Điều Bí Mật

Chương 2




Cô đang đứng đợi trên ngưỡng cửa nhà mình.

Dĩ nhiên tiểu thư Judith đã nhận được thông báo từ trước. Hai ngày trước, anh họ Lucas của cô đã nhìn thấy bốn chiến binh Scot chỉ cách cửa khẩu biên giới gần Horton Ridge một quãng ném đá. Lucas không tình cờ có mặt ở đó, anh đã rất cần mẫn làm theo những chỉ dẫn của bác Millicent, và sau gần một tháng ăn không ngồi rồi và mơ màng nghĩ đến những buổi tối chớm hè đang trôi đi mất, cuối cùng anh đã thấy người Scot. Anh quá ngạc nhiên khi được thấy người Cao nguyên thuần chủng đến mức suýt quên mất mình phải làm gì tiếp theo. Nhưng trí nhớ nhanh chóng quay lại, và anh đã cưỡi ngựa chạy hộc tốc suốt ngày đêm đến vùng đất xa xôi nơi tiểu thư Judith đang sống để báo với cô rằng tốt hơn hết cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần để đón khách.

Để sẵn sàng, Judith chẳng phải làm gì quá nhiều. Kể từ ngày hay tin Frances Catherine đang mang thai từ những lời đồn đại lung tung, cô đã sắp xếp hết hành lý và dùng ruy băng hồng xinh xắn thắt lên tất cả những món quà dành cho bạn mình.

Lẽ ra Frances Catherine đã có thể chọn thời điểm thuận tiện hơn. Judith chỉ vừa quay lại nhà bác Tekel vì chuyến viếng thăm bắt buộc kéo dài sáu tháng thì nhận được thông điệp này. Cô không thể gói ghém đồ đạc để quay lại nhà bác Millicent và bác Herbert được, vì làm thế sẽ nảy sinh những câu hỏi mà cô không định trả lời, và thế là cô giấu hành lý và quà cáp trên gác xép chuồng ngựa và chờ cho mẹ cô – trong một lần dừng chân hiếm hoi mà có mặt ở nhà - cảm thấy chán và lại bỏ đi tiếp. Sau đó cô sẽ trình bày về chuyến đi đến Scotland của mình với bác Tekel, người bảo trợ của cô.

Anh trai mẹ cô là một người đàn ông nhã nhặn, ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với tính khí của người em gái, là quý bà Cornelia, trừ những lúc ông uống rượu. Khi đó ông trở nên nhẫn tâm như loài rắn rết. Theo Judith còn nhớ, bác Tekel bị tàn phế từ rất nhiều năm rồi, và trong những năm đầu ông hiếm khi mất kiểm soát bản thân với cô, ngay cả lúc đêm khuya khi cơn đau ở đôi chân bị tật trở nên quá sức chịu đựng với ông. Cô biết được nỗi đau đớn của ông khi ông bắt đầu chà xát lên hai chân và ra lệnh cho người hầu mang đến cho mình một ly rượu nóng. Từ kinh nghiệm trước đó, những người hầu biết ý và đem đến một bình rượu đầy. Một số đêm Judith có thể lẻn được về phòng mình trước khi bác cô bắt đầu chửi rủa, nhưng những đêm khác ông ra lệnh cho cô ngồi xuống cạnh mình. Ông trở nên khá sầu muộn và muốn nắm lấy tay cô trong lúc kể về quá khứ, khi ông còn trẻ và sung sức, được liệt vào hàng chiến binh. Một chiếc xe ngựa lật úp đã nghiến nát hai đầu gối ông khi ông chỉ mới ở tuổi hai mươi hai, và khi lượng rượu đã đủ để lấn át đi cơn đau và miệng lưỡi được nơi lỏng, ông bắt đầu chửi rủa sự bất công của cái tai nạn quái quỷ đó.

Ông cũng chửi rủa cả Judith nữa. Cô không cho ông biết cơn giận của ông đã làm cô đau khổ đến mức nào. Bụng cô cuộn thắt và cảm giác đó không thể tan biến cho đến khi cuối cùng cô cũng bị đuổi cổ ra khỏi phòng.

Chuyện bác Tekel uống rượu càng lúc càng tồi tệ hơn qua từng năm. Ông bắt đầu ra lệnh đem rượu đến vào những giờ sớm hơn, và tính khí của ông càng thay đổi chóng mặt với mỗi ly rượu đầy ông uống cạn. Khi đêm xuống, hoặc ông sẽ khóc lóc tự ghê tởm chính mình hoặc la hét quăng những lời chửi rủa đứt quãng vào Judith.

Buổi sáng hôm sau bác Tekel thường chẳng nhớ gì về những điều mình đã nói tối hôm trước. Nhưng Judith thì nhớ từng từ một. Cô tuyệt vọng cố tha thứ cho sự nhẫn tâm mà ông đã đối xử với cô. Cô cố tin rằng nỗi đau ông phải gánh chịu khủng khiếp hơn cô rất nhiều. Bác Tekel cần được cô thấu hiểu và thông cảm.

Mẹ của Judith, quý bà Cornelia, lại chẳng có chút cảm thông nào dành cho anh trai. Cũng may bà chẳng bao giờ ở nhà liên tục quá một tháng. Thậm chí ngay cả lúc ở nhà bà cũng chẳng quan tâm gì đến Tekel hay đứa con gái. Khi Judith còn nhỏ, còn dễ bị tổn thương hơn bởi thái độ lạnh lùng, xa cách của người mẹ, bác Tekel sẽ bảo cô làm mẹ luôn nhớ đến cha, và mẹ quá yêu vị Nam tước đó đến mức bà vẫn tiếc thương sự ra đi của ông từng ấy năm trời để an ủi cô. Mỗi khi nhìn cô con gái - theo lời bác cô nói - nỗi đau đớn vì mất mát sẽ lại dâng lên trong bà, chẳng còn chừa chỗ cho những tình cảm khác nữa. Judith không có lý do nghi ngờ lời giải thích đó vì lúc ấy bác Tekel chưa uống quá nhiều. Nhưng cô không hiểu kiểu tình cảm ấy giữa vợ và chồng, và cô cảm thấy đau đớn trước tình yêu và sự chấp nhận của mẹ.

Judith đã sống với bác Millicent và bác Herbert trong bốn năm đầu đời. Thế rồi, trong lần đầu tiên thực sự viếng thăm bác Tekel và mẹ, cô đã vô tình nhắc đến bác Herbert như là cha mình. Mẹ Judith nổi trận lôi đình. Cả bác Tekel cũng không hài lòng chút nào. Ông quyết định cô phải ở bên ông nhiều hơn, và ra lệnh mỗi năm bác Millicent phải đưa Judith đến ở nhà ông trong sáu tháng.

Tekel rất khó chịu trước ý nghĩ cô cháu gái coi Herbert là cha mình. Vì lý do đó ông dành thời gian mỗi sáng một giờ đồng hồ, khi đầu óc ông vẫn chưa bị mụ đi vì rượu, kể cho cô nghe những câu chuyện về người cha thực sự của cô. Thanh gươm dài cong cong treo phía trên lò sưởi chính là thứ cha cô đã sử dụng để giết những kẻ dị giáo cố cướp nước Anh khởi tay vị vua hợp pháp, và người cha cao quý của cô đã chết khi đang bảo vệ nhà vua của mình, bác Tekel kể với cô như vậy.

Những câu chuyện tưởng như không bao giờ kết thúc… và đầy những chi tiết hoang đường. Chẳng bao lâu trong đầu Judith cha cô đã trở thành một vị thánh. Cô được kể rằng cha cô mất vào ngày đầu tiên của tháng Năm, và vào buổi sáng những ngày giỗ cha, cô gom đầy một vạt váy những bông hoa mùa xuân và phủ lên mộ cha thành sắc màu rực rỡ. Cô cầu nguyện cho linh hồn của cha, dù thực lòng cô không tin lời thỉnh cầu của mình là cần thiết. Cha cô chắc chắn đang ở trên thiên đường rồi, đang phục vụ Đấng tạo hóa thay vì vị vua mà ông đã dũng cảm phụng sự cả đời khi còn ở nơi hạ giới.

Năm Judith lên mười một tuổi và đang trên đường tham gia lễ hội ở biên giới là lúc cô tìm ra sự thật về cha mình. Ông không chết vì bảo vệ nước Anh khỏi những người dị giáo. Ông thậm chí còn không phải là người Anh. Mẹ cô không hề khóc thương chồng; bà căm ghét ông với mối xúc cảm không phai mờ qua nhiều năm. Bác Tekel chỉ kể cho cô một nửa sự thật. Đối với mẹ, Judith gợi nhớ không ngớt về sai lầm tệ hại mà bà từng mắc phải.

Bác Millicent đã bảo Judith ngồi xuống và kể cho cô nghe tất cả những gì bà biết. Mẹ cô cưới vị Lãnh chúa người Scot để trả thù khi gã Nam tước người Anh mà bà đã cất công quyến rũ không được cha bà và Đức vua chấp thuận. Quý bà Cornelia không quen bị người khác từ chối những mong muốn của mình. Bà kết hôn với người chiến binh Cao nguyên chỉ hai tuần sau khi gặp ông tại một buổi tiệc ở Luân Đôn. Cornelia muốn ăn thua đủ với cha. Bà muốn làm cha tổn thương, và chắc chắn đã đạt được mục đích đó, nhưng trong cuộc mặc cả do bà lập nên, bà đã làm tổn thương bản thân hơn cả.

Cuộc hôn nhân kéo dài được năm năm. Thế rồi Cornelia trở về Anh. Bà cầu xin được ở với anh trai Tekel của mình, và không chịu giải thích về những chuyện đã xảy ra. Sau đó, khi rõ ràng là mình đang mang thai, bà bảo với anh trai rằng chồng bà đã trục xuất bà ngay khi ông ta phát hiện ra bà có thai. Ông ta không cần bà nữa, và ông ta cũng không muốn có đứa trẻ.

Tekel muốn tin lời em gái. Ông sống cô độc, và ý nghĩ về việc nuôi dạy một đứa cháu đã hấp dẫn ông. Thế nhưng sau khi Judith ra đời, Cornelia lại không chịu đựng được chuyện có đứa trẻ trong nhà. Millicent và Herbert đã thuyết phục được Tekel để họ nuôi Judith. Đổi lại họ phải hứa sẽ không bao giờ cho Judith biết về chuyện cha cô.

Millicent không định giữ lời hứa đó, nhưng bà cũng đợi đến khi cảm thấy Judith đủ lớn để thấu hiểu. Lúc đó bà mới bảo cô ngồi xuống và kể lại tất cả những gì bà biết về cha cho cô nghe.

Judith có cả nghìn thắc mắc, nhưng bác Millicent lại chẳng có nhiều lời giải đáp. Bà thậm chí còn không biết chắc vị Lãnh chúa người Scot kia có còn sống hay không. Nhưng bà biết họ của ông. Là Maclean.

Bà chưa từng gặp người đàn ông đó vì thế không thể miêu tả vẻ ngoài của ông. Nhưng vì trông Judith chẳng giống mẹ chút nào nên bà chỉ có thể cho rằng mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh da trời là nét di truyền của bên nhà nội.

Đơn giản là có quá nhiều chuyện khiến Judith không thể tiếp nhận hết. Tâm trí cô chỉ có thể tập trung vào tất cả những lời dối trá đã được nghe qua từng ấy năm. Sự phản bội đó có sức mạnh tàn phá đối với cô.

Lúc đó Frances Catherine đang chờ cô ở lễ hội. Ngay khi chỉ còn lại hai cô bé, Judith liền kể cho bạn nghe tất cả những gì mình vừa được biết. Cô đã khóc sướt mướt. Frances Catherine nắm lấy tay bạn và cũng khóc theo.

Cả hai cô bé đều không thể hiểu được lý do đằng sau sự lừa dối đó. Sau nhiều ngày thảo luận về chủ đề này, chúng quyết định giờ lý do là gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Sau đó chúng lên kế hoạch cho riêng mình. Chúng quyết định Judith sẽ không đối chất với mẹ và bác Tekel về chuyện đó. Nếu bọn họ nhận ra bác Millicent đã kể toàn bộ sự thật về cha cho cô nghe, rất có khả năng họ sẽ buộc cô phải chuyển về ở với họ vĩnh viễn.

Khả năng xác thực đó thật đáng sợ. Bác Millicent, bác Herbert và Frances Catherine đã trở thành gia đình của Judith. Họ là những người duy nhất mà cô bé có thể tin tưởng, và cô sẽ không cho phép mẹ tách mình ra khỏi họ.

Dù nhiệm vụ có khó khăn đến mức nào, Judith vẫn sẽ phải kiên nhẫn. Cô sẽ chờ cho đến lúc trưởng thành hơn. Lúc đó, nếu vẫn còn giữ ý định, cô sẽ tìm ra cách đến vùng Cao nguyên và gặp người đàn ông sinh ra mình. Frances Catherine đã hứa sẽ giúp cô.

Những năm tiếp theo trôi qua nhanh chóng, ngay cả với một cô gái trẻ muốn nắm giữ cả thế giới. Frances Catherine đã được hứa gả cho một anh chàng ở vùng biên giới thuộc thị tộc Stewart, nhưng một cuộc tranh chấp giữa người Kirkcaldy và Lãnh chúa Stewart đã xảy ra ba tháng trước ngày cưới. Patrick Maitland đã tận dụng cơ hội và ngỏ ý với Frances Catherine chỉ một tuần sau khi việc kết giao với người Stewart bị phá vỡ.

Khi Judith nghe tin cô bạn đã kết hôn với một anh chàng Cao nguyên, cô tin rằng định mệnh đã ra tay giúp mình. Cô đã từng hứa với Frances Catherine sẽ đến thăm cô ấy khi cô ấy chuẩn bị sinh con. Một khi đã đến đó, Judith nghĩ, cô sẽ tìm ra cách gặp cha mình.

Ngày mai cô sẽ bắt đầu chuyến đi đó. Ngay lúc này họ hàng của Frances Catherine đã đang trên đường đến đón cô rồi. Vấn đề duy nhất là phải giải thích với bác Tekel ra sao.

Ít ra mẹ cô cũng đã quay lại Luân Đôn. Nhà cửa lúc nào cũng náo nhiệt mỗi khi mẹ ở nhà, nhưng sự cô lập của làng quê đã khiến bà chán ngấy và tuần trước bà đã đến Luân Đôn rồi. Quý bà Cornelia yêu sự ồn ào và thói đưa chuyện của cuộc sống chốn hoàng gia, những quy tắc đạo đức bệ rạc, và trên hết là chuyện tằng tịu và bí mật đi kèm vô số quan hệ bất chính. Gần đây bà đang để mắt tới Nam tước Ritch, người chồng đẹp trai của người bạn thân nhất, và đã ngấm ngầm lên kế hoạch kéo ông ta lên giường trong vòng nửa tháng. Judith đã nghe mẹ khoác lác như thế với bác Tekel và cười phá lên trước phản ứng tức giận của ông.

Mẹ không thể làm điều gì khiến Judith ngạc nhiên. Cô thấy mình thật may mắn khi chỉ phải đương đầu với bác Tekel. Cô đã chờ đến đêm trước ngày lên đường mới cho ông biết về kế hoạch của mình. Cô sẽ không đợi ông cho phép, nhưng cũng khó mà chấp nhận được nếu cứ tự ý bỏ đi.

Cô khiếp sợ cuộc đối mặt này. Trên đường lên phòng ngủ của ông, cảm giác quặn thắt quen thuộc lại hình thành trong ruột cô. Cô cầu trời tối nay rượu bia sẽ làm bác Tekel sầu muộn chứ không trở nên nhẫn tâm khắc nghiệt.

Căn phòng chìm trong bóng tối. Mùi ẩm mốc lan tỏa trong không trung. Judith luôn có cảm giác nghẹt thở mỗi khi ở trong căn phòng này. Lúc này cô cũng đang có cảm giác đó, liền hít một hơi thật sâu để bình tâm lại.

Một ngọn nến đang cháy trên chiếc tủ đặt cạnh giường của bác Tekel. Judith hầu như không thấy được gương mặt của ông trong bóng tối. Nỗi lo một cây nến bị bỏ quên có thể gây cháy nhà luôn là nỗi sợ hãi trong tâm trí cô, vì bác cô thường chìm vào giấc ngủ trong cơn say trước khi thổi tắt nến.

Cô lên tiếng gọi. Ông không trả lời. Judith bước vào ngay khi bác Tekel nhìn thấy cô và cất tiếng gọi.

Giọng ông nhíu lại với nhau. Ông vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần, và sau khi cô nhanh chóng đến bên giường, ông liền với tay nắm lấy tay cô.

Ông trao cho cô nụ cười run rẩy. Cô thở ra nhẹ nhõm. Tối nay ông ở trong trạng thái sầu muộn.

“Ngồi xuống cạnh ta và ta sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện ta vừa nhớ ra về quãng thời gian tham gia cuộc chiến cùng cha cháu. Ta đã kể cha cháu thường hay hát đúng một bản ballad mỗi khi kèn trận nổi lên chưa nhỉ? Cha cháu luôn nghêu ngao trong suốt thời gian chiến đấu.”

Judith ngồi xuống chiếc ghế đặt sát cạnh giường. “Bác à, trước khi bác kể tiếp câu chuyện, cháu muốn nói với bác một chuyện quan trọng.”

“Nghe chuyện về cha cháu, không quan trọng sao?”

Cô phớt lờ câu hỏi và nói, “Có một chuyện cháu phải nói với bác”.

“Chuyện gì thế?”

“Bác hứa với cháu sẽ cố không nổi giận nhé?”

“Đã bao giờ ta nổi giận với cháu chưa?” Ông hỏi, hoàn toàn không hay biết gì về hàng trăm đêm ông đã nổi cơn thịnh nộ với cô. “Nào, giờ hãy cho ta biết điều gì làm cháu phiền lòng, Judith. Ta sẽ mỉm cười nghe lời thú nhận của cháu.”

Cô gật đầu và xếp hai tay trong lòng. “Mỗi mùa hè, bác Millicent và bác Herbert đều đã đưa cháu tham gia lễ hội hè ở vùng biên giới. Bác Herbert có họ hàng sống ở đó.”

“Ta biết điều đó”, bác Tekel nói. “Đưa ta ly rượu và tiếp tục nói đi. Ta muốn biết vì sao cháu không hề kể ta nghe về những lễ hội này.”

Judith nhìn bác Tekel nuốt một ngụm rượu lớn rồi tự rót cho mình một ly nữa trước khi cô trả lời câu hỏi của ông.

Cơn nhức nhối trong bụng như tăng thêm. “Bác Millicent nghĩ sẽ tốt hơn nếu cháu không nói với bác cả hay mẹ - bác ấy nghĩ hai người sẽ bực mình nếu biết cháu có giao du với người Scot.”

“Những gì cháu nói là đúng đấy”, bác Tekel đồng ý. Ông uống một ngụm rượu thật lớn nữa. “Thường ta cũng chẳng ôm mãi một mối căm hận như thế, nhưng ta sẽ cho cháu biết lý do chính đáng khiến mẹ cháu có cảm nhận như thế. Ta cũng hiểu vì sao cháu lại giữ im lặng về chuyện tham gia những lễ hội đó. Ta biết cháu phải có những lúc vui vẻ. Ta chưa quá già đến nỗi không nhớ ra điều đó. Thế nhưng ta phải đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Cháu sẽ không đến vùng biên giới thêm lần nào nữa.”

Judith hít một hơi thật sâu để cố kiềm chế cơn giận. “Trong kỳ lễ hội đầu tiên mà cháu tham gia, cháu đã gặp một cô bạn tên là Frances Catherine Kirkcaldy. Cô ấy và cháu ngay lập tức trở thành bạn thân. Trước khi Frances Catherine cưới chồng và rời khỏi vùng biên giới, bọn cháu luôn vun đắp tình bạn của hai đứa vào mỗi mùa hè tại lễ hội. Cháu đã hứa với cô ấy một chuyện, và giờ đã đến lúc cháu phải thực hiện lời hứa đó. Cháu phải đi xa một thời gian”, cô kết thúc bằng giọng thì thầm.

Bác Tekel nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu. Rõ ràng ông cảm thấy khó khăn để có thể theo kịp những gì cô đang nói. “Cái gì?” Ông gặng hỏi. “Cháu nghĩ là cháu sẽ đi đâu?”

“Đầu tiên cháu muốn kể với bác về lời hứa của cháu với cô ấy lúc cháu lên mười một tuổi.” Cô chờ ông gật đầu rồi mới tiếp tục. “Mẹ Frances Catherine đã chết trong lúc sinh con và bà ngoại cô ấy cũng như vậy.”

“Chuyện đó cũng chẳng khác thường lắm”, ông lẩm bẩm. “Rất nhiều phụ nữ chết trong lúc sinh con.”

Cô cố không để thái độ nhẫn tâm của ông ảnh hưởng đến mình. “Mấy năm trước, cháu nghe Frances Catherine kể thực ra bà cô ấy qua đời trong tuần lễ sau khi sinh, và dĩ nhiên đó là một thông tin đầy hứa hẹn.”

“Sao thông tin đó lại hứa hẹn?”

“Vì cái chết của bà ấy không thể nào do hông quá hẹp.”

Judith biết mình vừa mới đưa một lời giải thích rất ghê tởm, nhưng vẻ mặt cau có của bác Tekel đã khiến cô mất tập trung.

Bác Tekel nhún vai, rồi nói, “Vẫn cứ do việc sinh nở đã làm bà ta chết. Và cháu không nên quá quan tâm đến những chủ đề nhạy cảm như thế”.

“Frances Catherine tin rằng cô ấy cũng sẽ chết”, Judith nói. “Vì lý do đó, cháu buộc phải quan tâm.”

“Tiếp tục câu chuyện về lời hứa xem nào”, ông ra lệnh. “Nhưng rót thêm cho ta một chút rượu ngon kia trong lúc cháu kể lại.”

Judith rót hết phần rượu còn lại trong chiếc bình thứ hai.

“Frances Catherine yêu cầu cháu hứa sẽ đến với cô ấy khi cô ấy chuẩn bị sinh con. Cô ấy muốn có cháu ở bên khi đối mặt với tử thần. Yêu cầu đó thật nhỏ nhoi, và cháu ngay lập tức đồng ý. Cháu đã hứa điều đó rất lâu rồi, nhưng cứ mỗi mùa hè cháu lại bảo cô ấy là cháu không đổi ý. Cháu không muốn bạn mình chết. Và vì lý do đó, cháu thấy mình có nghĩa vụ tìm hiểu càng nhiều càng tốt về những phương pháp sinh nở mới. Cháu đã dành rất nhiều thời gian cho kế hoạch này. Bác Millicent là một người hỗ trợ tuyệt vời. Trong suốt hai năm qua, bác ấy đã tìm được rất nhiều bà đỡ có tiếng tăm để cháu tìm hiểu kinh nghiệm.”

Bác Tekel hoảng hốt trước lời thú nhận của Judith. “Cháu tự coi mình là cứu tinh của cô gái này ư? Nếu Chúa muốn cô bạn ấy thì sự can thiệp của cháu sẽ khiến linh hồn cháu mang tội. Cháu chẳng là gì mà dám nghĩ mình đủ quan trọng để tạo ra sự khác biệt ư?” Giọng ông đầy chế nhạo.

Judith không tranh luận với ông. Cô đã trở nên quá quen thuộc với những lời sỉ nhục của ông, chúng không còn khiến cô đau đớn nữa. Cô tự hào trước thành tựu đó, nhưng vẫn ước gì có thể tìm ra cách dừng cơn nhức nhối trong bụng lại. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nữa, rồi tiếp tục xông tới. “Frances Catherine sắp chuyển dạ và họ hàng của cô ấy đang trên đường đến đón cháu. Cháu sẽ tuyệt đối an toàn. Cháu chắc chắn sẽ có ít nhất hai người phụ nữ nữa đi cùng cháu và một toán đàn ông chịu trách nhiệm đối với sự an toàn của cháu.”

Đầu bác Tekel rơi xuống gối. “Lạy Chúa lòng lành, cháu đang xin phép ta quay lại vùng biên giới đấy ư? Và ta sẽ phải nói thế nào với mẹ cháu khi mẹ cháu quay lại và không thấy cháu đâu?”

Judith không xin phép ông, nhưng cô quyết định không nói rõ điều đó với ông. Bác Tekel nhắm mắt lại. Trông ông như sắp sửa ngủ thiếp đi. Cô biết mình phải nhanh lên nếu muốn nói nốt phần còn lại trước khi chìm vào giấc ngủ trong cơn say.

“Cháu sẽ không đến biên giới”, cô lên tiếng. “Cháu sẽ đến một nơi gọi là vùng Cao nguyên, ở tít phía bắc, trong một khu vực cô lập gần Moray Firth.”

Mi mắt bác Tekel mở choàng ra, ông gầm lên, “Ta sẽ không nghe về chuyện đó”.

“Bác…”

Ông giơ tay tát cô, nhưng Judith đã dời chiếc ghế ra khỏi tầm tấn công của ông.

“Ta đã nghe đủ cuộc nói chuyện này rồi”, ông gầm lên, bực mình đến nỗi những mạch máu trên cổ nổi vằn lên.

Judith lên dây cót tinh thần trước cơn giận của ông, kiên quyết nói tiếp, “Nhưng cháu vẫn chưa nói xong”.

Bác Tekel choáng váng. Judith vẫn luôn là một đứa trẻ lặng lẽ, nhút nhát. Trước đây cô chưa từng cãi lại ông. Có chuyện gì xảy ra với con bé thế? “Có phải Millicent đã gieo vào đầu cháu những ý nghĩ hoang đường không?” Ông gặng hỏi.

“Cháu biết chuyện về cha cháu.”

Ông nheo mắt nhìn cô một lúc lâu trước khi với lấy ly rượu. Judith nhận thấy tay ông đang run rẩy.

“Dĩ nhiên cháu biết về cha cháu. Ta đã kể cho cháu nghe về vị Nam tước tuyệt vời đó. Cha cháu…”

“Tên ông ấy là Maclean và ông ấy sống ở đâu đó trên Cao nguyên. Ông ấy không phải là một Nam tước người Anh. Ông ấy là một Lãnh chúa người Scot.”

“Kẻ nào kể chuyện nhảm nhí này cho cháu?”

“Bác Millicent đã kể với cháu lâu lắm rồi.”

“Đó là chuyện dối trá”, ông gào lên. “Tại sao cháu lại nghe lời Millicent. Em gái ta…”

“Nếu chuyện đó không đúng thì sao bác lại phản đối cháu đến vùng Cao nguyên?”

Đầu ông đã quá mụ mẫm vì rượu nên không thể nghĩ ra được một câu trả lời thuyết phục. “Cháu sẽ không đến đó và chuyện này đến đây là hết. Cháu nghe ta nói rồi chứ?”

“Ngay cả quỷ dữ cũng không ngăn được cháu đến với Frances Catherine”, cô phản đối bằng giọng bình tĩnh.

“Nếu cháu rời khỏi đây, cháu sẽ không bao giờ được đón chào quay lại nữa.”

Cô gật đầu. “Vậy thì cháu sẽ không quay lại nữa.”

“Đồ khốn kiếp vô ơn”, ông gào lên. “Tao đã cố chấn chỉnh mày. Những câu chuyện tao dựng lên về cha mày…”

Ông không nói tiếp. Judith lắc đầu hỏi, “Sao bác lại dựng lên những câu chuyện đó?”.

Ông không nói tiếp. Judith lắc đầu hỏi, “Sao bác lại dựng lên những câu chuyện đó?”.

“Ta muốn cho cháu một cái gì đó để nương tựa, nhất là khi mẹ cháu không thể chịu được khi nhìn thấy cháu. Cháu biết đấy. Ta thấy tội nghiệp cho cháu và cố giúp cháu thấy khá hơn.”

Lúc này bụng Judith cuộn và co thắt lại mạnh mẽ đến mức khiến cô gần như gập người lại. Căn phòng dường như siết lại quanh cô. “Cháu nghe mẹ nói bác Herbert là người thấp kém vì ông chảy dòng máu ô uế trong người. Mẹ cũng có cảm giác như thế về cháu, đúng không?”

“Ta không có câu trả lời dễ chịu nào hơn”, ông trả lời, nghe có vẻ mệt mỏi và bất lực. “Ta chỉ có thể cố giảm ảnh hưởng của mẹ cháu lên cháu.”

“Thanh gươm treo phía trên lò sưởi… nó thực sự thuộc về ai?” Cô hỏi.

“Nó là của ta.”

“Và chiếc nhẫn hồng ngọc trên sợi dây chuyền cháu đang đeo?” Cô hỏi, tay nhấc chiếc nhẫn đang nằm giữa hai bầu ngực mình. “Cũng là của bác ư?”

Ông khịt mũi. “Chiếc nhẫn là của thằng khốn Maclean. Hình vẽ rối rắm quanh viên đá có ý nghĩa gì đó về gia tộc. Mẹ cháu đã cầm nó theo khi bỏ đi chỉ để chọc giận thằng khốn đó.”

Judith thả chiếc nhẫn xuống. “Thế còn về ngôi mộ thì sao?”

“Nó trống không.”

Cô không còn câu hỏi nào nữa mà chỉ ngồi đó thêm vài phút, hai tay nắm chặt để trong lòng. Khi cô nhìn lên bác Tekel, ông đã ngủ thiếp đi. Trong chốc lát ông ngáy o o. Cô gỡ chiếc ly ra khỏi tay ông, nhấc chiếc khay đặt phía bên kia giường, thổi tắt nến, rồi rời khỏi phòng.

Đột nhiên cô biết mình muốn làm gì. Cô có thể hủy đi một lời dối trá.

Mặt trời chỉ vừa mới lặn lúc cô chạy ngang qua chiếc cầu kéo và lên đồi đến khu nghĩa trang. Cô không hề giảm tốc độ cho đến khi đến trước ngôi mộ rỗng. Cô đá văng những bông hoa héo, rồi túm lấy tấm bia đá chạm trổ bên trên mô đất. Mất một lúc lâu sau cô mới nhổ được tấm bia khỏi mô đất rắn chắc, và mất nhiều thời gian hơn nữa để phá hủy được ngôi mộ hoàn toàn.

Sáng hôm sau cô đã sẵn sàng lên đường. Cô không quay lại phòng ngủ của bác Tekel để nói lời tạm biệt.

Tất cả người hầu đều lăng xăng quanh cô, tranh nhau tìm cơ hội giúp đỡ. Đến tận lúc này Judith mới nhận ra rằng lòng trung thành của bọn họ dành cho cô nhiều hơn là cho bác cô. Cô cảm thấy mình thật tầm thường trước sự đồng tâm giúp đỡ của họ. Paul, người trông coi chuồng ngựa, đã chuẩn bị một con ngựa võng cả lưng vì đống hành lý mà cô sẽ đem theo. Anh ta đang thắng yên con ngựa mà cô yêu thích, một con ngựa cái chân đốm có tên là Glory, trong lúc Jane lăng xăng bên ngoài với một túi đầy ắp thức ăn mà chị cam đoan là sẽ đủ cho một cuộc hành trình dài. Từ trọng lượng của túi đồ và cái kiểu Jane vật lộn đưa nó ra chuồng ngựa. Judith kết luận thức ăn bên trong đủ để nuôi sống cả một quân đoàn.

Samuel, người gác cổng, hét lên thông báo đoàn người Scot đã đến. Chiếc cầu kéo lập tức được hạ xuống. Judith đứng trên bậc thềm cao nhất, hai tay để bên hông, nụ cười chào đón nở trên môi, dù cô phải nặn ra nụ cười đó vì đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Khi các chiến binh xuất hiện ở chân chiếc cầu kéo bằng gỗ và rồi mấy con ngựa ầm ầm phóng qua, nụ cười của cô trở nên ngập ngừng.

Một cơn rùng mình lo lắng chạy dọc sống lưng cô. Chẳng có người phụ nữ nào trong đoàn người đó. Chỉ có những chiến binh, tất cả bốn người, và với cô, họ trông giống những tên khổng lồ man rợ. Nỗi lo lắng chạy vào trong dạ dày ngay khi họ tiến đến gần hơn và cô có thể trông rõ mặt. Bọn họ chẳng ai mỉm cười. Thề có Chúa, với cô họ trông cực kỳ thù địch.

Tất cả bọn họ đều mặc áo choàng săn bắn. Judith biết mỗi một thị tộc đều dùng hai loại áo choàng len riêng biệt. Loại màu trầm như vàng, nâu và xanh lá được họ ưa dùng cho các trò săn bắn hoang dã… hoặc dùng cho đàn ông, vì những màu này có thể dễ dàng hòa lẫn với rừng cây và che giấu họ trước con mồi. Loại áo choàng sặc sỡ hơn được dùng cho tất cả các dịp khác.

Đầu gối để trần của họ không làm Judith ngạc nhiên. Cô đã quen với loại trang phục khác thường đó vì tất cả đàn ông tham gia các trò chơi vùng biên giới đều mặc áo choàng dài đến đầu gối. Cô thậm chí còn có thể nhận ra một số thị tộc nhờ vào màu áo choàng. Ở Anh, cờ của một Nam tước mang màu sắc riêng, nhưng ở Scotland, như Frances Catherine từng giải thích, người ta nhận biết một Lãnh chúa và người của anh ta nhờ vào màu sắc của quần áo trên người họ.

Điều làm Judith ngạc nhiên là vẻ mặt giận dữ của họ. Cô không hiểu sao trông họ cáu kỉnh rõ ràng đến thế. Thế rồi cô kết luận hẳn cuộc hành trình đã khiến họ mệt nhoài. Lý do đó thật vụn vặt, nhưng là lý do hợp lý nhất cô có thể nghĩ ra.

Chẳng có chiến binh nào xuống ngựa khi đã đến trước mặt cô. Ba trong số họ đứng thành hàng phía sau một người mà cô cho là thủ lĩnh. Không một ai lên tiếng suốt một lúc rất, rất lâu. Tất cả bọn họ đều trố mắt nhìn cô đầy khiếm nhã. Cô không thể ngăn mình quắc mắt nhìn đáp trả, dù sự chú ý của cô chỉ tập trung vào vị thủ lĩnh. Cô không nghĩ trong cuộc đời mình đã từng thấy một hình ảnh ngoạn mục đến thế. Người đàn ông đó thôi miên cô. Chắc chắn anh ta là người lực lưỡng nhất trong cả đội. Bờ vai rộng che hết ánh mặt trời đang chiếu xuống đằng sau lưng anh ta, khiến anh ta có một vẻ ngoài vô địch, đầy ma lực.

Nhưng anh ta không có chút ma lực nào. Anh ta chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông đẹp trai thô kệch, và chắc chắn là chiến binh lực lưỡng nhất trong nhóm. Chiếc áo choàng anh ta mặc hở bên đùi trái. Bắp thịt trơn láng ở đó trông rắn chắc như thép đặc. Vì cứ nhìn chằm chằm vào một chỗ riêng tư như thế không đứng đắn chút nào nên cô vội ngước lên nhìn gương mặt anh ta. Vẻ mặt anh ta không bộc lộ có phát hiện ra cô vừa liếc trộm đùi mình, và cô thở phào trước sự may mắn đó.

Chúa ơi, cô nghĩ, cô rất sẵn lòng ngắm nhìn anh chàng chiến binh thủ lĩnh này cả ngày trời. Tóc anh ta sẫm màu, mang ánh nâu sậm và hơi gợn quăn. Hai cánh tay trần sạm màu đồng y hệt gương mặt. Anh ta có vẻ ngoài rất ấn tượng. Ồ đúng thế, đúng là anh rất khỏe mạnh, nhưng thực ra màu mắt của anh ta mới là thứ khiến cô ưa thích nhất. Chúng có tông màu xám lấp lánh rất đẹp.

Ánh mắt của người chiến binh đó thật dữ dội, đầy đe dọa. Có một vẻ quyền uy toát ra từ anh ta gần như làm cô ngưng thở. Ánh mắt anh ta nhìn cô dữ dội đến mức cô muốn đỏ mặt, nhưng cô không hiểu được nguyên do. Lạy Chúa lòng lành, cô hy vọng người đàn ông này không phải chồng của Frances Catherine. Anh ta có vẻ là một kẻ cực kỳ cứng nhắc và gia trưởng. Cô không nghĩ anh ta có thể cười nhiều.

Nhưng chắc chắn có một điều gì đó ở anh ta đã tác động đến trái tim cô, một điều gì đó khiến cô muốn với tới anh. Đó là phản ứng thật kỳ quặc trước anh chàng người Scot này, nhưng chắc chắn chẳng có gì kỳ quặc hơn chuyện càng ngắm nhìn anh ta lâu thì cảm giác lo lắng trong lòng cô lại càng dịu đi nhiều.

Cô sắp có một chuyến phiêu lưu kỳ thú đây. Nhận thức đó đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Thật vô lý, nhưng vì quá bối rối trước phản ứng của bản thân với người chiến binh kia nên giờ đây cô không cố suy nghĩ kỹ càng nữa. Cô chỉ biết rằng đột nhiên mình có cảm giác được giải thoát hoàn toàn khỏi những nỗi lo lắng. Cả cảm giác an toàn nữa. Biểu cảm của vị thủ lĩnh cho thấy nhiệm vụ này không khiến anh ta thích thú là bao, nhưng cô tin chắc anh ta sẽ bảo vệ cô trong chuyến đi đến Cao nguyên.

Cô thậm chí còn chẳng quan tâm đến chuyện không có người phụ nữ nào trong đoàn hộ tống cho đúng khuôn phép nữa. Thỏa thuận đã xong. Cô không thể chờ đến lúc lên đường. Cô sẽ để lại những dối trá, nỗi đau, sự cự tuyệt và tất cả những phản bội ở lại sau lưng. Ngay lúc này cô tự hứa với mình: cô sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Không bao giờ. Thậm chí cô sẽ chẳng đồng ý viếng thăm gì sất, dù chỉ là chốc lát. Cô sẽ đến sống với bác Millicent và bác Herbert, và thề có Chúa, nếu muốn cô sẽ gọi họ là mẹ, là cha, và không một ai có thể ngăn được cô.

Judith cảm thấy một thôi thúc bao trùm muốn được hét lên, được cười vang thành tiếng để bày tỏ niềm vui sướng mà mình đang cảm nhận. Cô cố kìm nén khao khát đó vì biết chắc là các chiến binh Scot sẽ không hiểu được. Làm sao họ hiểu được đây? Cô gần như còn không hiểu chính mình cơ mà.

Dường như sự im lặng đã kéo dài hàng giờ, nhưng cô biết mới chỉ vài phút trôi qua. Thế rồi Paul đẩy cửa chuồng ngựa mở ra. Ngay lập tức tiếng bản lề cũ ken két và rền rỉ đòi tra dầu thu hút sự chú ý của các chiến binh. Tất cả trừ vị thủ lĩnh đều quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Trong đó có hai người, Judith phát hiện, vươn tay về phía những thanh gươm. Đến giờ cô mới nhận ra những chiến binh này đều coi mình đang đứng trên lãnh thổ kẻ thù và đương nhiên họ lúc nào cũng đề phòng bị tấn công.

Chẳng trách gì họ lại cáu kỉnh đến thế. Giờ cô đã hiểu những vẻ mặt cau có kia rồi. Judith quay lại với vị thủ lĩnh. “Anh là chồng của Frances Catherine?”

Anh ta không trả lời. Cô đang định lặp lại câu hỏi bằng tiếng Gaelic[1] thì người chiến binh đứng ngay sau vị thủ lĩnh đã lên tiếng. “Patrick đang ở nhà với vợ. Chúng tôi là họ hàng của cậu ấy.”

[1] Một tộc người ở Scotland.

Giọng anh ta nghe ậm ừ trong cổ họng, cô khó khắn lắm mới hiểu anh ta nói gì. Người chiến binh đó thúc ngựa về phía trước, khi đã đứng ngang với vị thủ lĩnh, anh ta lại nói tiếp. “Cô là tiểu thư Judith Elizabeth?”

Cô mỉm cười. Không ai ngoài Frances Catherine chịu thêm Elizabeth vào khi gọi tên cô. Với cô đó là một ký ức ngọt ngào của những ngày đã qua. “Là tôi đây”, cô trả lời. “Nhưng anh có thể gọi tôi là Judith. Anh có thể làm ơn cho tôi biết Frances Catherine hiện giờ thế nào rồi không?”

“Béo.”

Cô bật cười trước câu trả lời cộc lốc. “Cô ấy phải béo chứ”, cô nói. “Nhưng cô ấy có cảm thấy dễ chịu không?”

Anh gật đầu. “Này cô, chúng tôi đi một quãng đường dài đến đây để nghe cô nói sẽ không đi cùng chúng tôi. Giờ xin hãy nói lời từ chối để chúng tôi có thể lên đường quay về.”

Cô mở to mắt ngạc nhiên. Người đàn ông này vừa vô tình xúc phạm cô có mái tóc nâu vàng và đôi mắt xanh da trời rất dễ chịu.

Cô quay sang nhìn những người còn lại. “Tất cả các anh đều tin là tôi sẽ không đi cùng các anh ư?” Cô hỏi bằng giọng ngờ vực.

Tất cả bọn họ đều gật đầu.

Cô sửng sốt. “Các anh đi từng đó quãng đường đến đây chỉ để nghe tôi nói không ư?”

Họ lại đồng loạt gật đầu. Judith không còn giấu nổi cảm xúc của mình nữa. Cô phá lên cười.

“Cô đang cười Frances Catherine của chúng tôi vì cô ấy đã ngây thơ tin tưởng cô sẽ giữ lời hứa đúng không?” Một chiến binh đã lên tiếng hỏi.

“Không, thưa anh”, cô thốt lên. “Tôi đang cười các anh đấy.”

Cô kết luận không nên quá thành thật với người Scot. Lúc này anh chàng kia đang nhìn cô như muốn bóp cổ cô vậy.

Cô buộc mình không được cười nữa, rồi nói, “Tôi thực lòng xin lỗi vì đã xúc phạm anh. Tôi đang cười các anh, nhưng chỉ một chút thôi. Anh biết không, những gì anh nói đã làm tôi ngạc nhiên”.

Có vẻ như lời xin lỗi của cô chẳng làm anh ta dịu đi chút nào.

Judith thở dài vì đã bắt đầu câu chuyện một cách tệ hại như thế và quyết định làm lại từ đầu. “Tên anh là gì, thưa anh?”

“Alex.”

“Rất vui được gặp anh, Alex”, cô khẽ nhún gối chào.

Anh ta đảo tròn mắt với vẻ bực bội, rồi đáp trả, “Cô gái, cô đang làm phí thời gian của chúng tôi đấy. Chỉ cần cô nói lời từ chối, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Cô không cần viện lý do từ chối. Chỉ một từ không là đủ”.

Tất cả bọn họ lại gật đầu đồng tình. Cô nghĩ mình có thể chết ngạt vì nén cười mất.

“Tôi e không thể thực hiện điều mà rõ ràng là các anh đang hy vọng”, cô mở lời. “Tôi hoàn toàn có ý định giữ lời hứa với bạn tôi. Tôi đang vô cùng háo hức được gặp lại Frances Catherine. Đối với tôi, chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên tôi có thể thông cảm nếu các anh muốn nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi chúng ta lên đường.”

Cô nhận thấy mình đã khiến họ kinh ngạc bằng bài diễn văn nho nhỏ đó. Alex có vẻ choáng váng. Những người còn lại, ngoài vị thủ lĩnh đến lúc này vẫn chưa hề lộ chút ít phản ứng thì tất cả đều trông như muốn bệnh. Judith không phá lên cười, nhưng cô có mỉm cười. Cô cũng cố ý nói bằng tiếng Gaelic, chỉ để làm họ thêm ấn tượng, và từ cái cách họ đang trố mắt nhìn cô, cô cho rằng mình đã đạt được mục đích rồi.

Judith quyết định phải đảm bảo nhớ kỹ từng biểu hiện của họ để có thể kể lại cặn kẽ cuộc gặp mặt lần này cho Frances Catherine nghe. Bạn cô chắc chắn cũng sẽ thấy chuyện này buồn cười như cô.

“Cô thực sự có ý định đi cùng chúng tôi ư, cô gái?” Alex hỏi.

Không phải cô vừa nói thế hay sao? Judith che giấu vẻ bực bội của mình và trả lời bằng giọng chắc chắn, không hề đùa cợt, “Phải, tôi thực sự định đi cùng các anh”, rồi cô quay sang vị thủ lĩnh. “Tốt hơn hết các anh nên hiểu dù có muốn tôi đi cùng hay không cũng không quan trọng. Sẽ không có gì ngăn được tôi giữ lời hứa của mình. Nếu phải cuốc bộ đến nhà Frances Catherine, thì thề với tất cả những gì linh thiêng nhất, tôi sẽ đi. Giờ thì”, cô thêm vào bằng giọng nhẹ nhàng hơn. “Tôi đã nói rõ ý kiến của mình rồi chứ?”

Vị thủ lĩnh không gật đầu cũng chẳng nói gì, nhưng anh ta có nhướn một bên mày. Judith quyết định xem phản ứng đó là đồng ý.

Paul huýt sáo thật dài khiến cô chú ý. Cô ra hiệu cho anh ta đem ngựa ra, rồi nhấc chân váy màu xanh dương lên và nhanh chóng bước xuống bậc thềm. Vừa mới đi ngang qua các chiến binh đang xếp hàng thì cô nghe thấy một người thì thầm, “Tôi đảm bảo cô ta sẽ khó đối phó đấy, Iain ạ”.

Cô thậm chí còn chẳng thèm giả vờ là mình không nghe thấy lời nhận xét đó.

“Đúng là có thể tôi sẽ khó đối phó đấy”, cô nói với lại trong lúc tiếp tục bước về phía chuồng ngựa. Tiếng cười vang theo bước chân cô.

Vì không hề quay lại, cô không thấy được bọn họ đều mỉm cười trước lời khoác lác của cô.

Iain dường như không thể rời mắt khỏi cô gái đó. Dĩ nhiên anh thấy ngạc nhiên khi cô có ý định giữ lời hứa, nhưng khỉ thật, anh không ngờ mình lại bị cô gái này cuốn hút. Phản ứng đáng sợ đó khiến anh ngạc nhiên, và anh hoàn toàn không chắc được mình có thể làm gì với nó.

Mái tóc dài màu vàng nhạt lúc lắc sau lưng khi cô đi nhanh về phía tên chăm sóc ngựa. Iain không thể không để ý…và thích thú khi thấy hông cô lắc lư nhẹ nhàng. Mọi chuyển động của cô đều toát lên vẻ duyên dáng. Phải, đúng là cô rất đẹp. Đôi mắt cô mang màu hoa violet đẹp nhất mà anh từng thấy, nhưng chính tiếng cười kỳ diệu của cô mới là thứ thực sự làm anh ấn tượng. Tiếng cười đó đầy ắp niềm vui.

Iain đã quyết định sẽ buộc cô gái này về nhà với anh, một quyết định mà anh không cho các bạn đồng hành được biết. Khi thời điểm đến, họ sẽ làm theo những gì anh ra lệnh. Nhưng tiểu thư Judith thực sự đã làm anh ngạc nhiên. Cô là người biết giữ lời hứa. Nhưng cô lại là người Anh. Anh lắc đầu trước sự mâu thuẫn đó.

“Anh nghĩ gì về cô ta?”

Gowrie, em họ của Iain, cất tiếng hỏi. Anh ta vừa nhìn theo cô gái người Anh vừa gãi hàm râu quai nón màu đen với một cử chỉ nhịp nhàng, như thể hành động lặp đi lặp lại đó sẽ giúp anh ta rút ra được một kết luận quan trọng nào đó. “Cô ta xinh xắn đấy chứ? Tôi nghĩ mình đang nóng người vì cô gái này.”

Gowrie, em họ của Iain, cất tiếng hỏi. Anh ta vừa nhìn theo cô gái người Anh vừa gãi hàm râu quai nón màu đen với một cử chỉ nhịp nhàng, như thể hành động lặp đi lặp lại đó sẽ giúp anh ta rút ra được một kết luận quan trọng nào đó. “Cô ta xinh xắn đấy chứ? Tôi nghĩ mình đang nóng người vì cô gái này.”

“Tôi thì đang nghĩ là anh nói quá nhiều”, Alex lẩm bẩm. “Quỷ tha ma bắt, Gowrie, thứ gì mặc váy chả làm anh nóng lên.”

Gowrie mỉm cười. Anh ta chẳng hề thấy bị xúc phạm chút nào trước lời nhận xét của cậu bạn. “Cô ta giữ lời hứa với Frances Catherine của chúng ta”, anh ta nói. “Và đó là lý do duy nhất khiến tôi nóng người với một cô nàng người Anh.”

Iain đã nghe đủ cuộc cãi vã vô vị đó rồi. Anh đang vội vàng muốn lên đường. “Ra khỏi nơi quái quỷ này thôi”, anh ra lệnh. “Tôi không thể thở được khi ở trên đất Anh.”

Các chiến binh còn lại hoàn toàn nhất trí. Iain quay người trên lưng ngựa để nhìn Brodick. “Cô ta sẽ đi cùng cậu”, anh nói. “Buộc túi hành lý của cô ta đằng sau yên ngựa đi.”

Gã chiến binh tóc vàng lắc đầu. “Anh yêu cầu quá nhiều đấy, Iain.”

“Tôi không yêu cầu”, Iain cắt ngang, giọng cứng rắn. “Mà đang ra lệnh cho cậu. Thử nói không với tôi xem.”

Brodick lùi bước trước lời đe dọa. “Quỷ tha ma bắt”, anh ta lẩm bẩm. “Theo ý anh vậy.”

“Cô ta có thể đi với tôi”, Gowrie gợi ý. “Tôi không ngại đâu.”

Iain quay lại trừng mắt nhìn gã chiến binh. “Phải, cậu không ngại đâu. Cậu sẽ không được động vào cô ta, Gowrie. Bây giờ không, sau này cũng không. Hiểu ý tôi chứ?”

Anh không chờ Gowrie đồng ý mà quay lại ra lệnh cho Brodick. “Làm đi.”

Judith vừa mới trèo lên lưng con ngựa của mình thì gã chiến binh đã tiến đến bên cạnh. “Cô sẽ đi cùng tôi”, anh ta tuyên bố, rồi khựng lại khi thấy số hành lý buộc sau lưng con ngựa. Anh ta lắc đầu. “Cô phải để lại…”

Anh ta không có cơ hội kết thúc câu nói. “Cảm ơn anh rất nhiều vì lời đề nghị, thưa anh, nhưng tôi thực sự không cần thiết phải đi với anh. Con ngựa của tôi khá khỏe. Chắc chắn nó phù hợp cho chuyến đi này.”

Brodick không quen bị phụ nữ cãi lời nên chẳng biết phải làm thế nào tiếp theo. Anh ta định giơ tay về phía cô, nhưng rồi dừng lại giữa chừng.

Iain nhận thấy vẻ do dự của thuộc hạ. Thế rồi Brodick quay lại nhìn anh và anh thấy vẻ bối rối trong mắt anh ta.

“Cô ta thực sự khó đối phó”, Alex lẩm bẩm.

“Nhất trí”, Gowrie cười khùng khục đồng ý. “Tôi đã sai, Alex. Cô ta không xinh xắn, mà là đẹp tuyệt trần.”

Alex gật đầu thừa nhận. “Nhất trí chuyện đó.”

“Cậu có thấy Brodick không?” Gowrie nói tiếp. “Nếu không biết rõ cậu ta, tôi sẽ đoán là cậu ta sắp ngất đến nơi rồi.”

Alex thấy câu nhận xét đó cực kỳ buồn cười. Iain lắc đầu và thúc ngựa tiến về phía trước. Judith không phát hiện vẻ khó chịu của Brodick. Cô đang còn bận vuốt chân váy trùm qua cổ chân. Rồi cô chỉnh lại chiếc áo choàng nặng nề trên vai, buộc sợi dây màu đen thành một cái nơ, và cuối cùng giơ tay lên đón lấy sợ dây cương mà Paul vẫn kiên nhẫn giữ hộ cô.

Iain ra hiệu cho Brodick tránh sang một bên, rồi thúc ngựa tiến sát vào Judith. “Cô chỉ có thể mang theo một túi hành lý thôi, cô gái.”

Giọng anh không khuyến khích cô tranh cãi với mình. “Tôi sẽ đem theo tất cả”, cô phản đối. “Hầu hết đều là quà tôi đã làm cho Frances Catherine và đứa bé, và tôi không định sẽ để chúng lại.”

Cô nghĩ mình đang hành động vô cùng dũng cảm, dựa vào chuyện gã chiến binh khổng lồ trước mặt đang trừng mắt nhìn cô như ăn tươi nuốt sống. Rõ ràng anh ta thích làm theo ý mình. Cô hít vào thật nhanh, rồi thêm vào, “Tôi cũng không thích cưỡi ngựa chung với chàng trai trẻ đó. Ngựa của tôi sẽ chở tôi đi ổn thôi”.

Anh không nói gì một lúc lâu. Cô chẳng hề kém cạnh anh đến từng cái cau mày cho đến khi anh rút gươm ra khỏi cái bao dắt bên mình, khiến cô thở dốc. Trước khi cô kịp tránh, anh đã tuốt gươm, chỉnh vị trí của mình trên lưng ngựa, và rồi dùng lưỡi gươm cắt đứt hết các dây thừng chằng buộc đống hành lý quý giá của cô.

Tim cô đang nện thình thịch trong ngực. Cô bình tĩnh lại khi anh cất thanh gươm đi. Rồi anh ra hiệu cho người của mình tiến về phía trước, ra lệnh cho mỗi người cầm lấy một túi hành lý của cô. Judith không nói lời nào trong lúc mấy chiến binh cáu kỉnh buộc hành lý của cô sau yên ngựa của họ, nhưng rồi cô lại đột nhiên thở dốc khi vị thủ lĩnh cố lôi cô ra khỏi lưng ngựa. Cô gạt ngay tay anh ra khỏi người cô.

Với một người đàn ông lực lưỡng như anh thì đó chỉ là hành động tự vệ yếu ớt, và cô cũng thấy rõ ràng là anh vô cùng buồn cười trước phản ứng của cô. Tia lấp lánh trong mắt anh đã nói lên điều đó. “Sẽ là một chuyến đi gian khổ lên vùng núi, cô gái ạ, và sẽ tốt hơn cho cô nếu cô đi cùng một người trong chúng tôi.”

Cô lắc đầu. Ý tưởng ở quá gần người đàn ông đẹp trai này không thực sự làm cô khó chịu, nhưng cô không muốn anh nghĩ cô là người kém cỏi. Trước đây cô đã phải chịu đựng điều đó cho cả đời người rồi.

“Tôi sẽ chịu được chuyến đi này”, cô lên mặt. “Anh không cần lo tôi sẽ bị tụt lại phía sau.”

Iain kìm lại cơn bực tức và kiên nhẫn giải thích, “Sẽ có những lúc chúng ta phải băng qua lãnh thổ của kẻ thù. Ngựa của chúng tôi được huấn luyện giữ im lặng…”.

“Ngựa của tôi cũng sẽ giữ im lặng như thế”, cô cắt ngang.

Đột nhiên anh cười với cô. “Nó có im lặng như cô không?”

Cô ngay lập tức gật đầu.

Anh thở dài. “Tôi nghi ngờ lắm.”

Cô không nhận ra mình vừa bị anh sỉ nhục cho đến khi anh lại túm lấy cô. Anh cũng chẳng cho cô cơ hội để đẩy tay anh ra. Người đàn ông này đã quyết tâm, được thôi. Anh không hề quá nhẹ tay khi nhấc cô ra khỏi yên ngựa và đặt cô vào lòng mình. Anh cũng chẳng thèm cân nhắc đến tư thế ngồi thiếu đứng đắn đó. Chân cô dạng ra trên yên giống kiểu đàn ông cưỡi ngựa, và nếu chuyện đó chưa nhằm nhò vào đâu thì phải nhắc đến chuyện đùi cô đang tỳ hẳn lên đùi anh. Cô có thể cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên.

Anh không hề để cô điều chỉnh lại tư thế xấu hổ đó. Cánh tay trái của anh ôm chặt ngang eo cô. Cô không thể cựa quậy, nhưng vẫn thở được, và cô đoán có lẽ thế là đủ. Judith vẫy tay chào tạm biệt những người hầu đang chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra.

Cô hơi bực mình với gã chiến binh vì đã dùng thủ đoạn cao tay đó để làm mọi việc theo ý mình. Nhưng cô vẫn nhận thấy ở trong vòng tay anh thật ấm ấp. Cô cũng ngửi thấy mùi của anh nữa, và cái mùi đàn ông thoang thoảng đó thực sự vô cùng dễ chịu.

Judith ngả người ra sau tựa vào ngực Iain. Đỉnh đầu cô ngay dưới cằm anh. Cô không cố nhìn lên anh khi hỏi anh tên gì.

“Iain.”

Cô húc phải cằm anh khi gật đầu để anh biết rằng cô đã nghe thấy câu trả lời lầm rầm cộc lốc đó. “Anh có họ hàng thế nào với Frances Catherine?”

“Chồng cô ấy là em trai tôi.”

Lúc này họ đã vượt qua chiếc cầu kéo và đang leo lên ngọn ngồi sát cạnh khi nghĩa trang gia đình. “Và tên anh ấy là Patrick ư?”

“Phải.”

Rõ ràng lúc này anh không có tâm trạng để nói chuyện. Judith nhích ra khỏi người anh và quay lại nhìn. Anh vẫn đang nhìn thẳng phía trước, phớt lờ cô. “Tôi chỉ còn một câu nữa muốn hỏi anh, Iain ạ” cô nói. “Rồi tôi hứa sẽ buông tha cho anh.”

Cuối cùng anh cũng chịu nhìn xuống cô. Hơi thở của Judith như tắc nghẽn trong cổ họng. Chúa ơi, anh có đôi mắt tuyệt đẹp. Cô kết luận thật là sai lầm khi làm cho anh hoàn toàn chú ý đến mình, vì ánh mắt xuyên thủng của anh đã đánh cắp mất khả năng tập trung ở cô.

Cô rút ra kết luận chẳng có gì phải lo lắng khi thấy anh hấp dẫn. Dĩ nhiên sẽ không có gì phát sinh từ chuyện đó rồi. Cô đang trên đường đến nhà anh, đúng vậy, nhưng cô sẽ là người ngoài, là khách. Một khi đã đến đó, chắc chắn anh sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa, và cô cũng vậy.

Hơn nữa, cô là người Anh. Không, chẳng có gì có thể xảy ra từ sự lôi cuốn vô hại này.

“Anh đã có vợ chưa?” Cô buột miệng thốt.

Dường như cô còn ngạc nhiên hơn cả anh nữa.

“Chưa, tôi chưa lấy vợ.”

Cô mỉm cười.

Anh không biết phải nghĩ thế nào về chuyện đó. Cô đã hỏi xong và giờ anh có thể mặc kệ cô. Thật không may, vấn đề là ở chỗ anh không thể rời mắt khỏi cô.

“Tôi có một câu nữa muốn hỏi anh”, cô thì thầm. “Rồi tôi sẽ buông tha cho anh.”

Họ nhìn vào mắt nhau một lúc thật lâu. “Cô muốn hỏi tôi câu gì?”

Câu hỏi của anh là lời thì thầm nhẹ nhàng, như đang vuốt ve cô. Phản ứng đó khiến cô bối rối và cô phải dứt ánh mắt ra khỏi con quỷ đẹp trai đó để có thể chấn chỉnh lại phản ứng kỳ quái của mình.

Anh nhận thấy cô do dự. “Câu hỏi này của cô hẳn là không quan trọng lắm.”

“Ồ, quan trọng chứ.” Cô phản đối, rồi dừng lại một lúc trong lúc cố nhớ ra câu hỏi đó là gì. Cô nhìn chằm chằm vào cằm anh để có thể tập trung. “Giờ thì tôi nhớ rồi”, cô mỉm cười tuyên bố. “Patrick có tử tế với Frances Catherine không? Anh ấy có đối xử tốt với bạn tôi không?”

“Tôi cho là nó tử tế với vợ”, anh nhún vai trả lời. Rồi gần như chợt nhớ ra, anh thêm vào, “Patrick sẽ không bao giờ đánh con bé”.

Cô ngước lên nhìn vào mắt anh để anh có thể thấy vẻ thích thú của cô trước câu nói đó. “Tôi biết chắc anh ấy sẽ không đánh vợ.”

“Làm sao cô biết?”

“Nếu có bao giờ anh ta giơ một cánh tay lên với Frances Catherine, cô ấy sẽ rời bỏ anh ta ngay.”

Thật báng bổ khi nói ra một điều như thế. Iain không biết phải đáp lại cô thế nào. Anh nhanh chóng tìm lại khả năng dí dỏm. “Thế cô ấy sẽ đi đâu?”

“Đến với tôi.”

Vì nghe cô nói rất thật lòng nên anh biết là cô tin tưởng những gì mình vừa nói ra. Iain chưa từng nghe thấy chuyện gì trái khoáy như thế. Đơn giản là người vợ sẽ không rời bỏ chồng mình, cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa.

“Trong lúc tức giận, không một người Maitland nào lại động đến vợ mình cả.”

“Iain à, anh nghĩ sao?”

Câu hỏi đến từ Alex, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Judith quay lại vừa đúng lúc thấy gã chiến binh ra hiệu về phía ngôi mộ mà cô đã phá tan từ tối hôm qua. Ngay lập tức cô quay lại nhìn hàng cây trên đỉnh đồi. Iain cảm thấy cô cứng người lại trong tay anh. “Cô có biết ai làm chuyện này không?”

“Tôi biết”, cô trả lời, giọng thoang thoảng.

“Ngôi mộ này là của…”

Cô không để anh nói hết. “Đó là mộ cha tôi.”

Cô nói câu đó ngay lúc họ bắt kịp Alex. Đôi mắt xanh lục của gã chiến binh liếc sang nhìn Iain, rồi quay lại với Judith. “Cô có muốn chúng tôi dựng lại bia trước khi chúng ta đi tiếp không, cô gái?”

Cô lắc đầu. “Nếu các anh làm thế, tôi sẽ lại phải nhổ nó lên thôi, nhưng cảm ơn vì anh đã có ý đó.”

Alex không thể che giấu được sự kinh ngạc. “Cô đang bảo chính cô đã gây ra chuyện này đấy hả?”

Chẳng có chút xấu hổ nào trên gương mặt khi cô trả lời anh ta. “Phải, là tôi đó. Tôi đã phải mất cả giờ đồng hồ. Mô đất cứng như đá vậy.”

Anh chàng Scot trông có vẻ hoảng hồn. Rồi Iain lại làm cô chú ý. Anh dùng ngón tay cái nâng mặt cô ngẩng lên. “Sao cô lại làm một việc như thế?”

Cô khẽ nhún vai. “Có vẻ đúng thời điểm.”

Anh lắc đầu. Hành động tàn bạo mà cô vừa mới thừa nhận có vẻ hoàn toàn lạc điệu với nét tính cách anh phỏng đoán về cô. Anh đã nghĩ rằng cô là một cô gái ngây thơ, tính tình dễ chịu. Và cả bướng bỉnh nữa. Thông qua cách cô đòi tự mình cưỡi ngựa. Thế nhưng, cô chẳng có vẻ gì là loại người có thể phá hủy một nơi thiêng liêng như thế.

“Đây là mộ cha cô thật à?” Anh hỏi lại, quyết tâm tìm ra được lời giải cho câu đố kỳ lạ này.

“Phải”, cô trả lời, rồi khẽ thở dài. “Anh không cần phải quan tâm đến chuyện này. Ngôi mộ đó trống không.”

“Trống không ư?”

“Phải.”

Cô sẽ không giải thích thêm nữa, và anh quyết định không ép. Cô đã trở nên căng cứng hoàn toàn trong tay anh. Rõ ràng câu chuyện này khiến cô phiền muộn.

Iain ra hiệu cho Alex tiếp tục dẫn đường, rồi thúc ngựa đi vào hàng. Khi khu nghĩa trang đã ở phía sau, Judith thoải mái đi trông thấy.

Họ không nói gì thêm cho đến khi mặt trời lặn và đã đến lúc phải đi cắm trại nghỉ qua đêm. Họ đã đi được một khoảng thời gian khá dài. Băng qua biên giới và một lần nữa lại ở trên đất Scotland khiến đám đàn ông vui vẻ hơn rất nhiều.

Đến lúc cả đoàn dừng lại thì Judith đã kiệt sức. Iain nhận ra điều đó khi giúp cô xuống ngựa. Cô gần như không tự mình đứng nổi nữa. Tay anh giữ chặt lấy hông cô giúp cô đứng vững cho đến khi hai chân cô lấy lại sức lực.

Iain có thể cảm thấy cô run rẩy. Anh nhìn xuống đỉnh đầu cô trong khi cô cúi gằm nhìn mặt đất. Vì cô không đề cập đến vấn đề rõ rệt của mình nên anh cũng không nhắc đến. Cô níu lấy tay anh một lúc, nhưng ngay khi cô thả ra, anh cũng bỏ tay khỏi eo cô.

Ngay lập tức anh quay sang con ngựa chiến của mình. Cô chầm chậm bước quanh con ngựa và tiếp tục đi về phía dòng suối mà cô đã thoáng nhìn thấy ở phía sau hàng cây cạnh bãi đất trống nhỏ. Iain nhìn cô bước đi và một lần nữa bị chấn động bởi dáng vẻ quyền quý của cô. Anh tự nhủ rằng cô bước đi như một nàng công chúa vậy.

Chúa ơi, cô thực sự rất xinh đẹp, và ngây thơ đến chết tiệt nữa. Cái kiểu cô luôn đỏ mặt vì những chuyện nhỏ nhặt mới ấn tượng làm sao. Cô cũng rất có sức mê hoặc.

Cô gái này có thể chạm đến trái tim anh. Iain sững sờ khi đột nhiên nhận ra điều đó đến nỗi mặt gần như trắng bệch vì sợ hãi. Anh tiếp tục nhìn trừng trừng về phía hàng cây nơi Judith vừa biến mất, nhưng lúc này anh đang cau có.

“Điều gì làm anh bực bội thế?” Alex hỏi từ phía sau.

Iain tựa cánh tay lên yên ngựa và trả lời, “Những suy nghĩ ngớ ngẩn”.

Alex liếc về phía hàng cây nơi Judith biến mất, rồi quay lại với Iain. “Những suy nghĩ ngớ ngẩn về một cô nàng người Anh xinh đẹp, có lẽ thế chăng?”

Iain nhún vai thừa nhận. “Có lẽ vậy.”

Alex biết tốt hơn hết không nên theo đuổi chủ đề này nữa. Lãnh chúa của anh ta trông chẳng vui vẻ chút nào khi thú nhận chuyện đó. “Sẽ là một chuyến đi rất dài về nhà đây”, anh ta thở dài dự đoán trước khi quay lại chăm sóc cho con ngựa chiến của mình.

Judith duy trì được dáng đi kiêu kỳ cho đến khi cô an toàn giấu mình sau hàng cây. Thế rồi cô gập người lại và ôm chặt lấy eo. Chúa ơi, cô đau ê ẩm. Mông và đùi có cảm giác như bị ai đó quất roi vào vậy.

Cô đi lòng vòng cho đến khi hai chân không còn cảm thấy căng cứng nữa. Rồi cô rửa mặt và tay trong dòng nước lạnh. Cô cảm thấy khá hơn, cả đói nữa, nên vội quay lại bãi đất trống. Cô có thể nghe thấy đám đàn ông đang nói chuyện, nhưng ngay khi cô xuất hiện trong tầm mắt, tất cả bọn họ liền im bặt.

Nhận ra Iain không có ở đó, trong một khoảnh khắc cô thấy hoàn toàn hoảng loạn. Cô cảm thấy dạ dày nhộn nhào, và cảm giác đó nhanh chóng bao trùm lên cô. Thế rồi cô thấy con ngựa của anh và ngay lập tức nỗi sợ hãi dịu đi. Gã chiến binh Scot đó hoàn toàn có thể bỏ rơi cô, nhưng anh ta sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi con ngựa trung thành của mình, đúng không?

Cô đang ở một mình trong rừng với bốn người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Nếu chuyện này có bao giờ đến tai ai đó ở Anh thì thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại. Mẹ cô chắc chắn cũng muốn giết chết cô. Thật kỳ lạ, ý nghĩ cuối cùng đó chẳng hề khiến Judith bận tâm. Dường như lúc này cô đã mất cảm giác với mẹ cô. Bằng sự dối trá, bác Tekel đã lấy lý do Judith luôn gợi nhớ bà đến người đàn ông mà bà đã yêu và đánh mất để bào chữa cho thái độ lạnh nhạt bà dành cho đứa con duy nhất của mình.

Dối trá, quá nhiều điều dối trá.

“Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi một chút, cô gái.”

Judith nhảy dựng khi giọng nói trầm trầm của Alex vang lên sau lưng, và giật thót tay lên ngực. Cô hít vài hơi thật sâu trước khi trả lời anh ta. “Chúng ta phải ăn tối trước khi nghỉ ngơi. Các anh đã làm gì với đám hành lý thế?”

Alex ra hiệu về phía bên kia bãi đất trống. Ngay lập tức Judith băng qua đó thật nhanh để dọn đồ ăn ra. Jane đã xếp một tấm vải trắng xinh xắn ở trên túi đồ. Đầu tiên cô trải tấm vải lên nền đất cứng, sau đó bày biện các thứ lên trên. Có bánh mì đen dày và giòn, phô mai tam giác đỏ và vàng, những lát thịt heo muối béo ngậy cùng táo xanh chua và tươi.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô mời đám đàn ông cùng ăn với mình. Rồi cô chờ. Mãi một lúc cô mới nhận ra họ chẳng hề có ý định ăn uống với mình. Cô có thể cảm thấy mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô ngồi xuống đất, chân rúc vào trong váy, hai tay xếp lại đặt trong lòng, đầu cúi xuống để không người nào cảm thấy sự nhục nhã của bản thân.

Thật là một sai lầm ngớ ngẩn khi mời họ cùng ăn với mình. Suy cho cùng cô là người Anh, và có lẽ họ không thể chịu được cái ý nghĩ ngồi ăn uống chung với cô.

Cô tự nhủ là chẳng có gì phải xấu hổ cả. Cô đâu có cư xử như một kẻ thô lỗ kém văn minh. Là bọn họ đấy chứ.

Iain quay lại bãi đất trống và nhanh chóng khựng lại. Chỉ nhìn qua Judith anh liền biết có chuyện gì đó không ổn. Mặt cô đỏ bừng bừng. Thế rồi anh quay sang nhìn người của anh. Alex và Gowrie ngồi trên đất phía đối diện, lưng dựa vào thân cây. Alex vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Gowrie trông như đang lơ mơ ngủ. Brodick, vẫn lặng im như mọi khi, thì đã ngủ rồi. Anh ta đã cuốn cả người trong chiếc áo choàng, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu với mái tóc vàng nhạt mà thôi.

Iain nhìn thấy núi thức ăn trước mặt Judith và đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh thở dài, rồi chắp tay sau lưng và bước đến đứng cạnh cô. Cô không ngẩng lên nhìn anh. Ngay khi thấy anh bước về phía mình, cô liền quay sang tập trung gói ghém lại đống thức ăn. Cô đang nhét mấy hộp đồ vào túi trở lại thì anh ngồi xuống trước mặt cô.

Anh nhặt lên một quả táo. Cô giật nó ra khỏi tay anh. Anh cướp lại. Bị kinh ngạc trước hành động táo tợn đó, cô liền ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt anh lấp lánh ánh cười. Cô không hình dung ra được lý do khiến anh thấy thích thú đến thế. Thế là cô tiếp tục nhìn anh trong lúc anh cắn một miếng táo. Rồi anh chồm người tới trước và đưa quả táo cho cô. Cô cắn một miếng trước khi kịp nhận ra mình đã làm gì.

Alex đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Không nói lời nào, anh ta ngồi xuống và giơ tay lấy túi đồ. Anh ta lôi ra tất cả số hộp mà cô vừa xếp lại. Sau khi quăng cho Iain một miếng bánh mỳ. Alex đút một miếng phô mai tam giác vào miệng.

Rồi Gowrie cũng tham gia cùng họ. Judith đặt một quả táo trong lòng và ngượng ngùng bảo rằng cô sẽ để dành nó cho anh chàng chiến binh đang ngủ ăn vào buổi sáng hôm sau.

“Brodick phải mệt cực kỳ thì mới bỏ lỡ mất bữa tối”, cô nhận xét.

Alex khịt mũi buồn cười. “Brodick không mệt mà chỉ bướng bỉnh thôi. Mai anh ta cũng sẽ không ăn táo của cô đâu, cô là người Anh. Không, anh ta…”

Vẻ mặt cau có của Judith làm anh ta dừng lại. Cô quay sang nhìn Brodick, thầm phán đoán khoảng cách, rồi nhặt quả táo trong lòng lên. “Nếu anh thực sự chắc ngày mai anh ta sẽ không ăn quả táo này, thì anh ta sẽ phải ăn nó ngay bây giờ.”

Cô hoàn toàn có ý ném quả táo đó vào gã Scot cáu kỉnh kia, nhưng ngay khi cô ngả người ra sau để ngắm ném thì Iain đã tóm lấy tay cô.

“Cô không muốn làm thế đâu, cô gái”, anh nói.

Anh không chịu thả tay cô ra. Judith chống cự lại vài giây rồi chịu thua. “Anh nói đúng”, cô nói. “Như thế thì phí mất một quả táo ngon tuyệt vời, tôi phải thêm vào là một quả táo Anh thượng hạng, chỉ vì một gã Scot tính khí tầm thường.” Cô dừng lại và lắc đầu. “Tôi không thể tin anh ta lại là bà con với Frances Catherine. Anh có thể thả tay tôi ra được rồi, Iain.”

Rõ ràng anh không tin cô, vì anh thả tay cô ra nhưng lại giữ lấy quả táo. Judith quá ngạc nhiên trước nụ cười bất ngờ của anh mà quên tranh cãi với anh.

“Cô không muốn Brodick trở thành kẻ thù đâu, Judith”, Alex nói.

“Nhưng anh ta thành kẻ thù của tôi rồi”, cô trả lời, rất khó khăn mới rời mắt khỏi Iain để trả lời bạn anh. “Chẳng phải từ lúc chúng tôi chưa gặp nhau thì Brodick đã quyết tâm ghét tôi rồi sao?”

Không ai trả lời cô. Thế rồi Gowrie đổi đề tài. “Nếu cô luôn trả đũa mỗi khi nghĩ có ai đó ghét mình, cô sẽ phải ném táo cả ngày khi chúng ta về đến Cao nguyên.”

“Những quả táo Scotland cao cấp”, Alex trêu chọc.

Judith quay lại cau có nhìn gã chiến binh. “Tôi chẳng quan tâm mình có được yêu quý hay không”, cô nói. “Frances Catherine cần tôi. Đó là tất cả những gì đáng nói. Cảm giác của tôi chắc chắn là không quan trọng.”

“Sao cô ấy lại cần cô?”

Brodick là người đưa ra câu hỏi đó. Judith quá ngạc nhiên vì anh ta lên tiếng nói chuyện với mình đến nỗi cô quay lại và mỉm cười với anh ta.

Trước khi cô có thể trả lời, anh ta nói tiếp, “Cô ấy đã có Patrick”.

“Và tất cả chúng tôi”, Alex nói. “Chúng tôi là họ hàng của cô ấy.”

Judith quay lại. “Tôi chắc chắn là cô ấy thấy được an ủi trước lòng trung thành thế này, nhưng suy cho cùng các anh đều là đàn ông.”

Iain nhướn mày lên trước câu trả lời của cô. Rõ ràng anh không hiểu cô đang nói về chuyện gì. Không chỉ có mình anh thấy bối rối. Gowrie và Alex trông cũng hoang mang chẳng kém.

“Frances Catherine cũng có họ hàng là phụ nữ nữa”, Gowrie nói.

“Tôi cũng cho là như vậy”, Judith đồng ý.

“Vậy thì tại sao cô ấy lại cần cô?” Gowrie hỏi. Anh ta nhặt lấy lát thịt lợn thứ ba, nhưng mắt vẫn dán vào cô chờ câu trả lời.

“Vì chuyện sinh đẻ”, Iain gợi ý.

“Vậy là cô ấy nghĩ mình sẽ gặp vấn đề ư?” Gowrie hỏi Lãnh chúa.

Iain gật đầu. “Có vẻ là thế.”

Alex khịt mũi. Judith bỏ qua phản ứng đó. “Frances Catherine hoàn toàn có quyền lo lắng. Cô ấy không nhát gan, nếu như đó là những gì các anh đang nghĩ. Nhìn mà xem, cô ấy là người phụ nữ dũng cảm nhất mà tôi từng biết. Cô ấy mạnh mẽ và…”

“Nào, đừng kích động lên quá thế”, Alex cười toe xen ngang. “Chúng tôi đều biết Frances Catherine có rất nhiều phẩm chất tốt. Cô không cần phải bảo vệ cô ấy trước chúng tôi.”

“Cô ấy nghĩ mình sẽ chết ư?” Gowrie hỏi. Anh ta có vẻ sửng sốt, như thể chỉ vừa mới luận ra khả năng đó tức thì.

Trước khi Judith có thể trả lời, Brodick đã lên tiếng, “Nếu như vợ Patrick nghĩ rằng mình sắp chết, tại sao cô ấy lại gọi cô đến, hả người Anh kia?”

Cô ngoái lại trừng mắt nhìn cái kén choàng len, rồi quay người lại. Cô quyết định phớt lờ gã đàn ông khiếm nhã đó. Anh ta có thể gào lên hàng trăm câu hỏi dành cho cô, nhưng cô sẽ không trả lời bất kỳ câu nào.

Đám đàn ông chờ câu trả lời của cô một lúc lâu, Judith lại tự tạo công việc cho mình bằng cách thu dọn lại đám hộp đựng đồ ăn để cất đi.

Sự tò mò của Brodick cuối cùng đã vượt qua cảm giác căm ghét mà anh ta dành cho cô. Gã đàn ông khiếm nhã không chỉ nhập hội. Không, anh ta dùng khuỷu tay huých Alex sang một bên để ngồi cạnh cô. Judith nhích ra để nhường chỗ cho anh chàng khổng lồ, nhưng cánh tay Brodick vẫn chạm vào tay cô khi anh ta đã yên vị, và anh ta không hề tránh đi. Cô nhìn Iain để xem xét phản ứng của anh. Nhưng vẻ mặt của anh chẳng nói lên điều gì. Anh nhặt quả táo lên và tung cho Brodick. Judith vẫn không thèm nhìn gã đàn ông đó, đoán là anh ta vẫn còn quắc mắt lên, nhưng cô nghe thấy anh ta cắn một tiếng táo giòn tan.

Thế rồi Iain nháy mắt với cô, và cô mỉm cười.

“Cô đang định bắt tôi phải hỏi lại đấy à, người Anh?” Brodick lẩm bẩm qua một miệng đầy táo.

Cô quyết định mình sẽ làm thế. “Hỏi tôi cái gì cơ, Brodick?” Cô hỏi, cố tỏ ra thành thật.

Brodick thở hắt ra mạnh đến nỗi đủ để hất đổ mấy hộp đồ ăn. Judith cắn chặt môi dưới để không cười phá lên.

“Cô đang cố ý khiêu khích tôi phải không?” Anh ta gầm ghè.

Cô gật đầu.

Alex và Gowrie đều cười vang. Brodick trừng mắt. “Trả lời câu hỏi của tôi đi”, anh ta ra lệnh. “Nếu Frances Catherine nghĩ rằng mình sắp chết, thế quái nào mà cô ấy lại phải gọi cô đến?”

“Anh sẽ không hiểu được đâu.”

“Vì tôi là người Scot?”

Judith cho anh ta thấy mình bực tức thế nào. “Anh có biết lúc nào người ta cũng bảo tôi rằng người Scot là những con lừa cứng cổ không. Dĩ nhiên là tôi chưa bao giờ tin vào một điều vô lý như thế, nhưng giờ khi gặp anh, tôi tin là mình phải xem xét lại quan điểm của bản thân về vấn đề này.”

“Đừng có chọc giận anh ta”, Alex cười khùng khục cảnh báo.

“Nhất trí, Brodick sẽ cực kỳ cáu kỉnh mỗi khi khó ở”, Gowrie bảo cô.

Cô tròn mắt. “Ý anh là lúc này anh ta đang vui vẻ ư?”

Cả Gowrie và Alex đồng thời gật đầu. Judith cười phá lên. Cô chắc chắn họ đang nói đùa mình.

Còn họ cũng chắc chắn không kém là cô đã mất trí rồi.

“Tất cả chúng tôi đều tò mò không hiểu vì sao Frances Catherine lại gọi cô đến”, Alex nói khi cô đã bình tĩnh trở lại.

Cô gật đầu. “Vì các anh không biết rõ về tôi nên tôi sẽ phải thú nhận một số tính xấu đáng chú ý của mình để các anh thông cảm. Tôi là kẻ tuyệt đối bướng bỉnh, cả ngạo mạn nữa, mặc dù trên thực tế tôi chẳng có gì để mà ngạo mạn. Tôi ích kỷ một cách đầy tội lỗi…tôi đã nhắc đến tính xấu đó chưa nhỉ?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu trừ Iain. Nhưng Judith lại nhìn vị thủ lĩnh chằm chằm. Mắt anh lóe lên một tia sáng ấm áp. Thật là bối rối khi có một người đàn ông đẹp trai như thế hoàn toàn chú ý đến mình. Cô phải buộc mình nhìn đi nơi khác để có thể tập trung vào những gì đang nói.

Cô nhìn vào lòng. “Thế đấy, tôi rất ích kỷ”, cô lầm bầm. “Frances Catherine cũng biết rất rõ những nét không hoàn hảo ở tôi. Thực ra cô ấy đang kỳ vọng vào đó nữa kìa.”

“Vì sao?” Brodick hỏi.

“Vì cô ấy nghĩ mình sắp chết”, Judith nói, rồi khẽ thở dài trước khi thêm vào. “Và tôi thì quá ngang bướng để chấp nhận cho phép điều đó xảy ra.”