Diệu Diệu

Chương 76: Rải cẩu lương ở thế giới thú nhân (2)




Diệu Diệu mơ mơ màng màng cảm giác được gì đó, bỗng nhiên mở mắt.

Vật kia rõ ràng bị hoảng sợ, lông đều dựng lên, kinh hoảng thất thố vỗ cánh bay ngược, thiếu chút nữa ngã xuống.

“……” Ánh trăng nhạt nhạt theo khe hở chiếu vào, còn có thể xuyên thấu qua khe hở mơ hồ thấy rõ quang cảnh, Diệu Diệu cũng không phát hiện được gì, ngáp một cái, cuộn người ôm đuôi tiếp tục ngủ.

“……” Thật lâu sau, thời gian một chút một chút qua đi, vật màu đen mới nhẹ nhàng tới gần.

Tức, nhìn nhìn lại.

Ánh trăng dần dần lên cao, đám mây đen cũng dần dần tản ra, rừng rậm hoặc nhiều hoặc ít được chiếu sáng.

Dần dần, trong bụi cỏ truyền đến tiếng động, tựa hồ có cái gì đó đang chạy về phía này.

Vật kia nhíu mi, đôi mắt vàng nhìn về phía bụi gai tùng một cái, nghe tiếng động vật thở dốc càng ngày càng gần, không nỡ mà dời tầm mắt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm trầm thấp.

Trầm thấp mà hung ác, hoàn toàn khác với âm thanh vừa rồi.

Lợn rừng vừa ngó đầu ra, đột nhiên cứng đờ, không nói hai lời chạy về phía ngược lại.

Trăng sáng sao thưa.

Khu rừng an tĩnh lại, bất luận động vật gì cũng không dám tới gần.

Sinh vật lớn màu đen vừa lòng gật gật đầu, tuy rằng không biết tại sao giống cái nhỏ lưu lạc đến tận đây, nhưng là giống cái đều yếu ớt hơn giống đực nhiều, cho nên hắn phải ở chỗ này bảo vệ.

Tuy rằng hắn còn chưa thành niên… Nhưng đã tới lúc hắn tìm giống cái nha.

Sáng sớm.

Ánh mặt trời xuyên qua chạc cây chiếu vào, sự nguy hiểm thuộc về bóng tối được giấu đi.

Có tiếng chim ríu rít vang lên.

Râu Diệu Diệu giật giật, mở hai mắt, duỗi cái eo lười, cô còn tưởng rằng buổi tối đầu tiên ở đây sẽ lo lắng không ngủ được, không nghĩ tới còn ngủ rất thoải mái…… Nhìn dáng vẻ có cái hệ thống vẫn rất tốt, ít nhất có thể gác đêm.

Sau khi Diệu Diệu nghĩ kỹ, bèn trở mình ngồi dậy, nhìn lông trên người mình, ở thế giới hiện thực cô có bộ lông tuyết trâng, ở chỗ này biến thành vàng nâu.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, ở trong rừng rậm loại nhan sắc này an toàn hơn, giống màu cành khô lá úa, tương đối ẩn nấp, có thể sống sót trong rừng rậm nguyên thủy phần lớn đều có loại màu sắc này.

“Meo…” Cô duỗi eo, ngoan ngoãn ngồi xổm trên đống cỏ, vừa liếm liếm móng vuốt nhỏ rửa mặt vừa gọi hệ thống.

“………”

Cũng không có người phản ứng, cô hơi nghi ngờ, lại kêu một tiếng, “Nhất Thống?”

Vẫn không có ai trả lời.

Thật lâu sau mới thấy thông báo, nói là hệ thống số 001 muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn hệ thống, cho nên vào phòng tối nỗ lực học tập, nếu không có việc gì không cần quấy rầy nó.

Nhất Thống: “………”

Nhất Thống đang điên cuồng ấn bàn phím, tưởng tượng màn hình đối diện là chủ hệ thống và đại lão nhàm chán nào đó, trái một quyền phải một quyền, mang theo sát khí nhàn nhạt.

Diệu Diệu thấy cũng không nghi ngờ, lắc lắc cái đuôi, chỉ là Nhất Thống không thể giúp Diệu Diệu dò đường, Diệu Diệu vẫn phải tự làm.

Sau khi thu thập xong, Diệu Diệu cũng không chậm trễ, đi ra ngoài nhìn nhìn xung quanh, trượt xuống bên dưới.

Cô phải đi tìm một ít thức ăn, bên trong hốc cây cái gì cũng không có, không đi tìm đồ ăn phỏng chừng sẽ đói bụng. Bây giờ cô chưa thể trêu chọc động vật lớn, nếu muốn ăn thịt, phải đi bắt thỏ hoặc là mấy con vật nhỏ…

Diệu Diệu còn chưa nghĩ xong, xoay người, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Phía sau cây ——

Một sinh vật to lớn đang đứng ở trên tảng đá, vẫn duy trì tư thế Kim Kê Độc Lập, hai cánh mở ra, mắt nhìn phía trước, ánh mắt hung mãnh khí phách, năm cái móng vuốt sắc bén, lông chim dựng thẳng lên, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, đây là sinh vật trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Nhìn qua rất giống chim ưng, lại cũng có rất nhiều chỗ không giống, ví dụ như mào trên trán và lông chim phía sau hơi giống gà trống, hình thể lớn hơn chim ưng rất nhiều, nghe nói có một loại chim ưng khổng lồ, đứng thẳng cao hơn 2 mét, chiều dài hai cánh khi mở ra khoảng 6 mét, Diệu Diệu cảm thấy con ưng này chỉ hơn chứ không kém.

Thân thể Diệu Diệu hơi cong lên, trong cổ họng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.

“………”

Con ưng khổng lồ vẫn duy trì cái tư thế kia không nhúc nhích, đầu cũng không dám nhìn về phía bên này.

Diệu Diệu vừa thấy càng thêm khẩn trương, lông chim còn dựng lên, giống như một thanh kiếm sắc bén.

Cô xuống dưới, hắn nghe thấy tiếng móng vuốt của cô ma sát với thân cây…

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần,

! Xoay người…

Tức! Cô đang nhìn hắn!

Móng vuốt của con ưng khổng lồ nắm thật chặt, gây sức él với cục đá bên dưới, cảm thấy cục đá sắp bị ép thành bột phấn, ánh mắt càng thêm cao ngạo sắc bén.

Diệu Diệu càng thêm cảnh giác.

“………” Nhưng qua một lúc lâu, thấy con ưng khổng lồ vẫn không có động tĩnh, Diệu Diệu có chút nghi ngờ, sao con ưng khổng lồ này lại không động? Chẳng lẽ là bởi vì cô quá nhỏ, nó căn bản khinh thường bắt?

Cô từng bước một lui về phía sau, chờ cảm thấy không sai lắm, vèo một cái chạy nhanh.

—— Ngoại hình của con ưng khổng lồ kia vừa thấy đã sợ, nhưng có thể là cô suy nghĩ nhiều, vừa nãy cô cảm thấy con ưng khổng lồ này có hơi ngây thơ.

Diệu Diệu lắc lắc cái đuôi, nhảy từ đầu này sang đầu khác, chạy như bay mà đi. Dù sao, hốc cây không an toàn, nếu có thể, tốt nhất là nên tìm một chỗ khác. —— Cô không thể giao tính mạng của bản thân cho một sinh vật nguy hiểm như vậy.

Con ưng khổng lồ bên này tạo hình đã lâu. Trong khu rừng này quá nhiều cây, hai cánh của hắn không thể mở ra, đừng nói đến điệu múa theo đuổi phối ngẫu, tạo hình lúc nãy thiếu chút nữa còn không làm được.

—— Tục truyền đây là điệu múa do giống đực tổng kết lại, cho rằng là tư thế giống cái thích nhất, lúc trước hắn nghe nhưng lại không để trong lòng…

Nhưng hiện tại lại có hơi hối hận, tại sao lúc trước lại không nghe nha?

Cho nên vì sao cô vẫn luôn nhìn hắn, có phải bởi vì hắn làm không đúng, nếu không chính là…… Hắn quá cao lớn hung mãnh, giống cái này bị hắn chinh phục??

Nghĩ vậy, lông của con ưng khổng lồ bỗng nhiên hơi dựng lên, mới bình phục lại, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên kia.

“………” Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại không nghĩ tới, hắn đợi lâu như vậy, cuối cùng giống cái này không nói một câu chạy mất??

… Chạy??

Chạy!!

Sao lại thế này?!

Chẳng lẽ hắn còn có thể ăn cô?

Con ưng khổng lồ có chút ủy khuất, cũng đoán không ra, chỉ có thể suy đoán có phải là cô không nhìn thấy mình?

Nhưng mà không có khả năng a, hắn rõ ràng cảm thấy có một ánh mắt nhìn hắn……

Con ưng khổng lồ Trường An bình tĩnh một chút, ngửi ngửi mùi của vợ mình trong không khí, chụp hai cánh đuổi theo.

Hay là… Hắn phải triển lãm thực lực của mình?

Tộc Thực Ô của bọn họ tính công kích quá mạnh mẽ, cho nên khi gần thành niên sẽ phân gia. Cách vài trăm dặm chỉ có thể có một con Thực Ô, nhưng khi còn nhỏ vẫn sống với phụ mẫu, hắn cũng biết cách theo đuổi phối ngẫu.

—— Nghe nói phải triển lãm thực lực của mình.

Vì thế Diệu Diệu liền sốt ruột.

Cây trong rừng đặc biệt đặc biệt nhiều, nhưng phần lớn đều có độc, hơn nữa hiện tại cũng không phải là mùa quả chín, cho nên đồ có thể ăn cũng không nhiều, Diệu Diệu đi rất xa mới tìm được một cây ăn quả.

Trái cây có một tầng vỏ, ngoài vỏ có một lớp gai, gai xanh mượt, nhìn có độc, cơ hồ không có động vật tới ăn, nhưng sau khi bóc vỏ, thịt quả kỳ thật là màu trắng ngà, có hơi cứng, có thể lấp đầy bụng, hương vị cũng không tồi.

Diệu Diệu có chút phiền não, cái này cũng không thể mang đi a.

Cô biến thành người, nhìn nhìn xung quanh, thấy trên cây bên cạnh có dây, nghĩ nghĩ bèn đi đến nơi đó, lấy mấy sợi thô, chế một cái sọt đơn giản, cô làm cũng không chắc chắn, nhưng cũng đủ dùng hai lần.

Sau đó Diệu Diệu bò lên cây, cho trái cây vào sọt, chuẩn bị mang về.

Nhưng khi xoay người, cô lại nhìn thấy con ưng khổng lồ kia.

“………” Vẫn là tư thế quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc, chẳng qua thay đổi chỗ đứng. Hơn nữa dưới móng vuốt, có thi thể của động vật, thoạt nhìn là lợn rừng.

Có vẻ càng thêm nguy hiểm.

Lần này con ưng khổng lồ kia tựa hồ chú ý tới cô, thế nhưng móng vuốt vừa động, trực tiếp ném con lợn rừng kia tới.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệu Diệu vèo vèo nhảy lên thân cây.

“………” Lợn rừng rơi xuống mặt đất, cũng không có người nhặt, không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, cô cảm thấy con ưng khổng lồ kia có hơi ủy khuất

“……” Hình như, có chút không đúng.

Diệu Diệu nghĩ nghĩ.

Đương nhiên không đúng! Con ưng khổng lồ tức giận vỗ cánh chụp bay một cái cây, ủy khuất, “Ta khó coi sao?!”

Ta đẹp như vậy vì sao em lại sợ ta!