Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 62: Cảnh báo




Ngoại ô Kinh Thành, một chiếc xe hơi bình thường do Nhật sản xuất chạy vào một khu căn hộ cũ. Xe hơi dừng ở dưới một tòa nhà trong khu chung cư, một người đàn ông râu quai nón bước xuống.

Người đàn ông cao chừng một mét tám, cơ thể rắn chắc, không hề có vẻ béo phệ. Mắt to mày rậm, đường nét khuôn mặt góc cạnh, khiến người ta cảm thấy sự cương nghị. Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo sơ mi bó, tôn lên đường nét cơ bắp hoàn mĩ trên người, đôi tay to thô săn chắc, đứng ở đó giống như một cây tùng cao lớn.

Chính là ở đây, chắc không sai đâu! Người đàn ông lầm bầm một câu trong lòng, trên mặt là nụ cười thoáng qua, như thể vĩnh viễn luôn là dáng vẻ đùa giỡn với đời.

Cửa tòa nhà đã bị phá hoại, có cũng như không. Người đàn ông đi vào cửa căn hộ, nhưng vì không có thẻ cảm ứng thang máy nên chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Chỉ mới năm sáu phút, người đàn ông đã đi tới tầng mười bốn, không hề đỏ mặt, không hề thở dốc, giống như người thường đi lên một tầng lầu vậy.

Người đàn ông đứng trước cửa nhà 1402, mắt từ từ nheo lại.

Hừm?

Trên cửa có dán tờ thông báo phối hợp điều tra của khu chung cư, xem ngày tháng, là trước Tết.

Không phải chứ! Người đàn ông thầm than vãn một tiếng, như thể có chút kinh ngạc, há miệng nhìn tờ thông báo.

Cứ vào xem đã rồi tính, người đàn ông quyết định! Khi đi lên, anh ta đã quan sát rồi, khu căn hộ cũ kĩ này cơ bản không có nhiều camera an ninh, đừng nói tới lối đi như thế này.

Người đàn ông lấy ra một món đồ giống kim thép, đầu phía trước hơi cong lại. Anh ta dùng kim thép chọc vào ổ khóa bắt đầu hì hục, không tới mười giây, cửa liền mở ra.

Người đàn ông đi vào trong nhà, nhẹ nhàng đóng cửa chống trộm lại, cùng với chấn động phát ra khi đóng cửa, bụi bẩn trên cánh cửa đồng loạt rơi xuống.

Không có thật sao? Người đàn ông nhăn nhó, bắt đầu đi lại trong nhà.

Đồ đạc và mặt sàn đã không nhìn rõ màu sắc ban đầu, bị một lớp bụi dày bao phủ. Cùng việc đi lại của người đàn ông, trên mặt sàn lưu lại hàng loạt dấu chân rất rõ rệt. Có thể nhận ra, căn hộ này đã không có người vào một thời gian dài.

Người đàn ông hi vọng mình nhớ nhầm địa chỉ, so sánh đi so sánh lại với thông tin địa chỉ trong đầu, rất chắc chắn, chính là nơi này.

Người đàn ông giũ khăn phủ trên sô pha ra, vỗ nhẹ bụi bẩn, chọn một góc khá sạch sẽ ngồi xuống. Sau khi suy nghĩ một lát liền đứng dậy, xử lý các vết tích mình để lại, khi mọi thứ nhìn có vẻ giống hệt với lúc trước khi bước vào, người đàn ông liền bước ra khỏi căn hộ.

Xuống lầu, nhìn thấy ông lão bảo vệ ở phòng canh gác khu chung cư, hỏi địa chỉ cụ thể, người đàn ông liền lái xe tới văn phòng quản lý chung cư.

“Anh có việc gì không?” Một nữ nhân viên nhìn người đàn ông đeo kính râm. Cách ăn vận này, vóc dáng này, khí chất này rõ ràng không phải người sống trong khu chung cư mà mình phụ trách.

“Tôi tìm người!” Người đàn ông gỡ kính xuống, khẽ mỉm cười, ánh mắt buồn bã khiến thiếu phụ lập tức thất thần.

“Ồ… Cho hỏi anh tìm ai?” Thiếu phụ hơi có chút hoảng loạn.

“Lâm Nhất Hòa!” Người đàn ông vẫn mỉm cười nói: “Lâm do hai chữ mộc ghép thành, Nhất trong nhất nhị tam, Hòa trong hòa khí sinh tài! Sống ở căn 1402 tòa nhà C khu Kim Diệp!”

“Để tôi giúp anh kiểm tra!” Thiếu phụ nở nụ cười tự cho là quyến rũ, nhanh chóng kiểm tra trong máy tính.

“Cám ơn!” Người đàn ông râu quai nón ngồi xuống đối diện thiếu phụ.

“Vâng! Có người này, thông tin địa chỉ phù hợp!” Thiếu phụ khẳng định nói.

“Nhưng tại sao lại không có ở nhà, cũng không liên hệ được với anh ta!” Người đàn ông nhíu mày nói.

“Để tôi kiểm tra xem!” Thiếu phụ nói tiếp.

Thiếu phụ gõ bàn phím, kiểm tra thông tin mà người đàn ông cần.

“Khi hỗ trợ kiểm tra phòng chống hỏa hoạn, động đất, bụi bẩn hồi trước Tết, nhân viên quản lý chung cư có tới nhà mấy lần nhưng lần nào cũng không có người ở nhà. Có điều các khoản phí đều được nộp rất đúng hạn, không hề kéo dài lần nào! Hơn nữa chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy chủ nhân của căn hộ này, số điện thoại liên hệ để lại cũng đã báo dừng hoạt động!” Thiếu phụ ngẩng đầu lên nói.

“Ồ, cám ơn!” Người đàn ông tiếc nuối nói. Bố già thiết lập một tài khoản trả phí riêng, không đúng kì hạn mới lạ.

“Có cần để lại thông tin của anh không, đợi anh ấy quay lại, chúng tôi sẽ chuyển lời!” Thiếu phụ nói.

“Không cần đâu, cám ơn!” Người đàn ông lễ phép cười nói.

Kinh Thành, tại kho dữ liệu sở thông tin của tổng bộ an ninh, trên màn hình lớn, vô số thông tin nhanh chóng chạy qua. Bất ngờ, thông tin chạy trên màn hình dừng lại. Một tín hiệu tìm kiếm thông tin chuyển thành màu đỏ trong tích tắc và không ngừng nhấp nháy phát tín hiệu cảnh báo.

Nhân viên kho dữ liệu căn cứ vào tín hiệu tìm kiếm nhanh chóng mở thông tin trên máy tính chuyên dụng, vẻ mặt khó hiểu.

Vốn tưởng rằng thông tin nhân viên đang lẩn trốn xuất hiện trong hệ thống báo động, hoặc là thông tin của nhân viên gián điệp đặc biệt bên ngoài biên giới kích hoạt cảnh báo, nhưng nằm ngoài dự liệu là, đây chỉ là một thông tin dân dụng.

Nhưng nhân viên kho dữ liệu không dám lơ là, căn cứ quy trình làm việc, lập tức kiểm tra ngược trở lại đơn vị phát ra thông tin. Khi nhìn thấy đơn vị phát ra thông tin cảnh báo ban đầu, sắc mặt nhân viên càng trở nên nghiêm trọng, ngay lập tức gọi điện cho văn phòng làm việc của Bộ trưởng.

Sở thông tin Cục 8, nhân viên phân tích thông tin ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần phân tích phân loại các dòng tình báo. Trong phòng làm việc, ngoài tiếng gõ bàn phím, rất hiếm khi phát ra âm thanh nào khác. Công việc tuy nhàm chán khô khan nhưng không ai dám lơ là.

Trung tâm tiếp nhận thông tin nhận được thông tin cảnh bao do trung tâm thông tin của Bộ gửi tới, nhưng quyền hạn thông thường không thể mở ra được.

“Cục trưởng, Bộ có mệnh lệnh!” Sở trưởng sở phân tích tình báo liền gọi vào số điện thoại chuyên dụng của Cục trưởng Cục 8.

“Gửi qua đây!” Cục trưởng Cục 8 Dương Lợi Quốc bất giác nhíu mày. Trước đây xuất hiện tình hình thế này cũng có nghĩa là có nhiệm vụ khẩn đặc biệt, không phải truy bắt gián điệp thì là theo dõi định vị, đây cũng chính là nhiệm vụ và phân công công việc chủ yếu của Cục 8.

Dương Lợi Quốc lập tức mở thông tin mã hóa, sau đọc hiểu nội dung nhiệm vụ xong liền tiến hành mã hóa lại và gửi đi cho Quan Thành Quân.

“Cục trưởng!” Quan Thành Quân nhận điện thoại chuyên dụng của Dương Lợi Quốc.

“Sắp xếp người, địa điểm là văn phòng khu phố 4 thị trấn Bạch Tháp ngoại ô Kinh Thành, nhân viên trinh sát tiền kỳ đang thu thập thông tin, trước khi các anh tới được địa điểm sẽ gửi thông tin nhiệm vụ mục tiêu cụ thể cho anh!” Dương Lợi nhanh chóng phân phó.

“Loại nhiệm vụ là gì?” Quan Thành Quân có phần không hiểu. Bất luận là thông lệ hay quy trình làm việc, rất ít khi xuất hiện hiện tượng gọi điện thoại trực tiếp hạ mệnh lệnh nhiệm vụ thế này.

“Có người kích hoạt thông tin tình báo đặc biệt.” Dương Lợi Quốc giải thích.

Quan Thành Quân có phần hiểu ra. Thông tin này thực ra là một mồi nhử, kiểm tra người của dòng thông tin này chắc chắn là đối tượng tình nghi có liên quan tới một vụ án nào đó.

“Anh đích thân dẫn đội!” Dương Lợi Quốc một lần nữa nhấn mạnh một câu, “Đơn vị phát ra thông tin cảnh báo là văn phòng làm việc của Bộ trưởng, đã xác nhận không có sai sót!”

Quan Thành Quân kinh hãi trong lòng, cấp bậc cao thế này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

“Hiểu rồi!” Quan Thành Quân đáp một tiếng, ngay lập tức sắp xếp người xuất phát tới địa điểm mục tiêu.

Trước sau không tới ba phút, nhân viên đặc nhiệm và nhân viên hỗ trợ đã ngồi sẵn trong xe, bao gồm cả Quan Thành Quân, mọi người đều mặc thường phục. Phương tiện giao thông sử dụng nhìn qua cũng là xe dân dụng bình thường.

Xe xuất phát không lâu, nhân viên tình báo liền nhận được thông tin nhiệm vụ mục tiêu cụ thể. Người trong hình gửi tới chính là người đàn ông mặc áo gió, râu quai nón, đeo kính râm. Hơn nữa còn có cả biển số rõ ràng của chiếc xe hơi nhỏ do Nhật sản xuất. Nhìn góc độ, chắc là bị camera giám sát trong văn phòng quản lý chung cư chụp được.

Điện thoại của Dương Lợi Quốc cũng ngay lập tức gọi tới.

“Nhân vật mục tiêu vừa rời khỏi văn phòng trụ sở làm việc khu phố 4 thị trấn Bạch Tháp mười phút trước, bước đầu phán đoán vẫn còn ở trấn Bạch Tháp. Mục tiêu rất có thể đã cải trang.”

“Yêu cầu nhiệm vụ cụ thể là gì?” Nhìn tấm hình trên điện thoại, Quan Thành Quân hỏi.

“Ý của lãnh đạo là âm thầm theo dõi!” Dương Lợi Quốc nói.

“Lãnh đạo?” Quan Thành Quân ngạc nhiên hỏi. Hàm ý của hai từ này cũng có nghĩa là lãnh đạo cấp bậc tương đối cao cũng quan tâm mật thiết tới vụ việc này.

“Đúng, lãnh đạo!” Dương Lợi Quốc nói, “Căn cứ thông tin tình báo bước đầu nhận được, nhân vật mục tiêu chắc là người chuyên nghiệp. Nếu như đối phương phát hiện hoặc có cảnh giác thì cần ngay lập tức bắt giữ nhưng không được gây nguy hiểm tới tính mạng mục tiêu!”

“Là một con cá lớn?” Quan Thành Quân nhấp đầu lưỡi, đôi mắt phát ra ánh sáng hưng phấn. Làm nghề này, không có gì có thể khiến ông ta hứng thú bằng việc gặp được đối thủ cấp cao.

“Chắc là vậy!” Dương Lợi Quốc cố tình hạ thấp giọng, “Lãnh đạo rất coi trọng, đang đợi thông tin ở phòng làm việc!”

Cảm giác phấn khích lập tức dịu xuống, Dương Lợi Quốc mặc dù không nói tới cấp bậc nhiệm vụ nhưng chỉ dựa vào câu nói cuối cùng, Quan Thành Quân cũng đã biết được nên làm thế nào.

“Tôi hiểu rồi!” Quan Thành Quân trầm giọng nói sau đó ngắt điện thoại.

Rời khỏi văn phòng quản lý chung cư, người đàn ông râu quai nón liền chui vào trong xe hơi, lái xe tới một nơi vắng vẻ, cầm điện thoại ra sau đó đăng nhập vào một trò chơi loại hình công thủ rất nổi tiếng trong nước.

Trong một khu rừng ở biên giới, một người đàn ông mặc trang phục rằn ri, đầu đội khăn trùm đang quan sát trạm gác. Thông qua khe hở trên khăn trùm đầu có thể nhìn thấy lông mày và tóc mai hoa râm của người đàn ông.

Trong tai nghe vọng ra vài tiếng động khe khẽ. Người đàn ông dừng bước, quay người đi về nơi đóng quân.

Nơi đóng quân được đặt trên một vùng đất khá bằng phẳng, bầu trời bên trên được che phủ bởi các cây đại thụ cao ngất. Nhưng mặt đất được quét dọn rất sạch sẽ, mấy căn lều bạt, bố trí không đồng đều nhưng rất bắt mắt, trước cửa có người canh gác được vũ trang toàn bộ.

“Trưởng quan!” Nhìn người đàn ông bước tới, lính trực gác cẩn thận chào hỏi.

Người đàn ông cũng chào lại sau đó chui vào một căn lều bạt.

“Trưởng quan!” Bốn người đàn ông bên trong lều bạt đứng dậy chào, trước mặt mỗi người đều đặt hai chiếc máy tính.

Một người hình như là người đứng đầu trong số đó liền ra hiệu, trưởng quan ngồi xuống trước một chiếc máy tính, hình ảnh trên máy tính đang là một game loại công thủ nổi tiếng trong nước.

“Là Mèo Rừng.” Người đứng đầu nói sau đó lại chỉ vào đoạn ký tự trong khung chat nói: “Chỉ đích danh muốn liên hệ ngài!”

Trưởng quan gật đầu, bình tĩnh nói: “Các cậu ra ngoài trước đi!”

“Vâng!” Bốn người đáp một tiếng, xếp hàng đi ra ngoài lều.

“Sao vậy?” Trưởng quan nhập mật mã chỉ có mình và Mèo Rừng mới có bản dịch.

“Không tìm thấy người!” Người đàn ông râu quai nón ngồi trong xe, nhanh chóng nhập chữ trên điện thoại. Xe vẫn chưa tắt máy.

“Tình hình cụ thể là gì?” Trưởng quan hỏi.

“Theo tình hình của căn hộ, đã trên ba tháng không có người tới rồi.” Người đàn ông trả lời.