Diệu Diệu

Chương 43: Rải cẩu lương trong trường học (7)




“Con trai, đang vẽ gì vậy?” Ba Tần lên tiếng hỏi.

Tần Trường An phản xạ có điều kiện đột nhiên che lại, sau đó mới phản ứng lại, là ba hắn. Ánh mắt sáng lên, lại buông ra, “Ba, ba giúp con nhìn xem, kế hoạch của con được không!”

“Đây là kế hoạch gì?” Ba Tần nhìn mấy đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo đó mà đau cả mắt, chậc, hoàn toàn không hiểu.

Tần Trường An cầm bút, hưng phấn nói, “Kế hoạch bỏ trốn.”

Bỏ trốn?? Ba Tần nhìn hai cái vòng trên giấy, tay búng búng tờ giấy, “Đây là bỏ trốn a… Hai cái vòng…”

Nghe hắn nói mà cũng hiểu đại khái, không thể không nói, mạch não của ba Tần cũng không giống người bình thường. Ba Tần cầm tờ giấy kia cẩn thận nhìn, “Nhưng mà, con bỏ trốn lại hỏi ba a?”

Ý tưởng có thể, tuy rằng nhìn không hiểu đường cong, nhưng còn có thể nghĩ đến muốn cầm theo chăn, gối, tiền, kẹo, ngựa nhỏ vân vân…… Chậc, bỏ trốn còn cầm theo kẹo, nghĩ rất toàn diện… Nhưng mà bỏ trốn phải gạt ba mẹ chứ? Hay là do mình lý giải không đúng?

“Không phải ba đã từng bỏ trốn sao?” Tần Trường An chớp chớp mắt nói.

Ba Tần kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh, “Ba khi nào bỏ trốn?! Ba chỉ muốn kết hôn với mẹ con a.”

Đứa nhỏ này hố cha đâu? Nếu như bị mẹ nó nghe thấy không phải sẽ bị đánh một trận!

Tần Trường An nhảy dựng lên, “Không phải! Lúc trước ba nói ba bị bố vợ đánh phải chạy ra ngoài, may lúc trước ba nhanh chóng quyết định, cướp mẹ bỏ trốn, sau đó có con ba vợ mới chấp nhận…”

“Buổi tối hôm đó con đều nhớ rõ! Ba đừng nghĩ gạt con!”

Khi nào…… Ba Tần cảm thấy mình không có khả năng nói qua, lúc trước ba vợ không muốn nhìn thấy mình, cũng không đuổi người a.

Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra……… Còn không phải là buổi tối hôm trước mình với bà xã nói đùa sao?!

Cái đấy mà hắn cũng tin?!

Ba Tần nhìn thằng con đang nâng cằm kiêu ngạo, yên lặng giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng hiểu ra con của mình không đúng chỗ nào……

Này mẹ nó, trung nhị a!

Chính mình cũng không biết đã cùng bà xã nói qua cái gì, đứa nhỏ này không biết nghe được từ nơi nào, còn đều nhớ kỹ coi là thật!

…… Hoàn toàn không muốn thừa nhận hắn như vậy có một phần công lao của mình.

Tần Trường An thấy thời gian ba mình phát ngốc quá dài, nhón mũi chân lấy lại tờ giấy, giải thích, “Ba ba, đừng ngốc! Mau nhìn xem!”

Hắn chỉ vào đường cong quanh co khúc khuỷu trên giấy giải thícb, “Đây đường tới nhà Diệu Diệu, con ở chỗ này… Đầu tiên phải rẽ, lại…… Sau đó là cầu thang…”

Hắn nói đạo lý rõ ràng.

Ba Tần nhìn nửa ngày không nhìn ra nơi nào với nơi nào, cuối cùng ấn ấn đầu hắn, tỏ vẻ được rồi con trai con đừng nói nữa, bỏ trốn chỉ là hạ sách, ba đi khuyên ba mẹ Diệu Diệu trước, không thể thành công lại nói.

Tần Trường An đồng ý.

Khi Tần Trường An chia sẻ tin tốt cho Diệu Diệu, ba Tần cũng tuân thủ hứa hẹn, thay quần áo lại chuẩn bị hai bình rượu ngon gõ cửa Lê gia.

Ba Lê nghe thấy tiếng gõ cửa, thái độ tự nhiên, “Xin chào, anh là?”

Ba Tần cũng không luống cuống, nâng nâng hai bình rượu, cười, “Xin chào, tôi là ba của Tần Trường An, ở nhà đối diện, họ hàng xa không bằng láng giềng gần…”

Ba Tần đánh giá người đối diện một chút, không biết vì sao, tổng cảm thấy ba Lê có hơi đau răng. “… Về sau không thiếu chơi với nhạ, có thể tới uống hai ly không, nhận thức một chút?”

Ba Lê răng đau mở cửa, khóe miệng giật giật, “… Cửu ngưỡng đại danh.”

“…Ách.” Ba Tần phản ứng lại, “Cửu ngưỡng đại danh?”

“…… Nghe con trai của anh nói về anh.”

Ba Tần cảm thấy ánh mắt của ba Lê có hơi kỳ lạ, ho một tiếng, “Như vậy a… Khụ, bằng không chúng ta đi vào nói?”

“…Mời vào.”

Ba Tần không nói thẳng chuyện đi nhà trẻ, mà bắt đầu từ những chuyện khác, lúc sau tựa hồ lơ đãng hỏi, Diệu Diệu cũng ba tuổi rưỡi, một năm nữa sẽ đi nhà trẻ phải không?

Kỳ thật năm nay cũng có thể a, đi sớm một năm cũng có thể thích ứng sớm chút.

Nếu năm nay đi nhà trẻ vừa vặn đi cùng Trường An luôn, còn có thể bảo Tần Trường An đi cùng nhau. Như cảm thấy suy nghĩ của mình rất tốt, còn vỗ vỗ chân, “Nhìn hai đứa nhỏ rất hợp nhau, cùng nhau chơi rất vui vẻ.”

“Anh xem Diệu Diệu nhà anh lớn lên xinh đẹp, lại đáng yêu, lỡ như đi nhà trẻ bị bắt nạt thì sao? Con trai tôi không nói chuyện khác, thấy hắn thích Diệu Diệu như vậy, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không để Diệu Diệu bị bắt nạt.”

“Ít nhất có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Trở về còn có thể đón luôn hai đứa, hai đứa nhỏ trên đường cũng náo nhiệt.”

Ba Tần nói từng thứ một, vừa uống rượu vừa miệng không ngừng, nói tình ý chân thành, kỹ thuật diễn thiên thành, không một chút mất tự nhiên.

Chính là có hơi mất mặt… Ba Tần vừa nghĩ vừa tiếp tục, “Nhà trẻ giữa trưa không cho trở về ăn cơm, sợ con bé đói bụng, đến lúc đó để Trường An nhìn……” Giống như con gái không gả được phải ăn vạ nhà người ta vậy.

Ba Lê từ đầu tới đuôi chỉ uống rượu, diễn, tôi chỉ lẳng lặng mà nhìn anh diễn!

Tần Trường An đạp lên trên ghế, ôm Diệu Diệu, vịn cửa sổ ngó vào nghe, “Vợ, em nói, ba anh sẽ thành công sao?”

Sao hắn lại thấy ba vợ không có phản ứng gì……

Đúng vậy, cuối cùng quả nhiên quang vinh thất bại. Không chỉ như thế, buổi tối, ba Lê thế nhưng còn bắt đầu để Diệu Diệu ngủ chung với ba mẹ.

Tần Trường An cả người đều không tốt, nước mắt lưng tròng nhìn ba hắn.

Ba Tần có hơi không được tự nhiên, lại không phải ba làm…… Ba thật sự ra sức a con trai.

Nhưng bị chính con trai mình nhìn chột dạ, không chịu nổi, dứt khoát chỉ điểm Tần Trường An, “Muốn theo đuổi vợ thì không cần mặt mũi. Con hãy ăn vạ ở nhà ba vợ con, buổi tối liền ôm vợ con không buông tay……”

Ba Tần cũng không tin ba Lê thật dám để cho Tần Trường An ngủ với bọn họ, ba tuổi còn bình thường, nhưng sáu bảy tuổi cũng đã hiểu chuyện…… Buổi tối còn muốn sinh hoạt vợ chồng không?

Tần Trường An ngoan ngoãn làm theo.

Giao tình của hai nhà Tần Lê, chính là từ lúc này, mỗi buổi sáng đều là tiếng mắng của ba Lê

“Tần Trường An!”

Tần Trường An là người rất có tính dai, quả thực theo một tháng, một tháng sau, ba Lê xanh mặt thỏa hiệp.

—— Diệu Diệu một lần nữa về trong vòng tay của hắn, hai người ngủ trên giường lớn. Tần Trường An vui rất nhiều ngày.

Đây là chuyện sau này, quay lại, bởi vì Diệu Diệu không thể đi nhà trẻ với hắn, cho nên mấy ngày nay Tần Trường An vẫn luôn dính Diệu Diệu, ngay cả ăn cơm cũng muốn ăn cùng nhau.

Vốn dĩ đã rất tốt bây giờ còn thân thiết hơn, khi không có việc gì liền pi pi pi thơm nhau.

Nhưng chuyện không tốt nhất là, khi chơi trò chơi, cái Trần Thần Hi cách vách không biết làm sao, luôn chạy tới cắm một chân.

Hôm nay bọn họ đang vẽ tranh.

Trẻ con 4 tuổi là thời kỳ hình thành tính cách, trong nhà có điều kiện đều sẽ mua cho bọn nhỏ vài đồ vật, ví dụ như xếp gỗ, tô màu vân vân.

Diệu Diệu mới hơn 3 tuổi, tuy rằng có hơi sớm, nhưng ba Lê và mẹ Lê đã sớm chuẩn bị tốt đồ chơi.

Xếp gỗ là trò Diệu Diệu và Tần Trường An hay chơi nhất, hai đứa sẽ xây nhà cao tầng, làng du lịch, màu sắc khác nhau. Ngẫu nhiên còn sẽ bắt chước động vật nhỏ, ví dụ như, bò bò, nhảy nhảy Còn sẽ cùng nhau chơi bóng cao su.

Bây giờ Diệu Diệu đang cùng Tần Trường An tô màu.

Diệu Diệu lấy ra một đống bút màu, tìm bút mà xanh lá cây, cẩn thận tô mũ của nhân vật hoạt hình trong sách thành màu xanh.

Sau khi tô xong, cắn bút, nhìn váy chưa tô, chậm rãi lấy ra màu đỏ.

Trần Thần Hi thấy tác phẩm của Diệu Diệu liền cười, rụt rè nói, “Diệu Diệu, cậu vẽ sai rồi. Mũ là màu đỏ, mặt là màu trắng…”

Cậu ta đều tô thành màu xanh và màu đen.

Diệu Diệu ngẩng đầu, nghi hoặc, “Sai rồi? Vì sao không thể là màu xanh lá cây?”

Cô cảm thấy màu xanh lá cây rất đẹp a.

“Nghe lời, đừng nháo.” Trần Thần Hi không trả lời cô, cảm thấy vấn đề này quá yếu trí, chỉ nói.

Ai mà không biết mũ của nhân vật này là màu đỏ a.

Diệu Diệu không vui, “Diệu Diệu không nháo!”

Diệu Diệu nhưng ngoan nhưng ngoan.

Tần Trường An lấy sữa từ phòng bếp đi ra, tung ta tung tăng thấu lại, “Cái gì nháo?”

Hắn nhìn mắt bức tranh trong tau Diệu Diệu, cảm thấy…… Rất đẹp a, màu sắc rực rỡ. Tiểu mập mạp cũng tới xem náo nhiệt, vỗ vỗ tay, “Vẽ, vẽ!”

Diệu Diệu lúc này mới cao hứng, lắc lắc cái đuôi nhỏ, cầm bình sữa uống.

Không bao lâu liền quên chuyện này, tiếp tục cầm bút vẽ chơi tiếp, ly kỳ, tất cả màu sắc đều bị cô dùng,,hai người bên cạnh là trẻ con cũng nóng lòng muốn thử...

Chơi chơi, mấy người liền chơi cùng nhau, dùng bút màu tô tô vẽ vẽ trên bức tranh.

Thế giới của trẻ con là một thế giới tươi sáng lạn, người bình thường không có cách nào với tới. Tư duy của người trưởng thành đã bất tri bất giác xơ cứng, rất khó lý giải thế giớ ngây thơ đáng yêu và ý tưởng của bọn nhỏ.

Ít nhất, Trần Thần Hi khó có thể lý giải.