng thủ pháp. Thẳng đến khí cảm nhận thấy da thịt cúng ngắc ở dưới hai đầu ngón tay trở nên từ từ thả lỏng, lại thấy sắc mặt Nam cung Nhã vô cùng hưởng thụ. Nàng híp mắt, sắc mặt hồng nhuận, môi khẽ mở, chỉ kém không có thoải mái mà thân ngâm ra tiếng.

Bộ dạng này, không khỏi là cho Lưu Trưng đang nằm ở trên người nàng có chút động tâm.

Lưu Trưng ngừng tay, đi phủ lên hai gò má của Nam Cung Nhã, nhìn đôi mắt đang khép của nàng chậm rãi mở.

Bốn mắt chạm nhau, lẫn nhau đều có chút ý động tình mê.

Nam Cung Nhã đối với ánh mắt của Lưu Trưng rất là hiểu rõ, cảm thấy được mùi vị liền khẩn trương. Mặt hơi một chút đã đỏ, nghĩ muốn giãy dụa đứng dậy, đột nhiên lại nghĩ tới lời của Lưu Trưng nói “Nếu ngươi cử động một chút... Ta liền không ngại lại muốn ngươi một lần nữa”, lại không dám động đậy.

Lưu Trưng ở phía trên đem động tác của nàng đều thu hết vào trong đáy mắt, không nhịn được cười, nhéo nhéo mặt của nàng, đứng dậy xuống giường trước.

“Mau rời giường, ta đi gọi người đem nước cho ngươi tắm rửa.”

Cuối cùng, Nam Cung Nhã vẫn là hưởng thụ “Dược dục” (thuốc tắm) theo như lời nha hoàn nói.

Mùi cảu thảo dược cũng không khó ngửi, hương khí thanh khiết còn mang theo thảnh nhiên mùi co xanh, cũng không biết trong đó bỏ thêm những thứ gì, Nam Cung Nhã ngâm trong chốc lát thế nhưng lúc sau thật sự cảm thấy được thân mình vốn vừa cứng vừa đau trở nên nhẹ nhàng không ít.

Lưu Trưng lúc này không có trong phòng, Nam Cung Nhã cũng liền phóng khoáng thả tâm chậm rãi ngâm mình.

Nghĩ đến việc trải qua đêm qua, thậm chí có chút cảm giác không chân thật...

Các nàng thế nhưng...

Việc đó liền tự nhiên như vậy đã xảy ra.

Nam cung Nhã không hề chuẩn bị, sau khi nghĩ đến rồi lại cảm thấy đó là việc thuận lý thành chương.

Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp, đó là sự thật không cần nói gì nữa cả, Nam Cung Nhã cũng không có hối hận. Nhưng vừa nghĩ lại, lại cảm thấy hại người bọn họ làm trái luân thường, lại còn không có danh nghĩa “Phu thê” chính thức, đây quả thực không khác gì “Tư thông“. Thật sự có chút.. Không ổn. Thật là rất không ổn!

A ---------------

Hơn nữa ngay cả nha hoàn cũng biết! Đây chẳng phải là từ trên xuống dưới tất cả mọ người ở Nam cung gia đều...

Nam Cung Nhã lại xấu hổ và giẫn dữ muốn chết.

Lúc trước nàng có cùng Thương Quan Sách Vân bỏ trốn. Hiện tại mình lại công khai mang một “Tình lang” khác trở về, còn ở ngay tại chính khuê phòng của mình triền miên hoan hảo.

Nam Cung Nhã rốt cuộc không chịu nổi, từ trong bồn tắm leo ra, lau khô người, thay y phục, rồi lại đem cả người vùi đầu vào trong chăn.

Lưu Trưng đi được một lúc trở về, thấy nha hoàn bưng đồ ăn vao phòng, nhưng người trong phòng...

Lại ở trên giường rồi.

Lưu Trưng thở dài, để cho nha hoàn đi xuống trước, tự mìn đi gọi Nam Cung Nhã dùng bữa.

Lúc này đây Nam Cung Nhã lại chui ở trong chăn run rẩy, còn phát ra nho nhỏ tiếng nức nở. Lưu Trưng hoảng sợ, vội vàng kéo chăn ra, đem Nam Cung Nhã đang khóc cựa kỳ đáng thương kéo vào trong lòng ngực.

“Làm sao vậy?”

“Ta...”

“Ân?” Lưu Trưng từ khi gặp Nam Cung Nhã, lại phát hiện ra sự kiên nhẫn của mình càng ngày càng tốt. Nếu là đặt ở lúc trước, nàng chỉ sợ đã sớm nóng nảy, phủi tay mặc kệ.

Nam Cung Nhã lau nước mắt, nhưng chóp mũi vẫn đỏ.

“Ta vẫn là... Để cho Nhị thúc đem ta... Trục xuất khỏi gia môn... thôi.”

Lưu Trưng nghe xong một câu không đầu không đuôi, lại trở nên mạc danh kỳ diệu. Nhưng cũng may nàng cũng biết cảm xúc của Nam Cung Nhã lúc này không tốt, chính là không ngừng nhẹ giọng an ủi, lại đem một ít đồ ăn dễ tiêu hóa bưng lại, đơn giản đem Nam Cung Nhã trở thành người bệnh, chân tay không tiện, đút cho nàng ăn từng miếng một.

Nam Cung Nhã ăn được hai miếng cũng thấy có chút xấu hổ.

“Để tự ta làm...”

Chờ Nam Cung Nhã ăn xong rồi, lại nhịn không được suy nghĩ về chuyện vẫn treo ở trong lòng. Nàng có thể bất kể cái thanh danh hư vô này, nhưng lại không thể không để ý gia môn của Nam Cung thế gia.

“Lưu Trưng...”

Lưu Trưng liếc nhìn nàng một cái, chỉ nghĩ rằng nàng còn ở trong suy sụp không giải thoát được, liền ngồi trở lại bên giường, đem tay áo kéo lên, đưa ra cánh tay trắng như tuyết của mình.

“Làm gì vậy?” Nam Cung Nhã khó hiểu.

“Nếu là vẫn không thoải mái, liền cắn một miếng.” Ánh mắt Lưu trưng đầy ôn nhu giống như có thể tràn ra ngoài vậy.

Trong lòng Nam Cung Nhã nhất thời chua xót, nhất thời ấm áp cùng vui vẻ. Trên mặt lại vô cùng khinh thường đẩy cánh tay kia ra: “Ai... Ai muốn cắn a! Ta cũng không phải tiểu cẩu!” Thốt ra lời này, chính mình lại không nhịn được nở nụ cười. Giống chú chó nhỏ bình thường hay phát giận cắn người không phải chính là bản thân nàng ư?

Bất quá Lưu Trưng làm như vậy, nhưng thật ra lại làm cho Nam Cung Nhã dẫn dần tiêu tan.

Giống như vô luận gặp phải chuyện gì, đều có Lưu Trưng ở bên người nàng, nguyện ý dỗ nàng vui vẻ, còn có thể thật sự nhớ kỹ tính nết của mình, nhớ cảm thụ của chính nàng, thậm chí...

Lấy cái đau cảu mình chỉ để đổi láy một nụ cười trong chớp mắt của nàng.

Nam Cung Nhã đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.

Kỳ thật đối với các nàng mà nói, thành thân cùng không cũng không quan trọng như vậy. Ngay cả nam tử thú thê (cưới vợ) cũng có thể hưu thê (bỏ vợ), huống chi nói đến các nàng hai người nữ tử, nếu thật sự thành thân thì thế nào? Bất quá là mượn danh, không coi là đường đường chính chính. Trong thâm tâm Nam Cung Nhã càng để ý đến chính là suy nghĩ ở trong lòng, cũng không cần phải cần đến tất cả người trong thiên hạ nhân thức cùng cho phép. Bất quá là Lưu Trưng có nguyện ý hay không... Có thể hay không...

------------ cùng nàng cả đời trân trọng lẫn nhau, lâu dài làm bạn, sinh tử đồng tâm.

Hiện tại, nàng tựa hồ có được đáp án.

Nam Cung Nhã cười doanh nhiên, hai tay ôm lấy Lưu Trưng, tựa đầu vào trong ngực cua nàng. Tâm tình vốn có chút ấm ức cũng đã dần lắng đọng xuống.

“Lưu Trưng chúng ta đi thôi.”

Lưu Trưng nghe xong những lời này, đầu tiên là ngẫn người, sau mới hiểu được Nam Cung Nhã là nói rời Hoài Diệp thành.

“Không phải 'chúng ta', là 'ta'. “

Nam Cung Nhã cảm thấy chợt lạnh. Lưu Trưng mới cùng nàng... liền... Muốn bỏ nàng lại, đi một mình?

Lưu Trưng cảm thấy nàng bất an, liền lại gần hôn hôn cái trán của nàng: “Ta có một chuyện quan trọng hơn phải đi lo liệu. Ta đã phó thác cho nhị thúc nhị thẩm của ngươi, để cho bọn họ chiếu cố ngươi một thời gian, chờ chuyện của ta xong liền tới đón ngươi.”

“Việc gì quan trọng hơn? Vì cái gì không thể mang ta đi?” Nam Cung Nhã trở nên sốt ruột.

“Ta lo lắng...” Lưu Trưng nhíu mày lại: “Không bảo vệ được ngươi.”

Nam Cung Nhã vẫn chấp nhất truy hỏi: “Vậy còn ngươi? Một mình ngươi... Sẽ không có việc gì?”

“Có lẽ.”

Nam Cung Nhã nghe xong lại tức giận: “Vậy nếu ngươi có chuyện gì, ta lại làm sao bây giờ? Ngươi bỏ lại ta... liền không còn có người sẽ chiếu cố ta, sẽ rất tốt với ta! Ngươi nhẫn tâm để cho ta một mình... Một người tại đây... ở nơi này sao?”

Nói đến chỗ này, nàng cũng trở nên kích động. Mấy ngày này cảm xúc của Nam Cung Nhã nhất thời buồn rầu nóng nảy, nhất thời an ổn lại nhất thời tức giận xúc động phẫn nộ. Đến bây giờ đã sớm có chút hỏng mất. Hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, đem tâm sự nàng đặt ở trong đáy lòng hồi lâu về nội sự phức tạp trong Nam Cung thế gia nói ra hết toàn bộ.

“... Ta biết, ta muốn đi cùng ngươi làm việc quan trọng hơn là phiền toái, liên lụy ngươi. Nhưng nếu lưu lại cũng là phiền toái liên lụy đến nhị thúc, nhị thẩm. Ta đi tới chỗ nào cũng đều là phiền toái liên lụy... Thế gian này đều không có chỗ dung thân của ta... Ta... Ta sớm nên biết. “

Nam Cung Nhã cười buồn bã, lòng tràn đầy là khổ sở.

“Nam Cung Nhã!”

Nam Cung Nhã chính là thả lỏng tay: “Ngươi hiện tại... Có phải hay không lại cảm thấy ta đáng thương, nguyện ý dẫn ta đi?”

“Không phải.” Lưu Trưng lắc đầu nói: “Nhưng cũng đúng.”

“Có... Ý tứ gì?”

“Lúc trước là ta nghĩ sai lầm rồi.” Lưu Trưng đột nhiên nói: Ta xác thực hẳn là nên mang ngươi đi cùng. Chẳng qua...” Lưu trưng nhìn liếc qua Nam Cung Nhã ở trước mặt một cái, thấy khóe mắt nàng trong suốt, tựa hồ còn có nhàn nhạt vệt nước mắt. Nàng đưa tay đi lau vết nước mắt, còn rất nghiêm túc nói: “Nếu thực sự tới ngày gần chết, ta chỉ sợ sẽ giết ngươi trước. Ngươi có còn dám đi theo ta hay không?”

Bởi vì ---------

Nàng không muốn để cho nàng...

Giống như lúc này vậy, một mình nàng ở một chỗ không ai thấy, thương tâm khóc.

“Vì sao không dám!” Nam Cung Nhã đáp thật sự mau.