Diệu Diệu

Chương 59: Rải cẩu lương trong hoàng cung (4)




Diệu Diệu mê mang bị Thanh Hạnh túm, suýt nữa thì ngã ——

Hoàng đế sắc mặt có hơi tái nhợt thần sắc nhàn nhạt nhìn qua, thấy nàng bị kéo quỳ xuống, đột nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn ——

“Bệ hạ!” Giọng nói sắc nhọn hoảng hoảng loạn loạn vang lên, lập tức loạn thành một đoàn, hoàn toàn không quan tâm chuyện bên kia…

“Bệ hạ ngài không sao chứ!”

Diệu Diệu mở mắt ra liền thấy loại cảnh tượng này——

Ngã rẽ bên núi giả, cách nàng đại khái bốn năm mét, một đám người gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, vây quanh một người.

Nàng ngẩng đầu, đối diện với nàng, là một người mặc long bào đang quỳ xuống.

Giống như đang bái thiên địa.

Trong nháy mắt khi người nọ ngẩng đầu, như là muốn duy trì tôn nghiêm của bản thân, chuẩn bị ngẩng đầu quát lên, lại không biết vì sao, lại cố gắng nhịn lại.

“………”

Diệu Diệu chớp chớp mắt, có chút mê mang nhìn đám người kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, toàn bộ như vừa ra tuồng, chỉ để lại một tiểu thái giám, dạy dỗ nàng quy củ trong cung.

“………”

Binh hoang mã loạn.

Trog Tử Thần Điện, xa hoa thiên điện, trên xà nhà khác rồng, nơi chốn đều thể hiện địa vị chí tôn vô thượng.

Các ngự y đầu tóc hoa râm ra ra vào vào, trên đầu đầy mồ hôi.

Vô số hộ vệ chặt chẽ gác trước cửa, vũ khí lập loè ánh sáng lãnh lẽo, không khí ngưng trọng, chờ thái y hoàn toàn xác nhận không có việc gì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần Trường An đè lại mạch đập của bản thân, ngồi xem các thái y từ vẻ mặt đã chết cha biến thành cha còn có thể chịu đựng, may mắn, sắc mặt cũng không quá đẹp.

Ánh mắt nhìn đại thái giám An Văn Hải bên cạnh luôn có sát khí, làm chân An Văn Hải đều mềm…

Không tự giác đặt phất trần sang tay khác, tâm nói mình không làm chuyện gì sai đi…

Hầu hạ hoàng thượng có mặt mũi là có mặt mũi, nhưng kia cũng như cưỡi trên lưng hổ, mỗi ngày khi tới đây ông phải tắm rửa sạch sẽ, hôm nay hàm răng cũng bảo đảm đánh tám lần, bảo đảm trên người mình không có mùi gì, làm Hoàng đế bệ hạ yếu ớt khó chịu.

Hôm nay vẫn hoàn mỹ như mọi ngày a.

Tần Trường An đi ngự thư phòng, phê tấu chương trong chốc lát, An Văn Hải vội vàng đuổi kịp, mài mực rót trà, khi dần dần quên chuyện này……

Đột nhiên nghe bệ hạ đột nhiên mở miệng, tựa hồ lơ đãng hỏi, “Người ở ngã rẽ hôm nay là ai?”

“Trong cung hẳn là không có người nào như vậy đi.”

Kia không phải vô nghĩa sao… Hắn không gần nữ sắc, trong cung ngay cả sợi tóc của nữ nhân cũng không có.

An Văn Hải chửi thầm, trong lòng lộp bộp, cái gì cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu cung kính nói, “Bẩm Hoàng Thượng, hẳn là tú nữ mới tiền cung.”

Sau đó không thấy nói gì nữa.

An Văn Hải biết ý lui ra ngoài, tìm một tiểu thái giám tới, thấp giọng, “Tiểu tử lại đây, nhanh đi Trữ Tú Cung điều tra, tú nữ ở ngã rẽ hôm nay là ai?”

Tiểu thái giám tung ta tung tăng đi tới, “Cha nuôi, vì sao muốn điều tra chuyện này? Hoàng Thượng muốn vấn tội?”

An Văn Hải một cái tát vỗ lên đầu cậu, hận sắt không thành thép, “Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?!”

“Hoàng Thượng cũng chưa nói gì……

Bệ hạ muốn làm gì còn phải nói cho ngươi? Đi nhanh.”

Tiểu An Tử cợt nhả, liên tục nhận lời, xoay người muốn đi lại bị An Văn Hải gọi lại, dặn dò, “Thái độ tốt một chút.”

Trước mắt, Hoàng Thượng cũng không nhất định có thái độ này, nói không chừng là vô tình hỏi, nhưng bọn họ làm thái giám, chính là muốn thời thời khắc khắc hiểu rõ thánh ý, có một số việc chủ tử không nhất định nói, nhưng ngươi phải hiểu rõ trong lòng.

Mặc kệ bệ hạ nghĩ như thế nào mà nhắc tới, nếu ông không đi điều tra, đến lúc đó bệ hạ nhớ tới lại hỏi, vậy thì chậm.

“………”

Trữ Tú Cung.

Diệu Diệu trở lại Trữ Tú Cung, mới vừa vào cửa, đã cảm thấy không đúng, ánh mắt của rất nhiều người đều đang dừng trên người nàng, hoàn toàn bất đồng với loại ánh mắt không đặt nàng trong mắt hôm trước.

Diệu Diệu chớp chớp mắt, đi về phòng, hỏi Lê Minh Tuyết, “Sao lại thế này?”

Biểu tình trên mặt Lê Minh Tuyết có chút phức tạp, không biết nên nói như thế nào, “Tam muội muội, La thái phi truyền ý chỉ đến, gọi muội ngày mai tới Đào Hoa Các.”

La thái phi chính là mẫu phi của Bảo Thân Vương, ở Đào Hoa Các, thực rõ ràng, đây là thái phi cố ý muốn xem xét lựa chọn nàng.

Hiện tại phủ của Bảo Thân Vương chính là cái bánh thơm, ba người được đề cử làm Bảo Thân Vương phi không tính, hai ngày đã chọn lựa xong, dư lại chính là trắc phi, trắc phi chỉ có hai vị trí……

Lê Diệu Diệu đột nhiên không hiểu sao lại có tên...

Những tú nữ khác không nên ghen ghét sao?

Không chờ đến ngày hôm sau, buổi chiều đã có chuyện xảy ra.

Buổi tối khi đi ăn cơm, Trữ Tú Cung liền xảy ra chuyện, nói là một tú nữ bị mất vòng tay, vòng tay kia có ý nghĩa rất quan trọng.

Liễu Hương Hương tuyết da hoa mạo, dáng người thanh lãnh, “Vòng tay kia là La thái phi ban cho, đây là từ trong phòng Lê Diệu Diệu lục soát ra ——”

Đúng vậy, hai ngày trước đã chọn ra chính phi, là Liễu Hương Hương, gia thế tốt nhất, được làm chính phi cũng là điều có thể đoán trước. Vòng tay chính là La thái phi ban cho chính phi.

Thứ này ném cũng không dễ thoát tội.

Nữ quan của Trữ Tú Cung vội vàng đi tới, thần sắc nghiêm khắc cũng thay đổi, đầu tiên cung kính hành lễ với Liễu Hương Hương… Không phải đang hành lễ với Liễu Hương Hương, mà là hành lễ với Bảo Thân Vương phi…

Bảo Thân Vương phi, một cái nữ quan nho nhỏ tuyệt đối không đắc tội nổi.

—— Trong mắt các vị tú nữ trong hiện lên một tia hâm mộ cùng đố kỵ.

Sau đó nữ quan mới bắt đầu thẩm án.

Nữ quan châm chước thái đội với Diệu Diệu, Diệu Diệu vào Bảo Thân Vương phủ, cũng khẳng định không thể tôn quý như chính phi, gia thế cũng không bằng……

Nữ quan hiểu rõ, “Lê tam tiểu thư, thỉnh ngài giải thích một chút.”

Nàng ta đương nhiên biết việc này kỳ thật có mờ ám, ai không có việc gì trộm lấy một cái vòng tay a, nhưng trong cung chính là như vậy…

Diệu Diệu tức giận. Không hiểu những tú nữ đó sao phải làm vậy, có năng lực thì hãy sử dụng thủ đoạn với nam nhân mà mình muốn nha.

Còn như vậy… Diệu Diệu muốn tức giận a.

“………”

Bên này.

Tiểu thái giám nói gì đó bên tai An Văn Hải, An Văn Hải gật gật đầu, nhón chân, thật cẩn thận vào đại điện.

Chờ Tần Trường An phê xong một chồng tấu chương, mới nói, “La thái phi gọi vài người, tựa hồ đang tuyển trắc phi cho Bảo Thân Vương… Bệ hạ muốn xem một chút hay không?”

Tần Trường An muốn nói liên quan gì tới trẫm, nghĩ đến chuyện gì, lại sửa miệng, “Lấy tới.”

An Văn Hải mở ra những bức tranh vẽ tú nữ, “Hoàng Thượng ngài xem, đây là đích nữ Khúc Bình của Lễ Bộ Thượng Thư.”

“Đây là……”

Liên tục mở ra mấy bức, An Văn Hải mở bức cuối cùng ra, cúi đầu cung kính nói, “Đây là cháu gái của Lê lão, Lê Diệu Diệu.”

“………”

Hoàng đế dừng bút.

“A, La thái phi tâm thật lớn.”

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hoàng đế nghĩ thầm, Lễ Bộ Thượng Thư… Ân, còn có Lê lão… Kia đều là tâm phúc của hắn, để đích nữ đi làm một cái trắc phi… Ha hả, nhi tử của bà ta còn không phải là Hoàng Thượng đâu.

Tần Trường An ném bút, “Đi, nhắc nhở La thái phi mấy câu.”

“Vâng.” An Văn Hải chửi thầm, trước đó vài ngày ngài còn nói La thái phi không tồi đâu, thật là thay đổi bất thường.

Ông vừa lui ra ngoài, liền thấy Tiểu An Tử đã chờ bên ngoài, không đầu không đuôi đi vòng vòng, nhìn dáng vẻ sốt ruột, thị vệ xung quanh một đám đều đang nhịn cười.

“Làm sao vậy?” An Văn Hải ngại mất mặt, lắc lắc phất trần.

Tiểu An Tử vội vàng nói chuyện xảy ra bên Trữ Tú Cung.

An Văn Hải: “…… Tiểu tử mẹ nó sao không nói sớm!” Ông còn phải đi vào một lần nữa.

An Văn Hải tìm cái thời cơ, nói chuyện vòng tay của Liễu Hương Hương lục soát được từ trong phòng Diệu Diệu, coi như chuyện lý thú vừa mài mực vừa nói.

Đế vương sửng sốt, sau đó đập bàn, giận dữ buột miệng thốt ra, “Tìm chết! Còn vu oan hãm hại!”

Hắn chỉ Tiểu An Tử, “Đi! Việc này ngươi đi làm! Nhất định phải điều tra một cách công bằng!”

An Văn Hải:…… Không phải, ngài không hỏi ai đúng ai sai sao?

Sao lại nhất định là vu oan hãm hại?