Diệu Diệu

Chương 61: Rải cẩu lương trong hoàn cung (6)




Lê Minh Tuyết cảm thấy có hơi tiếc nuối, đáng tiếc, Lê Diệu Diệu cũng thật may mắn, thế nhưng toàn thân mà lui.

Các đại thần đã biết tin tức trong cung truyền ra, La Điềm trở thành Bảo Thân Vương phi, phần lớn vẻ mặt đều khiếp sợ.

Đặc biệt là Liễu gia, bọn họ có ý với Bảo Thân Vương, kết quả hiện tại…

Từ xưa đến nay, liên hôn mới có thể làm người an tâm, nói khó nghe, nếu lỡ như về sau Hoàng Thượng chết, Bảo Thân Vương thượng vị, như vậy Liễu gia mất đi quá nhiều, mẫu tộc của Hoàng Hậu khác biệt với những gia tộc khác không chỉ một chút.

Có lão thần nhìn ra đây là thủ đoạn của Hoàng Thượng, lắc lắc đầu, cảm thán, Liễu tướng năm đó khôn khéo như vậy, bây giờ cũng lão hồ đồ.

Sau khi Liễu gia suy nghĩ thấu đáo, cũng toát mồ hôi lạnh… Không có hoàng đế nào sẽ để chuyện như vậy xảy ra, đặc biệt là hoàng đế còn đa mưu túc trí, tuy ốm yếu, nhưng tính tình lại bá đạo.

Toàn bộ hoàng thành đều gió nổi mây phun, nguyên bản khách đến đầy nhà Bảo Thân Vương phủ đột nhiên lập tức quạnh quẽ xuống.

Hai ngày sau, trong cung đột nhiên an tĩnh rất nhiều.

Hai ngày trước đã xong việc, không còn nhìn thấy thái phi gọi tú nữ tới, nữ quan Trữ Tú Cung cũng không biết tung tích, người trong Trữ Tú Cung đều cảm thấy bất an, ngay cả những người định đi ra ngoài Ngự Hoa Viên chuẩn bị ngẫu nhiên gặp được cũng ngừng lại.

Lê Minh Tuyết cũng không rảnh lo chuyện của Diệu Diệu, lòng nóng như lửa đốt, ——nhìn tình thế hiện tại, phỏng chừng thân vương phi đều do Hoàng Thượng chọn, có thể chọn ai đó chính là duyên phận… Ước định của nàng ta và Minh Vương còn có thể giữ sao?

Diệu Diệu an tĩnh hai ngày.

Hôm nay.

Ngoài Tử Thần Điện.

An Văn Hải gọi Tiểu An Tử tới, ở bên tai thì thầm hai câu.

Tiểu An Tử có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua An Văn Hải, thật hay giả.

An Văn Hải hận sắt không thành thép, “Động động đầu óc, bảo ngươi đi thì ngươi đi!”

Không thấy hai ngày nay người của Công Bộ mỗi ngày đều bị triệu tiến cung sao?

Chính là vì tu sửa Tử Thần Điện, bệ hạ gần nhất bân chuyện triều chính, liền bắt đầu muốn bố trú tẩm cung… Này có thể là vì sao?

—— Nói không chừng đó chính là Hoàng Hậu tương lai.

Hai ngày nữa là sinh nhật Hoàng Thượng, khẳng định là muốn tặng quà sinh nhật…… Lúc này không xum xoe thì khi nào?

Hơn nữa, ý tứ trong câu nói lúc nãy của Hoàng Thượng……

Tiểu An Tử bị ông phun hết mưa xuân lên mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên, chạy một mạch tới Trữ Tú Cung, tìm được nữ quan, trộm gọi Diệu Diệu ra.

Diệu Diệu đang ngủ mơ mơ màng màng, liền thấy nữ quan cơ hồ chưa xuất hiện ở đây bào giớ, gõ cửa bên ngoài, cung cung kính kính nói, bên ngoài có người thỉnh nàng ra ngoài.

Thanh Hạnh nhìn Diệu Diệu còn chưa rửa mặt, vội vàng lấy túi tiền, nhét vào trong tay nữ quan, “Thỉnh cô cô chờ một lát, không biết cô cô có thể chỉ điểm?”

Các nàng ở trong cung cũng không có người quen a.

Không nghĩ tới nữ quan kia cơ hồ là kinh sợ đẩy túi tiền về, cung kính, lại không nói gì.

Thanh Hạnh nhìn Diệu Diệu, chỉ có thể cất túi tiền đi, giúp Diệu Diệu sửa sang quần áo.

Chỗ ngoặt Trữ Tú Cung, trong một góc, Tiểu An Tử mặc quần áo thái giám đang đứng ở nơi đó.

Cửa Trữ Tú Cung kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Diệu Diệu khuôn mặt thanh triệt linh động đi ra.

Tiểu An Tử nghện đón, vung phất trần, hành lễ, “Tiểu chủ.”

Thành khẩn đến không được.

Diệu Diệu nhớ rõ đây là Tiểu An Tử công công ngày đó, bảo đứng dậy, chớp chớp mắt, có chút tò mò hỏi, “Không biết công công có chuyện gì?”

Thái độ của Tiểu An Tử rất tốt, ý ngoài lời chính là hai ngày nữa chính là sinh nhật Hoàng Thượng, tiểu chủ ngươi không chuẩn bị lễ vật?

Tốt nhất là túi tiền gì đó.

Diệu Diệu:…… Nàng nên chuẩn bị sao?

Còn chưa nghe nói tiểu thư nhà ai chuẩn bị lễ vật cho Hoàng Thượng, lễ vật của người bình thường căn bản không được đưa đến trước mặt hoàng thượng.

Hơn nữa túi tiền loại đồ vật này…

Tiểu An Tử chém đinh chặt sắt, “Nên!”

“Tiểu chủ ngài không nên chuẩn bị, ai nên chuẩn bị?”

“………”

Ngày 25 tháng 3.

Sinh nhật Hoàng Thượng.

Kinh thành, dân chúng ngồi trong quán trà nhìn lại, trên mặt tất cả đều là hỉ khí dương dương, hôm nay là sinh nhật Hoàng Thượng của bọn họ, cao hứng. Còn có không ít người đi cúng Bồ Tát, hy vọng Bồ Tát có thể phù hộ Hoàng Thượng khỏe mạnh.

Quán trà cùng cửa hàng thậm chí đã tự giác treo biển, sinh nhật Hoàng Thượng, miễn phí ăn một ngày, toàn bộ kinh thành đều là một mảnh náo nhiệt.

“Hoàng Thượng là minh quân, lúc trước tiên đế đăng cơ, dân chúng lầm than, thánh thượng thiếu niên kế vị, tám năm tới ngày nào không nhọc lòng vì chúng ta, hiện tại cuối cùng là tốt, nhà ta trước kia ngay cả bụng cũng không no, hiện tại cũng có thể mặc quần áo ấm áp, này nhưng đều là công lao của Hoàng Thượng.”

Hai người dân đang nói chuyện, trong đó một người cảm thán nói, một người khác sợ tới mức vội vàng đập hắn một cái, “Không muốn sống nữa, việc của tiên đế có thể lấy ra nói sao?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Một hán tử hiển nhiên cũng hiểu, “Được được, không nói, không phải chỉ nói trước mặt ngươi sao? Xem biểu diễn.”

Gánh hát này hôm nay có không ít bài miễn phí.

Ngoài cung náo nhiệt, trong cung càng náo nhiệt.

Đại điện đèn đuốc sáng trưng.

Một vị cung nữ tú mĩ đi vào từ hành lang dài, rũ mi rũ mắt, tay bưng khay bạc, đặt từng đĩa đồ ăn lên trên bàn.

Sứ thần các nước đã đến từ sớm đang ngồi trong yến hội, vừa nói vừa cười với đại thần xung quanh.

Bỗng nhiên, một giọng nói từ xa tới gần, “Hoàng Thượng giá lâm ——”

Mọi người ở đây vẻ mặt nghiêm túc liễm mục, giơ tay cung kính hành lễ, “Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Không phải trong triều, hoàng đế cũng muốn nói vài câu tương đối mềm mại, ví như làm mọi người không cần cố kỵ hắn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chơi vui vẻ linh tinh.

Hoàng Thượng nếu nói muốn thả lỏng, có thể thả lỏng không đều không quan trọng, giả vờ cũng phải làm cho giống.

Yến hội quá nửa, liền bắt đầu có tiểu thái giám bắt đầu trình lễ vật. Tặng lễ vật cho Hoàng Thượng cũng là kỹ thuật sống, quá nhẹ không biểu đạt được thành ý, quá nặng lại sợ bị hoài nghi tham ô.

Các đại thần đều biết thân thể Hoàng Thượng không tốt, bởi vậy cũng không kính rượu.

Mấy ngày trước hắn đã ám chỉ An Văn Hải, mình đang thiếu cái túi tiền, kết quả…… Lào già này càng ngày càng không hiểu ý, một chút ý tứ cũng không lĩnh hội được, như cái đầu gỗ.

Tần Trường An vừa nghĩ vừa uống rượu, bất tri bất giác đã uống rất nhiều, khi kết thúc yến hội, Tần Trường An cũng đã choáng váng đầu, cảm thấy không đúng, liền trấn định tuyên bố hắn đi về trước.

Các đại thần cũng đã thói quen, sau khi cung tiễn Hoàng Thượng, liền tập mãi thành thói quen tiếp tục yến hội.

Tần Trường An uống chính là rượu thuốc dành riêng cho hắn, lúc đầu không hiện, nhưng tác dụng chậm, An Văn Hải nguyên bản cảm thấy hắn không có việc gì, vẻ mặt bình tĩnh lên kiệu.

Nhưng không nghĩ tới một đám người trở về Tử Thần Điện, khi thỉnh Hoàng Thượng xuống kiệu lại không được.

—— Hoàng Thượng đang nghiêng người, sờ loạn trong xe, mê mang giương mắt, hỏi, “Túi, túi tiền của trẫm đâu?”

“Túi tiền Hoàng Hậu… Khanh khanh, đưa trẫm đâu?”

“………”

Khi Diệu Diệu bị mời đến kỳ thật có chút mờ mịt. Đã tối rồi, thỉnh nàng tới đây làm gì?

Tử Thần Điện giường cột chạm trổ, đại khí uy nghiêm, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng lúc này, cửa điện đang đóng chặt, một đám thị vệ và thái giám cúi thấp đầu, nhìn dáng vẻ hận không thể làm mình không tồn tại.

Thái giám lần trước đi cùng Tiểu An Tử canh giữ bên ngoài cửa điện, đi qua đi lại, thấy nàng tiến đến trước mắt sáng ngời, vội vàng chào đón, “Tiểu chủ, ngài tới rồi?!”

Không nói thêm gì nữa mở cửa điện, “Ngài mau vào, ngài mau vào.”

Thấy Diệu Diệu đi vào, mới không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem như thành công.

Thị vệ bên này thấy công công từ khẩn trương trở nên thả lỏng, hiển nhiên là cam chịu nàng có lực ảnh hưởng lớn với Hoàng Thượng, cho nên mới tới liền không có việc gì.

Đều nhịn không được tò mò, đây là ai nha?

Khi nào Hoàng Thượng nhận thức một vị nữ tử như vậy?

Nhưng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể thấy làn váy hồng nhạt chậm rãi lướt qua, được tiểu thái giám lãnh vào cửa điện.

Diệu Diệu vào cửa đã bị dọa sợ.

…… Hình ảnh bên trong, nói như thế nào đâu, có chút ma tính.