Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 2-5




“Linh Linh à, con cần phải chăm sóc Thời Dư của chúng ta thật tốt nhé…..” Giọng nói của bà nội không giống như ra lệnh, mà là một thỉnh cầu.

“Vâng, bà nội.” Cô thuận miệng đáp ứng, không để ý đến Lục Thời Dư nhìn cô một cái rất nhanh.

“Thời Dư không có bệnh, chẳng qua nó chỉ không thích nói chuyện mà thôi, lại không thích cười, nó rất bình thường, hơn nữa rất thông minh, nó tuyệt đối không phải người điên…..”

“Con biết rồi, bà nội.” Cô đáp, trong lòng lại nghĩ, qua đêm nay, cô sẽ biết Lục Thời Dư có phải có bệnh thật hay không?

“Đến đây, ta cho con xem, Thời Dư của chúng ta trước đây rất đáng yêu, khi nó sinh ra đã hơn bốn cân, bụ bẫm, hơn nữa còn rất thích cười…..”

Cười? Thì ra cái từ này cũng từng xuất hiện trong sinh mệnh của Lục Thời Dư à? Cô còn tưởng trời sinh anh đã quái dị rồi ấy chứ.

Lâm Ninh cười nhạo trong lòng, liếc về phía Lục Thời Dư, lại thấy anh cũng đang ngắm cô!

Ơ? Cô ngẩn ra, trái tim lại đập nhanh một nhịp.

“Còn nữa, phản ứng cực nhanh và khả năng nhớ nhanh của nó cũng rất siêu, liếc mắt nhớ trăm dòng, đã nhìn qua là không thể quên được…..”

Nhớ được mười đã vật vã rồi, còn một trăm cơ á? Cô thầm chế nhạo.

Tiếp theo, bà nội kéo cô, càng không ngừng nói về quá khứ của Lục Thời Dư, cô chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe, căn bản không đi được.

Không biết sau bao lâu, Lục Lan Hương bận rộn một vòng trở về, nhíu mày, quát khẽ: “Lâm Ninh, sao con còn ở đây? Thời Dư đâu?”

“Thời Dư? Anh ấy…. Ơ? Người đâu rồi?” Cô tìm trái tìm phải, cũng không phát hiện ra bóng dáng Lục Thời Dư đâu.

“Con thật là, Thời Dư chắc chắn về nhà rồi! Nó tuyệt đối không ra khỏi nhà hơn hai giờ đâu, giống như đồng hồ sinh học còn tốt hơn cả báo thức, cho dù không nhìn thời gian, sau hai giờ nó cũng sẽ về nhà.” Lục Lan Hương vội mắng.

“Cái gì? Anh ấy về rồi?” Sắc mặt cô biến đổi. Toi rồi! Lục Thời Dư giờ đã về rồi?

“Mau về đi! Không tên quái thai kia lại nhốt con ngoài cửa đấy.” Lục Lan Hương cảnh cáo.

“Vâng! Con về ngay…..” Cô vội đứng dậy, không quên tạm biệt bà cố nội: “Bà nội, con đi đây, bà bảo trọng nhé.”

Bà cố nội cũng không biết nghe có hiểu không, vẫn nhìn cô cười ngây ngô.