Diệu Diệu

Chương 97: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (10)




Người chơi trong Thành Thự Quang đều cảm thấy không đúng. —— Không khí trong trò chơi khẩn trương hơn những ngày trước.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, mọi người mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

—— Hai bang Chúng Thần Điện và Long Đằng đánh nhau rồi.

Quần chúng ăn dưa bị dọa rơi cả dưa, ngọa tào, Long Đằng điên à, không thấy kết cục của mấy bang phái trước đímó? Ăn gan hùm mật gấu còn mẹ nó chủ động khiêu khích?

Hay là mấy năm gần đây xuôi gió xuôi nước, cho nên cảm thấy Thiên Vương lão tử ta lớn nhất.

... "Tôi đặt một đồng vàng, Chúng Thần Điện thắng!"

"Một đồng vàng là gì? Tôi đặt mười đồng!"

"Đừng nháo, có cơ hội này phải cược hết tàu sản! Chỉ lãi không lỗ!"

"Cũng không phải, kỳ thật Long Đằng vẫn có khả năng thắng, bọn họ nhiều người, mười mấy người vây công một người, nếu có thể vây quanh, một người một chân cũng có thể thắng a...... Cho nên, tôi đặt hết tài sản! Đặt Chúng Thần Điện!"

"Phụt, lầu trên đùa bọn tôi à!"

Trên mạng vô cùng náo nhiệt, không nhiều người tin tưởng Long Đằng.

Có một câu kêu kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ bàng quan thì tỉnh táo. Long Đằng chính là người không nhìn rõ sự thật.

Chúng Thần Điện đã hưng phấn chia làm các tổ nhỏ, chia xem mình được giết bao nhiêu người.

"Đừng nhúc nhích! Người này đã bảo là của tớ mà, đừng giết!"

"Cậu quá chậm, bên kia tớ giết xong hết rồi, tớ giúp người làm niềm vui, không cần cảm ơn."

"Em gái cậu! Cút xéo!"

Long Đằng bên này người không đồng đều, có cả cấp ba mươi bốn mươi, hơn nữa thao tác cũng bình thường, Chúng Thần Điện lại gần như toàn bộ đều sắp chuyển cấp, thao tác và trang bị cũng hơn rất nhiều......

Nói thật, ngoại trừ vài đội tinh anh những người khác đều là đồ ăn của Chúng Thần Điện.

Muốn đánh là có thể đánh...... Có bị giết hay không Chúng Thần Điện cũng không quan tâm lắm, giết thoải mái là được, dù sao luyện cấp cũng không phải đặc biệt khó ╭(╯ε╰)╮

Cho nên đội tinh anh của Long Đằng rất được hoan nghênh, một khi lên sân khấu là sẽ bị đạo tặc theo dõi, đạo tặc vì giết bọn họ, hận không thể đánh nhau để xem ai được giết.

Nấm Độc không vui, cậu ngồi xổm mãi mới gặp được người, còn muốn cướp?

Mẹ nó anh em plastic!

"........."

Thời gian lâu rồi, Long Đằng thấy tình huống không đúng, phân tán sẽ bị giết nhiều, bèn dứt khoát tập hợp tổ đội tinh anh lại, giết ít hơn một chút cũng được, giữ mạng trước rồi nói tiếp.

—— Nhưng điều nãy cũng tương đương những bang chúng bình thường sẽ bị giết nhiều hơn. Ban đầu là bài tun anh dẫn theo bang chúng bình thường, bây giờ tập hợp lại, bang chúng bình thường bị chết càng nhanh.

Kênh bang Long Đằng toàn là tin tức cầu cứu.

"Mẹ, mới ra phó bản đã bị vây quanh, xin giúp đỡ nấy tiếng rồi, sao không có ai tới?"

"Người trong bang chết hết rồi sao? Bị người của Chúng Thần Điện giết sáu lần không ai báo thù?"

"......"

"Thôi, mọi người đứng nói nữa, ĐM bang chủ đúng là thằng ngu, ăn no rồi muốn khai cái mẹ gì bang chiến với Chúng Thần Điện, khai bang chiến người chết còn không phải đều là bọn tôi? Ông đây không chiều được!" Một cái bang chúng bình thường phẫn nộ, trực tiếp rời bang.

Khai bang chiến cũng không thương lượng với bọn họ, trực tiếp dẫn người đi đánh lén, kết quả lại để bọn họ gánh vác hậu quả, tinh anh còn tốt, tụ tập cạnh nhau không tụt nhiều cấp, chỉ có bọn họ chết liên tục.

Bang hội ngu ngốc!

Không ít người cũng rời bang, còn lên thế giới mắng một lần.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy mỹ mãn gặm dưa, a, phim quá hay!

"Tới tới tới, muốn cược xem bao giờ Long Đằng nhận thua không?"

"Tôi cảm thấy nhiều nhất là hai tiếng nữa..."

Bang chúng rời bang cũng tham dự, hung hăng nói, "Thôi đi, Hùng Bá Thiên Hạ kia không có đầu óc, nhiều nhất lại căng nửa tiếng."

Kỷ Phong nhìn tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng, ngón tay đều đang phát run, nổi giận, "Tốt, làm tốt lắm! Quản cái gì mag quản! Để cho mấy người đó rời bang, cút hết đi!"

"Tôi cũng không tin Long Đằng không có mấy người đó còn có thể chết?!"

Phó bang chủ nhíu mày, "Nhưng..."

Kỷ Phong điên tiết, "Nhưng cái gì mà nhưng, còn phải đi cầu xin mấy người đó quay về?"

Chỉ biết đến bản thân, không suy xét đến bang hội có khó xử hay không, bang hội nếu có thể cứu còn có thể không đi? Một đám ích kỷ.

—— Chúng Thần Điện bên kia người kẻ tài cao gan cũng lớn, vài người một tổ cũng dám ra thành đánh lén, còn đặc biệt am hiểu đánh du kích, giết một người lại chạy.

Người trong Long Đằng luyện cấp đều là năm người một đội hoặc là mười mấy người một đoàn, nếu đánh thật thì người của Chúng Thần Điện cũng không chiếm được nhiều tiện nghi.

Nhưng chuyện lại không giống như tưởng tượng của bọn họ, chiếm tiện nghi ngược lại là Chúng Thần Điện, bọn họ giống như đặc biệt có kinh nghiệm, một đao thành công tuyệt đối không ở lại, năm sáu người bị bọn họ từng bước từng bước đánh bại, không có ai sống sót.

Đánh du kích cũng nhanh, mỗi khi người tới cứu viện, đạo tặc khẳng định đã rời đi, đi đến đâu đến kia mà không giết được đại tặc nào...... Mấy lần sau cũng không muốn đi cứu nữa.

Kỷ Phong nhăn nhó, những người này tụt mấy cấp còn có thể chết chắc, mấy hôm sau luyện lại không phải được rồi?! Không ai biết sự khó xử của bang hội, ích kỷ như vậy để lại cũng là tạ họa.

Hắn ta lại muốn nhìn xem, bọn chúng rời khỏi Long Đằng còn có thể đi đâu!

Người của Chúng Thần Điện đương nhiên cũng có lúc bị vây. Nhưng mà khi biết tin, phản ứng hoàn toàn không giống Long Đằng.

"Ai da, mấy người bị vây rồi, đừng nóng vội nha đừng nóng vội nha, ông đây tới ngay, bao nhiêu người bao nhiêu người? Nói địa điểm nhanh lên."

"Tớ cũng đi tớ cũng đi!"

"Một cái người chơi sinh hoạt đi cái gì mà đi! Đi đưa đồ ăn cho người khác à, đừng thêm phiền!"

Người chơi sinh hoạt không vui, lấy con lừa con ra, "Hắc, kỳ thị đúng không? Độc trong tay cậu dùng là do tớ làm nha,"

"Đánh không chết bọn chúng tớ còn không thể làm bọn chúng nổ chết?"

Sinh hoạt trong Chúng Thần Điện, cho dù là người chơi sinh hoạt, thời gian lâu rồi, cũng không tránh được bị nhiễm chút bạo lực, cho nên nghe nói trong bang có người bị vây, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới là được giết bao nhiêu người, mà không phải ngại phiền toái.

Một bên là tích cực tham dự, một bên là là tiêu cực, thái độ hai bên hoàn toàn khác biệt cũng đã quyết định thắng thua.