Diệu Diệu

Chương 85: Rải cẩu lương ở thế giới thú nhân (11)




Không biết từ khi nào, cái bụng nho nhỏ của cô đã thay đổi, rõ ràng nổi lên, tròn vo, béo đô đô...

Diệu Diệu sợ tới mức lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa dựng lông, con mèo vàng béo này là ai?!

"Làm sao vậy làm sao vậy?!" Tần Trường An đang cầm vài miếng thịt khô mới đi ra, chuẩn bị làm Diệu Diệu cầm nghiến răng, thử xem có ăn được không, lại thấy hình ảnh này, trong lòng nhập tức nhảy dựng, thiếu chút nữa ném thịt khô đi.

Diệu Diệu trầm mặc một lát, đột nhiên vỗ vỗ hắn, nghiêm túc, "Em..."

"...... Có phải em rất béo không?" Diệu Diệu trầm mặc một lát, hỏi. Còn béo thật nhiều thật nhiều...

Tuy rằng Diệu Diệu béo cũng đẹp ╯^╰.

Tần Trường An nhẹ nhàng thở ra, sau đó không có một chút mất tự nhiên nào lắc đầu, "Đâu có."

Hắn bế cô lên, để mình ngồi xuống trước, sau đó đặt giống cái của mình lên đùi mình, hôn một cái, "Sao Diệu Diệu lại nghĩ như vậy, Diệu Diệu nhìn vừa đẹp, gầy đi sẽ xấu hơn."

Hắn cầm tay nàng đặt trên phần bụng nhỏ mềm mại, thật lòng nói. Như này béo ở đâu, rõ ràng là hoàn mỹ, béo một chút dễ thương hơn.

Diệu Diệu cúi đầu nhìn tay hắn, bàn tay hắn chỉ có một lớp thịt rắn chắc, có chút hoài nghi, "Thật sự?"

Không cần giảm béo?

"Thật sự!" Tần Trường An chân thành không thể chân thành hơn nữa, bế cô lên, hôn một cái lên bụng nhỏ của cô, rồi sau đó lấy ra một ít thịt khô, "Ta mới làm, mùi cá, có muốn ăn thử không?"

Cái mũi Diệu Diệu giật giật, tự hỏi hai giây, quyết định ăn.

Không thể lãng phí đồ ăn nha ╯^╰

Tần Trường An cười, thấy cô ăn thơm ngào ngạt, cảm giác thỏa mãn tràn ra từ đáy lòng, còn thỏa mãn hơn khi hắn đánh bại dũng sĩ đứng đầu bộ lạc, chờ cô ăn xong một miếng, bèn nhân cơ hội nhét vào một miếng khác vào, dụ dỗ nói, "Lại thử một miếng nữa?"

"Meo..." Diệu Diệu mắt mèo hưởng thụ híp lại, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, cái đuôi vung vung.

Giảm béo? Không tồn tại.

Diệu Diệu đáng yêu như vậy giảm béo là gì nha!

Không bao lâu sau, bộ lạc sói cũng phái người tới đây, thú nhân được phái đến là thú phụ của tóc xám, lý do là đến thăm đứa con trai ngốc nhà mình. Tuy rằng trên thực tế ông nói chuyện với ba người kia còn nhiều hơn nói chuyện với anh ta.

Bọn họ mang đến một vài thứ trong bộ lạc, ví dụ như các loại trái cây, chia làm hai phần đưa cho Diệu Diệu và Tô Ninh.

Thú phụ của tóc xám nhìn mấy cây trong sân, nhận ra đó là những loại quả giống cái thích ăn và một số loại cây khác, ánh mắt lóe lóe, sau khi tóc trắng về, nói chuyện cây cối có thể nhổ trồng, ông vốn không tin, không nghĩ tới là sự thật.

Sau khi trở về có thể nhổ trồng thử vài loại cây. Nếu những loại cây ăn quả đó đều ở trong bộ lạc của bọn họ, như vậy về sau giống cái sẽ không phải mạo hiểm đi hái trái cây, khi muốn ăn có thể dễ dàng hái, tiện hơn nhiều.

Giữa trưa ăn cơm, bọn họ ăn được ăn lẩu, một nửa cay một nửa là canh nấm, tộc sói chưa bào giờ nhìn thấy lửa, nhìn thấy phía dưới đột nhiên bốc cháy bị dọa nhảy dựng lên, nửa ngày không dám tới gần.

"Thú phụ, mau tới đây nha, cái này ăn siêu ngon." Tóc xám ăn khò khè khò khè, chiếc đũa bay lên, vừa nói vừa không quên nhét đồ ăn vào trong miệng.

Thấy thú phụ có chút căng thẳng, anh ta còn thở dài, cảm thấy thú phụ thật không có can đảm, hoàn toàn đã quên mất bộ dáng ngã sấp xuống của mình lúc trước.

Tô Ninh vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Thú phụ của tóc xám thấy vài người đều ngồi vây quanh bên đống lửa, thật sự không có nguy hiểm, mới đi tới ngồi xuống, khuôn mặt vẫn mang theo ý cười, cầm lấy hai cây gậy nhỏ kia, học cách gắp đồ ăn.

Vừa cho vào miệng, động tác của ông không khỏi dừng lại.

—— Quá ngon, thật sự, không có mùi tanh của thịt, còn có nhiều hương vị không biết tên!

Hơn nữa sau khi ăn cái canh màu đỏ này người sẽ nóng lên, nếu trong mùa đông người trong tộc có thể ăn cái này, sẽ có hy vọng hơn rất nhiều.

Suy nghĩ của ông bay vài vòng, nhìn về phía Tần Trường An, lời nói đến miệng rồi nhưng lại có ánh mắt nuốt vào.

—— Tần Trường An vẫn đang nhúng đồ ăn cho giống cái của hắn, Diệu Diệu thích ăn cá, thích ăn thịt heo, thích ăn nấm, hắn vội vàng còn chưa xong, ai còn quan tâm những suy nghĩ gian xảo của tộc sói này.

Thú phụ của tóc xám vẫn rất có ánh mắt, biết hiện tại Tần Trường An nhất định không rảnh, cũng không quấy rầy, vội vàng lộc cộc lộc cộc ăn, sau khi ăn xong, chờ Tần Trường An lau miệng cho giống cái của hắn, lại hôn hai cái, mới mở miệng, tỏ vẻ cái lẩu này rất ngon, có thể nói cách làm cho bọn họ không, bọn họ có thể dùng những nơi mọc trái cây để đổi.

Nhiều năm như vậy bộ lạc vẫn luôn có những nơi hái trái cây nhất định, những nơi đó có thể có cây ăn quả, lúc này chia sẻ, nhìn dáng vẻ bọn họ nhiều lắm cũng chỉ nhổ trồng vài cây, cũng không có vấn đề gì.

"Trong số những trái cây đó, có một vài loại được giống cái yêu thích," thú phụ của tóc xám nhìn Tần Trường An nói, "Thấy tình cảm của hai người tốt như vậy, không lâu nữa Thần Thú khẳng định sẽ mang một đứa trẻ tới, ân... Bọn nhóc rất thích mấy loại trái cây này."

Tô Ninh giật giật khóe miệng, tiếp tục ăn. Quả nhiên nơi nào cũng có người thông minh. Đừng nhìn đây là xã hội nguyên thuỷ, nhưng người thông minh đúng là không ít, tóc trắng kia là một người, thú phụ cũng vậy, liếc mắt một cái đã nhìn được điểm quan trọng, có ánh mắt.

—— Ông đã nói giống cái và đứa nhỏ thích ăn, lấy tư thái thê nô của vị đại lão hàng xóm, còn có thể không đồng ý?

Quả nhiên, Tần Trường An giật mình, nhìn về phía bụng nhỏ của Diệu Diệu, nheo lại đôi mắt... Nhóc con a... Hắn không tự giác đặt tay lên. Lấy lại tinh thần, nhướng mi đồng ý yêu cầu của tộc sói.

Thú phụ tóc xám vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Tần Trường An xách theo con mồi mới bắt đi đến bờ sông xử lý, chuẩn bị làm thành thịt khô, thịt khô và thịt muối sẽ là đồ ăn thường xuyên trong mùa đông, hơn nữa Diệu Diệu cũng rất thích ăn vặt, cho nên cần phải làm nhiều một chút.

Để giống cái của mình muốn ăn cái gì thì ăn cái đó là điều nên làm, Tần Trường An chưa từng có suy nghĩ muốn tiết kiệm, cho nên mấy ngày nay đều bận chuyện này.

Người trong tộc sói thấy thế, ban đầu không hiểu, vì sao dùng nhiều muối nha vậy, nhiều muối rất khó ăn...... Nhưng khi bọn họ thấy thứ trong tay Diệu Diệu, lại nghe nói có thể giữ được một thời gian dài, mấy người tới đây đều kích động.

Vốn dĩ cho rằng có cách nấu lẩu đã là chuyện vui hoài ý muốn, không nghĩ tới còn có chuyện tốt hơn—— so với lẩu, thịt khô càng quan trọng hơn.

Cái lẩu chỉ là đồ ăn ngon, nhưng thịt khô lại là thứ có thể giữ mạng. Mùa đông năm vừa rồi, vừa lạnh vừa có tuyết lớn, tất cả động vật đều ngủ đông, bọn họ săn thú rất khó khăn, mấy ngày cũng không tìm thấy một con mồi, đói khác và rét lạnh đã lấy đi tính mạng của rất nhiều thú nhân, đặc biệt là những thú nhân đã già yếu.

Nhưng có thịt khô rồi sẽ không như vậy nữa, nếu có thể bắt đầu dự trữ thịt khô từ lúc còn nhiều con mồi, đến mùa đông có thể lấy ra ăn, ngay cả những thú nhân già yếu cũng có thể sống sót.

Sau khi kích động đi qua, thú nhân tộc sói đã bình tĩnh lại, thành khẩn bắt đầu hỏi có thể dạy bọn họ cách làm thịt khô không, cần thứ gì để trao đổi.

Tần Trường An nhướng mày, các loại ý tưởng đảo qua trong nháy mắt, sau đó cười, "Không cần, các ngươi trực tiếp để những giống cái đó tới đây, ta sẽ phụ trách dạy cho những người đó."

Thú phụ của tóc xám ngẩn người, không hiểu vì sao hắn đồng ý sảng khoái như vậy, bởi vì thoạt nhìn hắn cũng không phải người... lương thiện không cần báo đáp.

Nhưng người khác đồng ý dạy, ông đương nhiên sẽ không ngốc mà từ chối, vội vàng đồng ý.

Diệu Diệu từ phía sau ghé vào lưng hắn, một miếng một miếng ăn thịt khô, đút cho hắn một miếng, cũng tùy ý hỏi vấn đề này.

Tần Trường An ngồi trên tảng đá bên bờ sông, động tác trong tay không dừng lại, há mồm ăn thịt khô cô đút, thuận miệng hôn tay cô một cái, mới nói, "Làm mấy người đó tới giúp chúng ta."

"Mỗi ngày ta đều phải làm thịt khô, không có thời gian ở bên cạnh em, ta muốn ở bên cạnh Diệu Diệu, để bọn họ tới đây làm. "

Hắn dạy trước một lần, sau đó để bọn họ từ từ làm, thú nhân giống cái đều không ngu ngốc, những người này tới, nhất định sẽ nhanh chóng làm đủ đồ ăn cho Diệu Diệu, để Diệu Diệu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Đây là quan trọng nhất, thuận tiện còn có một vài chỗ tốt không quan trọng lâm.

Tần Trường An xử lý thịt, ném vào trong chậu đá, móng tay sắc nhọn rụt lại, rửa rửa tay, ôm Diệu Diệu, "Sao vậy, em không thích bọn họ tới sao?"

Diệu Diệu chớp chớp mắt, "Không có nha."

Cô lại đút cho hắn một miếng thịt, hôn hôn hắn, mắt mèo rực rỡ lung linh, "Em cũng muốn ngốc ngốc bên cạnh Trường An."

Ai nha, Trường An cũng thật thông minh.