Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 34: Chương 34





Chap 34: Thiên thần sa ngã
Trên một con đường vắng, chiếc xe hơi của Leo phóng đi với vận tốc khá nhanh…
-Anh biết địa chỉ Anh Khôi và Lãm tới tối nay sao, Leo ? Anh Vũ quay sang cậu lo lắng.
-Anh
Anh Vũ nhíu mày, đôi tay hơi run nắm chặt lấy mảnh váy đồng phục trên đùi, không biết bây giờ anh trai cô thế nào rồi? cô không thể ngờ là trở thành người thừa kế nhà họ Hà, Anh Khôi lại phải đi làm những việc như vậy, lão già coi anh ấy là thứ công cụ gì chứ? thật quá tàn nhẫn, nếu biết trước sẽ có chuyện này thì dù phải chết cô cũng nhất quyết không để Anh Khôi ở lại đó…
-Anh Vũ !!! Em có chắc là muốn can thiệp vào việc của Anh Khôi hay không ? Leo đột nhiên lên tiếng, chiếc xe đang phóng nhanh thì giảm ga hơi chậm lại.
-Anh nói vậy là sao ? Anh Vũ nhìn cậu thắc mắc.
-Em tới đó chưa chắc Anh Khôi đã hài lòng đâu, vì Khôi Vỹ nói đúng, chính anh trai em đã lựa chọn con đường này, nếu em tới cản trở công việc của họ, em có thể sẽ bị Hoàng Long xử lý, cuộc sống của em từ nay sẽ không còn yên bình được nữa đâu…
-Yên bình ư ? Anh Vũ cười nhạt.-Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình yên bình cả, em không tới cản trở Anh Khôi, mà em muốn tới để đấm cho anh ta mấy phát và kéo nó về với em thôi, bảo vệ và dừng mấy việc ngu ngốc của anh trai mình là nghĩa vụ của một đứa em gái.
-Anh hiểu rồi ! Leo mỉm cười đạp ga.-Bảo vệ và dọn dẹp rắc rối của người yêu mình là nghĩa vụ của bạn trai. Anh không thể vui nếu em không được hạnh phúc. Anh sẽ kéo tên anh trai ngu ngốc về cho em, Anh Vũ !!!
-Cảm ơn Leo !!!
Sự lựa chọn sai lầm sẽ phải trả những cái giá rất đắt, Anh Vũ không biết rằng sự lựa chọn này của mình sẽ mang lại những tai họa gì ọi người sau này. Cô bé chỉ biết lúc này đây cô không thể bỏ mặc anh trai mình được, và dù sau này có phải hối hận thì bây giờ cô cũng sẽ không dừng lại….
Khu nhà kho bỏ hoang hiện ra trước mắt hai đứa nhóc, nó đang bốc cháy hừng hực, Anh Vũ và Leo lao xuống xe, dưới ánh lửa đỏ đang cháy lan ra vì gió, có một đám người tay cầm dao, kiếm đang chém giết lần nhau không thương tiếc. Anh Vũ và Leo nhân lúc hỗn loạn vội vàng lao vào bên trong, những thùng ghỗ chất cao lêu nghêu đang bắt lữa, và một đám người đang cố dập tắt nó, có lẽ vì quá bận rộn nên họ không có thời gian thấy hai đứa nhóc đang lao tới.
- Anh Khôi và Lãm đang ở đâu
Anh Vũ dáo dác nhìn quanh, khắp nơi đều là ngọn lửa nóng rực đang bùng cháy. Một tên cầm mã tấu đã nhận ra sự xuất hiện của hai người lập tức lao vào.
-Hai đứa kia. Tụi mày muốn gì ?
Bốp…
Và tên này ngã lăn ra sau cú đạp thẳng vào mặt của Leo, cậu đi tới nắm cổ áo nó gằn giọng:
-Thằng công tử bột nhà họ Hà đang ở đâu ?

-Mày….mày muốn làm gì ? tên này nhìn cậu lắp bắp.
-Anh Khôi đang ở đâu? mau nói cho tụi tao biết, không là tao bẻ răng mày đó !
Nhìn ánh mắt sắc lẻm và cánh tay cứng như thép đang siết chặt cổ áo mình, tên này sợ hãi đưa tay run run chỉ vào bên trong tòa nhà…
-Ở…trong đó…
-Đi thôi, Leo !!!!
-Ừk !!!!
Anh Vũ và cậu lại chạy sâu vào bên trong hơn, khắp dãy nhà rực lửa đều có mấy kẻ đang lao vào chém giết nhau không thương tiếc, máu me nhuộm đỏ cả một đoạn hành lang, đúng là sàn đấu của thế giới ngầm. Anh Vũ cau mày, bây giờ cô không còn thời gian để sợ hãi cảnh tượng này nữa, phải nhanh chóng tìm ra Anh Khôi và lôi cổ nó ra khỏi đây…
Và căn phòng cuối cùng của dãy nhà kho là một đám xôm tụ đang chém giết rất dữ dội, Anh Vũ đưa đôi mắt hốt hoảng nhìn quanh tìm kiếm…
Và….
-Á á á á á ….!!!!!!!!!!
Đôi mắt trong veo của cô chợt sững lại….
Một người thanh niên trẻ nhuốm máu…
Đang lạnh lùng chém thanh kiếm sắc lóe vào những kẻ lao tới mình….
Anh Vũ nhìn những người ngã xuống sững sờ, một tên trong đó ngã xuống thì thoi thóp thở, sau vài giây cố giẩy dụa thì gã nằm im, mắt trợn trừng. Người này đã chết…
-Anh Vũ !!!!
Leo vội đỡ lấy cô bé đang lảo đảo vào lòng mình lo lắng. Cả người Anh Vũ đang run lên bần bật. Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bé cau mày, đáng lẽ ra cậu phải ép cô bé ở ngoài để cô không phải chứng kiến cảnh tượng này, chuyện này có thể sẽ ám ảnh cô bé suốt cả cuộc đời…
-Giết hết bọn này đi, rồi dập lửa, đem hàng ra khỏi đây, NHANH LÊN !!!!!
Anh Khôi vung mạnh thanh kiếm, quát ra lệnh cho đám thuộc hạ. Hôm nay cậu có nhiệm vụ đi lấy kho hàng lậu này cho Hoàng Long, nhưng vì có tranh chấp với một thế lực khá lớn nên giữa chừng hai bên đã xảy ra xung đột, vì nhận biết tình hình không thể cướp được những kho hàng này, đối thủ của cậu đã quyết định châm lửa thiêu rụi tất cả và giết chết cậu….
- Khôi….

Lãm đã nhận ra sự có mặt của Leo và Anh Vũ, cậu quay sang Anh Khôi lúng túng, bàn tay cầm thanh kiếm nhật của cậu cũng nhuốm máu. Cả hai cùng nhìn ra phía trước. Leo đang đỡ Anh Vũ, và cô bé đang run rẩy nhìn hai người với ánh mắt như người mất hồn…
-Anh Vũ !!!! Sao em lại ở đây ?
Anh Khôi hơi sững người khi thấy Anh Vũ, cậu đi lại gần cô bé lo lắng, cánh tay nhuốm máu của cậu hơi run, và cậu nhận thấy trái tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực, đau nhói, cảm giác thật khó chịu…
Anh Vũ vẫn nhìn cậu với ánh mắt mở to vô hồn, đầu cô quay cuồng. Anh trai cô đây sao? Người anh song sinh dịu dàng hiền lành của cô đây sao? cả người nhuộm đỏ máu, nhìn không khác gì ác quỷ. Leo vẫn giữ chặt lấy cô bé đang run rẩy để cô không ngã gục xuống đất…
-Xin lỗi… Khôi….là tớ cho cô ấy biết chuyện này…Lãm nhìn cô bé nhíu mày rồi quay sang Anh Khôi thú nhận.
-Sao mày dám…Anh Khôi quay sang cậu với ánh mắt sắc lẻm, đôi môi cậu hơi run, cậu không bao giờ muốn để em gái mình thấy cảnh tượng này…
-Anh Khôi…tại sao….Anh Vũ nhìn anh lắp bắp, khuôn mặt tái nhợt, giọng cô lạc đi cố thốt lên lời…
-Vũ…Anh Khôi nhìn cô bối rối.
-Anh Khôi…Tại sao…anh lại giết người….
Và cô bé cố thốt lên nhìn anh mình với ánh mắt đau khổ. Anh Khôi lặng im, cậu nhắm mắt cúi gằm xuống, bàn tay run rẩy nắm chặt thanh kiếm, và trong một giây nào đó, cậu chỉ muốn quay sang chém chết đứa bạn thân bên cạnh mình, kẻ dám đưa Anh Vũ tới đây, để cho cô bé chứng kiến cảnh tượng này…
-Hai đứa mày là ai? Muốn gì mà xông vào đây ????
Một tên đàn em không hiểu chuyện của Anh Khôi thấy hai đứa nhóc lạ mặt thì lập tức lao vào hai người, sau hai giây thì nó ngã lăn ra với chiếc răng cửa nhuốm máu văng ra ngoài, cú đá của Leo đúng là mạnh dễ sợ…
-Không được đụng vào hai đứa nó !!!!
Anh Khôi vội quay sang quát lớn với bọn thuộc hạ, đám lao xao này mới chịu lui xuống, một tên ở bên ngoài chạy vào hốt hoảng:
-Cậu chủ!!!! Cậu chủ ơi !!!! Hàng bên ngoài đã bị thiêu rụi hết rồi, lữa đã lan ra khắp nhà kho, mau rời khỏi đây nhanh lên…
-Không được !!!! Tìm mọi cách dập lửa đi, kho hàng này rất quan trọng, chúng ta không thể bỏ mất được. Anh Khôi nhíu mày nhìn sang tên đàn em, Lãm kéo tay cậu lại lo lắng;
-Không được đâu, Anh Khôi. Hôm nay gió quá to, lửa bén ra rất nhanh, chúng ta không thể dập tắt được, mau chạy khỏi đây đi, nếu không chúng ta sẽ bị thiêu chết đó…
Chát…!!!!!
Một cú bạt tai được giáng thẳng vào mặt Lãm, Anh Khôi nhìn cậu giận dữ:

-Câm mồm đi !!!! Tao còn chưa thưởng cho hành động ngu ngốc của mày thì ngậm miệng lại. Sao mày lại dám kéo em gái tao tới đây? Mày muốn chết sao ?
-Tôi chỉ không muốn cậu phải chết…
-Câm đi !!!!
Anh Khôi nắm cổ áo Lãm định giáng thêm vài đấm thì cánh tay cậu bị níu lại, cậu cau mày quay sang, Anh Vũ đang nhìn cậu đau xót. Đôi mắt trong veo hơi nhòe nước. Người anh trai thiên thần yêu quý trong mắt cô đã nhuốm đầy máu, trái tim cô dường như rạn vỡ ra từng mảnh…
-Anh Khôi…đừng…
-Leo !!!! Anh Khôi xô cô bé ra một cách thô bạo, nhìn Leo đang giữ cô bé, cậu lạnh lùng ra lệnh.-Mau mang con bé ra khỏi đây đi, nhanh lên !!!!
-Em sẽ không đi khỏi đây trừ khi anh đi cùng với em…Anh Vũ giận dữ hét lên.
Anh Khôi đã hơi bực mình, ngọn lửa càng ngày càng bùng lên to hơn, cậu vừa lo lắng cho kho hàng đang bốc cháy vừa lo cho sự an nguy của Anh Vũ, nếu cứ để cô bé ở đây, Anh Vũ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cậu phải lấy cho được kho hàng về cho Hoàng Long, phải làm cách nào đuổi Anh Vũ và Leo ra khỏi đây mới được.
-Anh Vũ !!!! Nghe lời anh. Mau ra khỏi đây đi. Em đang làm anh mất thời gian hơn đó.
-Em không đi, tại sao anh lại làm những việc như thế này chứ? đây mà là công việc của người thừa kế sao ? ông ta bắt anh phải làm những việc này sao ? Em căm thù con người đó, còn anh nữa, tại sao lại đồng ý đi làm những việc nguy hiểm như thế này? Anh bị điên rồi sao ?
-Anh Khôi, Anh Vũ !!!! Ra khỏi đây đi, mọi chuyện nói sau…
Leo và Lãm nhìn hai anh em lo lắng, lửa đã bốc ra ngùn ngụt kín căn phòng, khói bao quanh mù mịt cay xè mắt, ô xi trong phòng đang dần cạn kiệt, nếu không nhanh ra sẽ chết ngạt mất, mấy thùng hàng bằng ghỗ bị cháy rụi cũng bắt đầu rơi xuống sàn…
-Tụi mày!!! mau dập lửa đi, lấy những thùng hàng chưa cháy ra khỏi đây…
Anh Khôi vẫn quay sang ra lệnh cho bọn thuộc hạ. Bọn này nhìn cậu ái ngại, trong hoàn cảnh này mà lấy những thùng hàng ra thì quá nguy hiểm. Anh Vũ nghe anh mình nói càng nổi điên hơn, cô bé đi lại nắm chặt cổ áo anh giận dữ:
-Anh bị điên rồi sao Khôi ? Mau ra khỏi đây đi, nơi này sắp chìm trong biển lữa rồi. Anh định làm gì chứ ?????cô bé hét lên…
-Không được, những thùng hàng này rất quan trọng, nếu không lấy được nó, ông già chắc chắn sẽ nổi giận…
-Anh khỏi lo việc lão ta sẽ thế nào đi. Em sẽ không để anh quay lại nơi đó một lần nào nữa đâu.
-Không thể được, anh cố gắng suốt hai năm nay là để có được vị trí này, anh không thể bỏ mất nó được. Anh Vũ, nghe lời anh đi ra khỏi đây đi.
Bất chấp sự giận dữ của cô em gái mình thương yêu nhất, Anh Khôi vẫn nhất quyết ở lại, hai người bạn của cậu cũng tỏ ra bực mình, Anh Khôi quá liều mạng khi cố giữ cho được kho hàng.
-Anh Khôi !!!! Cậu cố gắng như vậy để làm gì? Địa vị, tiền bạc đối với cậu quan trọng hơn cả em gái mình sao? Cậu rất thương Anh Vũ kia mà, cậu nỡ để cô bé gặp nguy hiểm vì mình sao ? Anh Khôi, mau cùng chúng tôi ra khỏi đây đi, mấy thùng hàng sắp đổ sụp xuống đầu chúng ta rồi !!!! Leo quay sang hét lớn, cậu lo lắng khi thấy ngọn lửa càng lúc càng lan rộng ra khắp căn phòng…
-Anh Khôi, mau ra khỏi đây đi !!!!
Anh Vũ nắm tay cậu cố lối đi, nhưng Anh Khôi vẫn đứng im không nhúc nhích. Kho hàng này rất quan trọng với cậu, nếu không có nó, có thể cậu sẽ mất đi vị trí thừa kế mà khó khăn lắm cậu mới có được. Cậu không thể ra khỏi đây được…

-Khôi !!!! Cậu còn định làm gì chứ ? Lửa đã lan ra khắp nơi rồi, cậu muốn chết cháy trong đây sao, chạy mau lên !!! Lãm cũng đi tới cố kéo cậu đi, nhưng Anh Khôi thì nhất định ở lại.
-Các người mau ra khỏi đây đi, những kho hàng bên trong vẫn chưa sao, tôi phải đem nó ra.
-Anh điên rồi sao ? Nếu chần chừ nán lại, anh sẽ không ra khỏi đây được đâu, chạy mau…Anh Vũ nhìn ngọn lửa hốt hoảng.
-Không được…
-Anh Khôi, mau chạy đi…Cô bé gần như hét lên, nhưng anh trai cô vẫn cố chấp.
-Anh đã nói là không…
Hự…!!!!!
Rồi cậu khuỵu xuống, Leo đã giáng một cú đấm vào bụng cậu, đỡ lấy Anh Khôi vác trên lưng mình, cậu quay sang hét lớn:
-Anh Vũ, Lãm !!!! chạy khỏi đây mau lên! không nhanh là bị nướng chín hết bây giờ…
Lãm và Anh Vũ lúc này mới sực tỉnh, đúng là chỉ còn cách đánh gục tên cứng đầu này thì mới đưa nó ra khỏi đây được, ba đứa nhóc lập tức lao ra ngoài, đám thuộc hạ của Anh Khôi cũng không còn lựa chọn nào khác là chạy theo…
-Bỏ tôi xuống, Leo !!!! Tôi không thể trở về tay không được…
Ở trên lưng Leo, Anh Khôi nắm chặt lấy vai áo cậu cố dừng cậu lại, cú đấm khá mạnh của Leo khiến cậu không thể nhúc nhích được, Leo vẫn giữ chặt cậu trên lưng cõng chạy nhanh ra ngoài…
-Im đi !!!! Tôi không cần biết kho hàng đó quan trọng như thế nào, hay vị trí thừa kế của cậu quan trọng như thế nào, nhưng tôi biết cậu đối với Anh Vũ quan trọng ra sao, nếu cậu có mệnh hệ gì cô ấy sẽ không sống nổi, tôi không để cậu đi chết một cách ngu ngốc như vậy đâu…Leo hét lớn, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì giận dữ, ánh mắt lo lắng vài giây lại liếc sang cô bé đang chạy theo bên cạnh mình…
-Anh Vũ…
Anh Khôi cố quay sang nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô bé. Cậu muốn bảo vệ em gái mình, cậu muốn đem lại cuộc sống hạnh phúc cho em gái mình, nên cậu đã ở lại làm việc cho Hoàng Long, nhưng trong suốt thời gian qua cậu đã làm được gì cho con bé chứ, đôi mắt cậu nhắm chặt lại bất lực…
Leo cố lao ra phía trước mở đường cho Anh Vũ và Lãm đang chạy theo sau, ngọn lửa ngày càng mạnh hắt hơi nóng rực vào mặt cậu khiến đôi mắt cậu cũng cay xè, mấy thùng hàng phía sau nơi họ mới chạy qua đang đổ sụp xuống, nếu khi nãy còn chần chừ ở lại thêm vài giây nữa thôi, có lẽ bây giờ bọn nhóc đã không thể thoát ra rồi….Nhưng càng cố chạy ra phía trước ngọn lửa càng mạnh hơn, mái tóc đỏ của Leo muốn cháy xém vì ngọn lửa tạt qua, nhưng cậu vẫn cố lao lên trước dọn đường để Anh Vũ không gặp nguy hiểm, những thùng hàng chất cao ở phía trước bị đốt cháy trước nên lửa nơi này có vẻ to hơn ở trong kho, may mắn thay bốn đứa nhóc đã ra được bên ngoài…
-Nhanh lên, Anh vũ, Lãm, ra ngoài rồi….Leo mừng rỡ quay lại khi đã thoát ra bên ngoài, hai đứa nhóc phía sau cậu cũng đã lao ra đến cửa, bỏ lại phía sau ngọn lửa đang gào thét đỏ rực…
Bất ngờ….
-ANH VŨ!!!!! COI CHỪNG !!!!!
Leo hốt hoảng gào lên, một thùng hàng trên cao bị lửa thiêu nổ tung và đổ nhào xuống đầu cô bé, Leo vội thả Anh Khôi xuống đất lao lại, nhưng có lẽ đã trễ….
- VŨ !!!!
Anh Khôi cũng hoảng hốt, cậu cũng vội lao tới. Anh Vũ giật mình nhìn những chiếc thùng rực lửa đang đổ nhào xuống đầu mình, chân cô tự dưng cứng đơ lại, đã không kịp để né tránh rồi…