Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 63: Chương 63




Chap 63: Tẩy chay
6h00 chiều…
Từng cơn gió nhẹ ùa qua mơn trớn mái tóc Anh Vũ ra sau, cô thả những bước chân chậm chạp trên hè phố, không hiểu sao cô chỉ muốn mãi đi dạo chơi ngoài đường như thế này thôi, bây giờ chỉ còn lại một mình cô trong ngôi nhà trống vắng, Leo đã đi, Khôi Vỹ cũng ít khi trở về nhà, Anh Vũ không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo đó một chút nào nữa…
Đã một tuần trôi qua, Anh Vũ cũng chịu đủ mọi trò của đám bạn trên lớp. Cát Cát và Minh Nhật vẫn còn giận cô, Leo thì coi như cô không tồn tại nữa rồi, cuộc sống của cô bây giờ thật tẻ nhạt…
Bước chân cô bé vẫn đều đặn trên hè phố vắng tanh, chỉ còn tiếng những chiếc lá rơi chạm nhẹ xuống đất, Anh Vũ vẫn cứ bước đi, nhưng cô không hiểu là mình muốn đi đâu cả, cô chỉ bước những bước vô định cho đến tận tối mịt…
-Anh Vũ !
Có tiếng gọi phía sau, cô bé quay lại, Khôi Vỹ bước ra khỏi chiếc xe hơi trắng đi lại gần cô mỉm cười.
-Sao em lại lang thang ở đây, về nhà thôi.
-Anh hai, hôm nay anh không ở lại công ty sao ?
-Không, hôm nay anh về ăn cơm với em, anh mới mua rất nhiều sushi cho em đó. Khôi Vỹ mỉm cười xoa đầu cô bé, anh nhận thấy ánh mắt cô bé hơi buồn, cộng thêm thông báo mời phụ huynh hôm trước nên anh đoán là trên trường có lẽ cô bé đang bị bạn bè tẩy chay.
Anh Vũ không nói gì, cô lặng im ngồi trong xe đưa đôi mắt nhìn ra cửa kính bên ngoài, mọi thứ thật yên ắng. những hàng cây im lìm như lao vụt qua hai bên đường, Anh Vũ thấy chúng thật mờ nhạt, những chiếc lá vàng chao đảo rồi lướt qua trên cửa kiếng xe thật ảm đạm. Khôi Vỹ lặng im lái xe, đôi lúc ánh mắt anh hơi buồn khi nhìn thấy những chiếc lá khẽ chạm vào tấm kiếng. Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước quán trà Windy, Khôi Vỹ nhanh chóng bước ra mở cửa cho cô bé, nhưng Anh Vũ chưa kịp bước ra đã thấy anh hơi nhíu mày, rồi anh ra hiệu cho cô ngồi im bên trong và đóng cửa xe lại, nhìn ra sau cười nhạt.
-Chậc ! Lâu lâu mới về nhà, chưa gì đã có khách tới viếng thăm rồi, thật phiền phức quá !
Anh Vũ ngước ra hơi lo lắng, một đám người tay cầm mã tấu đang lùi lũi xuất hiện vây lấy chiếc xe của Khôi Vỹ, anh nhìn một lượt bọn này rồi cười nhạt.
-Lão già bẩn thỉu.
-Chào con trai !
Hoàng Long từ trong đám người đi ra, trên người ông ta là bộ đồ đen hở ngực lộ ra những hình xăm nham nhở, cổ đeo một sợi dây xích vàng bản rộng, cặp kính đen trên mắt che khuất một con mắt đã bị mù, ông ta cười nhạt đi đến trước mặt Khôi Vỹ.
-Chúng ta thương lượng một chút được chứ, con trai ?
Khôi Vỹ cười khinh bỉ, anh lấy bao thuốc trong túi, rút một điếu đưa lên miệng lạnh nhạt.
-Tôi và ông có gì mà phải thương lượng ?
-Đừng lạnh lùng như thế chứ, ta biết con rất ghét ta, nhưng dù sao chúng ta cũng là cha con mà. Vừa nói ông ta vừa liếc mắt vào chiếc xe hơi của Khôi Vỹ, Anh Vũ đang ngồi trong đó, đôi mắt ông ta đỏ ngầu.
-Đừng lải nhải nữa, ông muốn gì thì nói toẹt ra luôn đi, tôi không muốn tốn thời gian với ông.
-Hừ. Con lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Ta muốn cùng con hợp tác để tiêu diệt Shadow của Trường Dương, con đồng ý chứ.
-Không ! Khôi Vỹ lạnh lùng phả ra làn khói trắng.
Anh Vũ nhìn lên hai người trước mặt, kiếng cửa xe hạ xuống để nghe cuộc trò chuyện của họ. Vây quanh hai người là đám sát thủ mặt mũi bặm trợn, trên tay cầm dao đằng đằng sát khí, nhưng không kẻ nào dám manh động cả.
-Tại sao ? Cả ta và con đều có chung kẻ thù là Trường Dương, thằng nhóc đó là đối thủ nguy hiểm nhất của ta, nó cũng chính là người giết chết Anh Khôi, không phải con rất muốn hạ gục nó để trả thù cho thằng bé sao ? Tại sao chúng ta không hợp tác cùng hạ gục nó đi. Con không sợ rằng trong lúc cha con ta đang dồn sức đánh giết lẫn nhau thì nó sẽ lợi dụng cơ hội để tiêu diệt cả hai chúng ta sao ? Hai cha con ta đấu lẫn nhau, dù cho ai thắng thì cũng bị tổn thất nặng nề, vậy chi bằng hạ gục Trường Dương trước rồi hãy tính đến chuyện của chúng ta, con không thấy như vậy là khôn ngoan hay sao ?
-Hừ ! Khôi Vỹ cười khinh bỉ.-Yên tâm đi, tôi không phải là kẻ ngốc, hạ được công ty của ông thì tôi cũng thu được một nguồn lợi kếch xù, việc tổn thất chỉ là viễn tưỡng của ông mà thôi, Tôi khuyên ông, nếu còn thời gian để nghĩ ra mấy trò bẩn thỉu này thì ông nên an hưởng mấy ngày yên bình cuối cùng đi, chẳng mấy chốc mà ông sẽ được vào nhà đá bóc lịch đâu, Hoàng Long.
Anh Vũ nhếch môi cười nhạt, Hoàng Long đã bị dồn vào đường cùng rồi sao ?
-Tại sao con lại phải làm đến như vậy, Khôi Vỹ? con là con trai ta, cơ nghiệp của ta sau này của ta cũng sẽ giao lại cho con, tại sao con không chịu làm việc cho ta mà nhất định đối đầu với ta vậy ?
-Tôi không phải con ông, thứ ông cần chỉ là bộ não của tôi, nếu tôi vô dụng rồi ông cũng ném tôi đi như một thứ rác rưởi mà thôi. Tôi cũng không cần một người cha nhẫn tâm hại chết con cái của mình.
-Đồ vô ơn, mày nghĩ dòng máu đang chảy trong người mày từ đâu mà có, mày nghĩ là ai đã nuôi dưỡng, dạy dỗ mày từ khi còn nhỏ chứ ? tất cả đều là tao, bố ruột của mày, đây là cách mày báo hiếu cho bố ruột mày sao ? con trai!
-Im đi ! Khôi Vỹ lạnh lùng thả điếu thuốc trắng khói xuống đất lấy chân di di.-Paradise và hơn một nữa tài sản hiện giờ của ông là do tôi mang về cho ông, trước đây tôi đã vì ông mà bán mạng làm việc, tôn kính ông, phục tùng ông, thậm chí không tiếc để tay mình nhuốm máu vì ông, nhưng ông đã mang lại cho tôi điều gì chứ, chỉ vì một khoản tiền lớn ở chợ đen mà ông bán đứng tôi, bỏ mặc tôi để kẻ thù thanh toán tôi, ông còn nhẫn tâm giết anh cả trước mặt tôi. Từ giây phút đó, chúng ta đã cạn tình cạn nghĩa rồi…
Anh Vũ nghe đến đây thì đôi mắt cụp xuống, cô nhớ lại chuyện xảy ra cách đây hai năm về trước, lúc đó anh cả và anh hai đang là hai cánh tay trái và tay phải đắc lực của Hoàng Long, Khôi Vỹ luôn tỏ ra hữu dụng hơn nên ông ta rất chú ý đến anh, nhưng rốt cuộc ông ta đã bỏ mặc anh bị kẻ thù vây giết chỉ vì một khoản tiền lớn ở chợ đen. Hôm đó là chủ nhật, một ngày mưa tầm tã. Anh Vũ và Anh Khôi lúc đó mới 15 tuổi, ở trong nhà họ Hà như hai con chuột bạch lúc nào cũng nơm nớp lo sợ và bị đem ra làm thứ trút giận khi Hoàng Long bực bội. Hôm đó chính hai đứa đã nghe trộm cuộc nói chuyện của ông ta và đám thuộc hạ, Khôi Vỹ bị ông ta đem ra làm mồi nhử kẻ thù để anh cả thuận lợi đi lấy một khoản tiền lớn ở chợ đen, vì đối thủ lần này quá mạnh nên Khôi Vỹ không tự mình thoát được, Hoàng Long cũng không có ý định cho thuộc hạ đi cứu anh vì ông ta lúc này chỉ quan tâm đến khoản tiền kia mà thôi.
Khôi Vỹ đang gặp nguy hiểm và người duy nhất có thể cứu anh lúc này là anh cả. đương nhiên là hai đứa trẻ lập tức báo chuyện này cho anh ấy biết, vì trong nhà họ Hoàng, anh cả và Khôi Vỹ là hai người duy nhất thương yêu bảo vệ Anh Khôi và Anh Vũ, làm sao có thể để anh ấy chết được, biết Khôi Vỹ đang gặp nguy hiểm, anh cả đã bỏ nhiệm vụ chạy đi cứu em trai mình, đêm hôm đó trời mưa tầm tả không ngớt, anh cả đã mang Khôi Vỹ cả người đầy thương tích đang hấp hối trở về, nhưng Hoàng Long đã không quan tâm đến chuyện đứa con ruột sắp chết của mình mà lại đùng đùng nổi giận vì khoản tiền lớn ở chợ đen đã bị anh cả bỏ mất, và cái giá anh cả phải trả lúc đó là chính mạng sống của mình. Ông ta đã chính tay bắn chết anh ấy. Anh Vũ nhíu mày, cô nhớ lại hình ảnh bé nhỏ của hai anh em cô lúc ấy, đôi mắt trợn tròn vô hồn nhìn anh ấy ngã xuống dưới vũng máu tươi. Ông ta cũng không ngó ngàng gì đến Khôi Vỹ nữa, trong nhà họ Hà lúc ấy chỉ còn hai anh em Anh Vũ và Anh Khôi chăm sóc cho anh, cũng may là thể lực của Khôi Vỹ tốt nên anh mới thoát chết, đây cũng là lí do anh mang cô ra khỏi nhà họ Hà. Anh Vũ cười nhạt, lúc ấy anh Vỹ chưa giết ông là may, muốn anh ấy trở về ư ? Đừng có kể chuyện cười chứ.
-Khôi Vỹ ! Thằng vô dụng đó không phải là con ruột của ta, nó và chúng ta không chung dòng máu, con không cần phải tiếc thương cho nó làm gì.
-Tôi là con ruột của ông mà ông cũng đâu có thương tiếc tôi. Chính ông còn đẩy Anh Khôi đến chổ chết chỉ vì một kho hàng, trong mắt ông chỉ có lợi ích là trên hết, tình cảm ruột thịt thì có ý nghĩa gì?

-Hừ ! Ta đã chẳng dạy con trong dòng họ Hoàng không cần đến mấy thứ tình cảm vô dụng và những kẻ yếu đuối hay sao ? Ta thừa nhận ta là kẻ tàn nhẫn và đã từng bỏ mặc sự sống chết của con, nhưng công việc của chúng ta lúc đó bắt buộc phải như thế, ta không còn cách nào khác. Nhưng cũng nhờ vậy mà con có thể tự khẳng định bản lĩnh của mình. Con là một nhân tài, lại là con ruột của ta, con có thể thay thế ta, ta đã quyết định chọn con là người thừa kế của dòng họ. Chúng ta hãy bỏ qua mọi thứ trước đây, con trở về nhà đi.
- Ông không cần nói nữa. Từ lúc anh cả vì cứu tôi mà bị ông giết, tôi và ông đã hết tình hết nghĩa rồi. Mạng của tôi là do ông tạo ra, nhưng anh trai đã thay tôi trả nó cho ông, công lao nuôi dưỡng tôi cũng đã trả xong. Bây giờ chúng ta là kẻ thù. Tôi sẽ không ngần ngại xuống tay nghiền nát ông đâu.
Thấy thái độ lạnh lùng của Khôi Vỹ, Hoàng Long dường như đã hết kiên nhẫn, ông ta quay sang bực tức.
-Hừ…mày đúng là ngu ngốc mà. Rồi mày sẽ phải hối hận đó. Khôi Vỹ, không hợp tác với tao, mày sẽ sớm bị Trường Dương thanh toán thôi, hay mày nghĩ trước kia tụi mày là bạn nên nó sẽ không giết mày? Nhầm rồi con ạ, thương trường không có chổ cho tình cảm, thế giới ngầm lại càng không, cuối cùng chính nó cũng sẽ ra tay giết mày thôi…
-Đừng dọa tôi, không ăn thua đâu. Khôi Vỹ nhếch mép cười nhạt.
-Hừ ! Con bé đó đã khiến mày hành động ngu ngốc như vậy sao. Ông ta vừa nói vừa liếc sang Anh Vũ ở trong xe với vẻ căm thù. Khôi Vỹ hơi nhíu mày.-Mày thèm khát tình cảm đến ngu ngốc như thế này sao? con khốn đó còn không phải em ruột của mày nữa ? Khôi Vỹ !!! Mày rốt cuộc cũng chỉ là một thằng nhãi yếu đuối vô dụng mà thôi. Con bé đó. Tao sẽ không tha cho nó đâu, tao sẽ không bỏ qua cho hai đứa mày đâu, tao đã mở lời rồi mà mày dám từ chối, vậy thì sau này đừng trách tao, mày sẽ phải hối hận vì dám đối đầu với tao đó. Khôi Vỹ…
Đám người của Hoàng Long đi rồi Anh Vũ mới mở cửa bước ra, Khôi Vỹ vẫn lặng im hút thuốc, khuôn mặt đăm chiêu có vẻ suy tư. Không có đứa con nào lại muốn dồn bố mình vào đường cùng cả, nhưng ông ta đã gây ra quá nhiều tội lỗi rồi, và anh là người duy nhất có thể dừng ông ta lại. Khôi Vỹ đã không còn lựa chọn nào nữa…
-Anh hai ! Anh Vũ cất tiếng gọi, cô bé bước ra nhìn anh với vẻ lo lắng, Khôi Vỹ lúc này mới chợt tỉnh quay sang mỉm cười.
-Anh Vũ ! Không sao đâu em, anh sẽ sớm kết thúc chuyện này.
-Ờ…
Cô bé cúi xuống có vẻ nghĩ ngợi, bắt đầu từ hôm nay có lẽ hai anh em cô sẽ khó có được cuộc sống yên ổn. Hoàng Long đã thật sự bị dồn đến đường cùng, ông ta cũng có ngày hôm nay rồi, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chịu ngồi yên để bị bắt vào tù đâu. Khôi Vỹ không muốn cô bé lo lắng nhiều, anh khoác vai cô đi vào nhà.
-Vào nhà thôi Anh Vũ, chắc em cũng đói lắm rồi phải không ? Vào ăn sushi với anh nào.
10h00 tối…
Những tiếng đồng hồ tích tắc trên tường dội lên trong không khí lặng yên của căn phòng nhỏ, Anh Vũ vẫn chăm chú vào cuốn sách bài tập toán hình, bây giờ cô bé chỉ muốn lao đầu vào học để quên đi mọi thứ xung quanh mình, cố quên đi Leo, nhưng sao càng cố quên lại càng thấy nhớ…
Và nỗi nhớ về Leo giờ đây đã ám ảnh cô rồi, Leo luôn xuất hiện trong tâm trí cô mọi lúc mọi nơi, kể cả trong những giấc mơ…
Nước mắt cô bé rơi xuống trang giấy trắng, rồi cô chợt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô bé tháo ra giơ nó lên, chiếc nhẫn cặp bạch kim Leo đã mua cho cô hôm nào, Anh Vũ đưa nó lại lần hơn, đôi mắt đen thẳm buồn bã, không biết bây giờ Leo còn đeo chiếc kia trên tay hay không…
Leo…
Cô bé cúi xuống run run, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trang giấy trắng ướt đẫm. Leo đã coi cô là kẻ không tồn tại trong mắt cậu ấy rồi. Đau quá…
Khôi Vỹ đứng ngoài cửa thấy cảnh tượng này thì không bước vào nữa, anh nhìn cô em gái nén một tiếng thở dài, bàn tay đóng nhẹ cánh cửa đi ra.
Ở một nơi khác…
Leo đang lặng im ngắm ánh trăng bạc sáng rực trên bầu trời, cậu đã chuyển về căn nhà cũ của mình bên bờ biển, nhờ có chiếc xe hơi và tài khoản tiết kiệm của bố mình nên việc dọn ra ở riêng đối với cậu không có gì khó khăn cả. Ngay hôm cậu đi tới Blue Rose trở về, người giúp việc trước đây ở nhà cậu đã tới gặp trao lại cho cậu những thứ này và bảo đó là những thứ cuối cùng còn sót lại trong căn nhà bị cháy. Leo không biết rằng chính Khôi Vỹ đã cho người để lại những thứ này cho cậu vì anh biết rằng cậu sẽ sớm dọn ra khỏi nhà Sa Lệ….
Cậu ngồi trên cửa sổ không có chấn song nhìn ra biển đêm đen dặc ở phía trước, từng cơn sóng bên dưới rì rào xô vào mái đá, thật yên lặng, cô đơn. Leo đưa tay lên vuốt mái tóc đỏ ra sau, gió biển mang theo vị mặn của muối ùa vào mát lạnh,
`Trái tim Leo đau nhói, âm ĩ, vì đến bây giờ cậu vẫn không thể quên đi được hình ảnh của Anh Vũ….
Anh Vũ….
Cô bé đối với cậu giống y như làn gió lạnh, luôn ở bên cạnh cậu nhưng lại không thuộc về cậu, và cậu cũng không biết cô ấy rời xa mình khi nào. Mối hận thù đối với kẻ đã hại chết cha mình vẫn chưa nguôi trong lòng Leo, nhưng mỗi lần nhớ đến Anh Vũ thì cậu lại cảm thấy bế tắc, đến bây giờ cậu vẫn không tin cô bé đã hại chết cha mình. Mấy hôm nay Anh Vũ đã bị đám bạn của cậu bắt nạt rất nhiều, sáng nay Anh Vũ còn bị nghi oan là gian lận trong làm bài, cậu biết với tính cách của cô bé thì điều này là không thể, cậu rất muốn can thiệp nhưng rồi lại ép mình không quan tâm cô bé, những gì bây giờ Leo muốn chỉ là cố quên đi Anh Vũ…
Quên đi người mình đã yêu thương. Quên đi người đã lừa dối mình, quên đi kẻ thù của mình. Cậu không muốn trả thù cô bé nữa, có lẽ vì cậu không thể làm như vậy được, cậu nghĩ mình như vậy là đã quá nhân từ rồi, từ bây giờ cậu chỉ muốn quên đi tất cả về cô bé mà thôi…
Quên đi Anh Vũ...
Trái tim cậu đau thắt lại, những cơn gió biển mang hơi mặn của muối lại ùa qua, lạnh ngắt, nó làm Leo cứ mãi nhớ đến Anh Vũ, hình bóng bé nhỏ đó sao cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí cậu…
Thật khó mà xóa bỏ nó…
Anh Vũ….
Sáng hôm sau…
Xoảng…!!!!!!!!!!!!!!
Anh Vũ giật mình đưa tay lên trán, đôi mắt cô mở to ngơ ngác. Mới bước vào của lớp đã có một chiếc bình hoa bay thẳng vào đầu cô, vài giọt máu lăn xuống má, Anh Vũ hơi cau mày. Cả lớp đều quay lại nhìn cô với vẻ kì lạ, đám bạn của Leo vẫn nhìn cô thách thức. Anh Vũ cười thầm, hôm nay tụi nó đã thay trái bóng bằng chiếc bình hoa rồi sao, chuyện này xem ra càng ngày càng nghiêm trọng rồi…
-Ủa ? Cứ tưởng da dày lắm cơ, vậy mà cũng chảy máu được sao ?
Một thằng nhóc đi đến trước mặt Anh Vũ cười cợt, cô bé không nói gì, cô rút túi khăn giấy ra lau máu trên đầu, cũng may vết xước không nặng lắm, nhưng nó cũng làm cô bé đau nhói. Ở cuối lớp, Leo vẫn lặng im nhìn ra ngoài, cậu làm như không biết được chuyện gì đang diễn ra, điều này càng làm cho đám đàn em cậu vững tâm hành hạ Anh Vũ hơn.

-Đau không con nhãi ? Sao không phản ứng lại đi? bình thường mày hung hăng lắm mà? thích đánh nhau lắm mà? nói gì đi, mày đang cố tỏ ra đáng thương sao? đang cố đóng kịch cho ai xem chứ? con khốn…
Tên kia đi lại đá mảnh vỡ dưới đất và quát nạt Anh Vũ, Cát Cát lúc này dường như không chịu nổi nữa, cô bé đập tay xuống bàn đi lại.
-Đủ rồi đó thằng kia. Tụi mày vừa phải thôi !
Cả lớp lập tức nín lặng quay sang, mấy tên đang chọc phá Anh Vũ cũng hơi nhíu mày, nhưng tụi nó vẫn không tỏ ra là muốn dừng lại.
-Lớp trưởng, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng có xen vào.
-Câm đi !!! Cát Cát trừng mắt nhìn tên vừa mới ném bình hoa vào Anh Vũ rồi đi đến trước mặt cô bé bực bội.-Cậu làm sao thế ? sao không phản ứng lại? Cậu đang làm trò gì thế Anh Vũ ?
Đám bạn nhìn Cát Cát nhăn nhó, họ không muốn cô bé bảo vệ cho Anh Vũ, Nhưng Anh Vũ không nói gì, cô bé lẳng lặng đi vào chổ ngồi như không có chuyện gì xảy ra.
-Anh Vũ !!! Cát Cát hét lên bực bội, cô kéo bật Anh Vũ lại.-Thực ra cậu đang nghĩ gì thế? sao lại phải tỏ ra đáng ghét trước mặt mọi người chứ ? sao lại cố tình để ọi người căm ghét? cậu có điều khó nói gì thì hãy giải thích đi, đừng làm ọi người hiểu lầm thêm nữa.
Cả lớp dồn hết mọi sự chú ý vào hai người, dường như ai cũng muốn biết Anh Vũ sẽ trả lời như thế nào với cô bạn thân của mình, vì trong lớp dường như chỉ còn Cát Cát là quan tâm đến cô, nhưng đáp lại sự quan tâm đó, Anh Vũ lại dội một gáo nước lạnh vào mặt Cát Cát.
-Cát Cát. Cô bé nhìn nhỏ bạn nhíu mày.-Cậu…thật là phiền phức.
-Cậu nói gì ? cậu dám nói vậy với tớ sao ? Cát Cát nắm chặt cổ áo cô bé giận dữ, Minh Nhật vừa bước vào lớp thấy vậy vội chạy tới can thiệp. Nhưng Cát Cát dừng như đã nổi điên lên trước thái độ của Anh Vũ.
-Anh Vũ !!! Cậu nói lại một lần nữa xem ? Cậu nghĩ là cậu đang làm gì chứ ? nếu muốn làm người xấu thì đừng tỏ vẻ đáng thương như thế nữa, còn nếu không muốn người ta nghĩ xấu về mình thì đừng có im lặng khi người ta kết tội cậu, tại sao cậu không phản ứng lại hả, cậu điên rồi hả ?
Chát…
Một cú tát được Anh Vũ giáng vào mặt Cát Cát, cô bé sững sờ, cả lớp dường như nín thở vì hành động vừa xảy ra, Anh Vũ gạt tay Cát Cát ra rồi quay đi.
-Cậu có tư cách gì mà lên mặt dạy đời tớ? Đừng có làm ra vẻ như cậu hiểu rõ tớ như vậy, Cát Cát! Cậu chẳng giúp gì được cho tớ cả nên đừng có làm phiền tớ nữa, nhìn cậu loi choi trước mặt tớ mà tớ muốn phát bệnh.
-Anh Vũ !!!!
-Lớp trưởng, bình tĩnh lại đi.
Minh Nhật cố giữ chặt lấy cô bé, cậu nhìn Anh Vũ với vẻ trách móc, Cát Cát quan tâm cô mà cô lại đối xử với cô ấy như vậy, thật quá quắt mà.
-Đúng là quá đáng mà, Cát Cát đã bảo vệ nó mà nó lại đánh nhỏ…
-Cậu thấy rõ bộ mặt thật của nó chưa Cát Cát? nó không đáng để cậu quan tâm đâu…
Đám bạn trong lớp bắt đầu xôn xao lên và nhìn Anh Vũ với đôi mắt ác cảm, cô bé vẫn mặc nhiên vào chỗ ngồi làm như không nghe thấy bất cứ điều gì, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không biểu hiện một chút cảm xúc.
-Hừ ! Cát Cát cười nhạt rồi gạt tay Minh Nhật ra.-Được thôi! từ nay tớ sẽ không quan tâm đến cậu nữa, muốn làm gì thì mặc kệ cậu. Muốn chết thì cứ chết như vậy đi.
Cát Cát nói xong thì lao ra ngoài, cánh cửa lớp bị đóng “rầm” một cách thô bạo, Anh Vũ lúc này mới hơi ngước nhìn theo, đôi mắt đen thẳm nhói lên.
“Xin lỗi, Cát Cát…”
Leo vẫn lặng yên dõi theo cô bé, và cậu thấy dường như khóe mắt Anh Vũ hơi ướt, cậu không hiểu sao cô ấy lại cư xử với Cát Cát như vậy, nhưng dường như Anh Vũ đang muốn cô lập mình với tất cả mọi người xung quanh. Leo hơi nhíu mày, đôi mắt trong veo kia làm cậu thấy khó chịu quá. Nó thật buồn…
Giờ ra chơi, Leo vẫn lặng im đi trên hành lang vắng. Dạo này cậu hay bị đau đầu, có lẽ vì cậu đã suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã xảy ra. Đôi mắt đen lơ đãng nhìn xuống sân trường, bên dưới mọi người đang có giờ học thể dục, Leo muốn đi ra ngoài để đầu óc thư giản hơn, và quan trọng là cậu không muốn để ý đến Anh Vũ nữa, chỗ ngồi của cô bé ở ngay bên cạnh cậu, cậu không thể ngừng chú ý đến cô bé được, mặc dù hôm nào đám bạn của cậu cũng đi đến kiếm chuyện với Anh Vũ nhưng cô bé luôn nhẫn nhịn bỏ qua…
Anh Vũ…
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cậu thấy cô bé đang đi tới trước mặt mình, đầu cúi gằm, bóng dáng bé nhỏ trông thật cô độc. Leo cau mày đưa tay lên trán, đầu cậu đau buốt mỗi lần nghĩ đến cô bé, rồi cậu loạng chạng dựa vào tường, cơn đau dồn lên âm ĩ thật khó chịu…
-Leo !!! Leo !!! Anh sao vậy ? Leo !!!!!
Một cánh tay bé nhỏ đỡ lấy cậu, Leo đưa tay xuống, Anh Vũ đang nhìn cậu lo lắng, khuôn mặt cô bé trắng bệch, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu chăm chăm…
-Leo...anh đau đầu sao ? Anh có sao không ? Có phải vết thương có vấn đề gì hay không ? mau đi lên phòng y tế đi.
Anh Vũ vừa nói vừa đưa tay lên trán cậu, dường như Leo hơi sốt. Leo thấy hơi chóng mặt. Anh Vũ trước mặt cậu mờ ảo dần…mờ dần….
Rầm…
-Leo !!!!

Leo….
Anh Vũ la lên thảng thốt, Leo đã ngã xuống đất, ngất lịm, nhưng cậu vẫn mơ hồ nghe được những tiếng kêu lo lắng của Anh Vũ giành cho cậu, mọi thứ trong đầu cậu vụt qua, những hình ảnh kì lạ có cô bé trong đó. Anh Vũ đang nhìn cậu thảng thốt, hình ảnh cô bé khóc, cô bé cười, những cơn gió biển mát lạnh mang vị mặn của muối, bông hoa hồng xanh biếc cài trên bộ váy trắng đang tung bay…
Anh Vũ….
Sao lại là em…
-Leo…Leo…!!!! Anh đã tỉnh lại rồi…
Leo từ từ mở mắt ra, trước mặt cậu vẫn mờ ảo, rồi hình ảnh Anh Vũ đang ở trước mặt cậu hiện ra. Leo chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều mang một màu trắng, có mùi thuốc kháng sinh xộc vào mũi cậu, cánh tay cậu đang gắn dịch truyền, Leo đang nằm trên phòng y tế, chính Anh Vũ đã đưa cậu tới đây.
-Leo ! Anh thấy trong người thế nào rồi? còn đau đầu không ?
Anh Vũ vẫn nhìn cậu lo lắng, Leo không trả lời, cậu đang nhớ lại hình ảnh cô bé mỉm cười chạy trên bãi biển, có thể nào đó là một phần trong kí ức của cậu hay không. Cơn đau đầu lại ùa đến. Leo đưa tay lên trán, rõ ràng cậu muốn quên Anh Vũ đi cơ mà…
-Leo !!!! Anh vẫn còn đau đầu sao ? Đừng suy nghĩ gì nữa, đừng để đầu óc căng thẳng nữa…Anh Vũ nhìn cậu lo lắng, đôi mắt đen thẳm nhạt nước, dường như cô bé mới khóc.
-Biến đi !!!
Leo gác tay lên mắt, lạnh lùng. Anh Vũ hơi sững người, Leo vẫn không nhìn cô….
-Biến đi !!! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Cô mau biến đi!!!!
Leo gào lên, trái tim cậu chợt đau nhói, đầu không còn đau nữa mà lồng ngực cậu lúc này như muốn nổ tung ra. Trái tim loạn nhịp không ngừng kêu tên Anh Vũ. Leo biết là vì cậu yêu cô bé. Cậu yêu cô bé, vì yêu nên trong lòng mới đau như vậy. Nhưng làm sao cậu dám giữ thứ tình cảm mới nhen nhúm ấy trong lòng khi mà nỗi hận đang dần bao chiếm lấy cậu, nuốt chửng cậu khiến cậu căm thù cô bé. Làm sao cậu có thể yêu một người đã hại chết bố cậu, chà đạp lên lòng tin của cậu ? Yêu và hận, hai cảm xúc đan xen lẫn nhau và giày vò trái tim Leo, khiến cậu đau mà ko thể khóc, ko thể thốt lên lời, chỉ biết lặng câm như một cái xác rỗng nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt chán chường.
Anh Vũ hơi lui ra, trái tim cô bé đau nhói. Leo vẫn nằm im trên giường không quay sang nhìn cô. Ở bên ngoài đã có tiếng xôn xao của đám bạn trong lớp, chắc họ tới thăm Leo. Cô bé không nói gì, lẳng lặng đứng dậy quay đi. Leo có vẻ đã ổn rồi. Tốt nhất là đừng gặp mấy đứa đó lúc này, nếu không tụi nó lại không để yên cho cô…
Anh Vũ bước ra rồi, Leo mới quay lại, buồn bã. Rõ ràng là cậu muốn cô bé ở lại với cậu, nhưng cậu lại đuổi cô bé đi. Tại sao Anh Vũ lại là kẻ thù của cậu chứ ?
Mặc dù đã cố tránh mặt đám bạn của Leo, nhưng cô bé vẫn nhìn thấy một người khác rất ác cảm với mình.
-Cô tới đây làm gì ?
Sa Lệ đi lại nhìn Anh Vũ gằn giọng, cô bé thở dài, mỗi lần đụng mặt con nhỏ này là mọi thứ lại rối tung lên, nó đúng là khắc tinh của Anh Vũ mà.
-Cô thật đê tiện, cuối cùng thì cũng lộ rõ bản chất của mình rồi sao? Cướp được Blue Rose của Leo chắc anh cô mừng lắm nhỉ? Leo bây giờ rất hận cô, cô đừng nghĩ đến việc quay lại với cậu ấy nữa.
-Leo bị đau đầu.
-Hả ?
Sa Lệ quay sang ngạc nhiên, thường thì Anh Vũ sẽ lặng im bỏ đi mà, không ngờ bây giờ cô bé lại lên tiếng, dường như Anh Vũ vẫn còn rất quan tâm đến Leo…
-Có thể vết thương của Leo có vấn đề, cô hãy nói anh ấy đến bệnh viện kiểm tra đi.
-Chuyện này không cần cô nhắc. Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Leo của tôi ra, nếu không tôi không tha cho cô đâu.
Anh Vũ cười nhạt, đôi mắt cô bé sắc lẻm, kẻ khiến mối quan hệ của cô và Leo trở nên tồi tệ chính là con nhỏ này, nếu là bình thường cô đã không tha cho nó rồi, nhưng bây giờ nó lại là người rất quan trọng của Leo, không thể đụng vào nó được...
-Cô thắng rồi. Cô đã cướp được Leo, bây giờ anh ấy là của cô. Vì vậy…Hãy chăm sóc Leo cho tốt. Nếu anh ấy có mệnh hệ gì…. Anh Vũ nhìn Sa Lệ, ánh mắt sắc lẻm có thể giết chết người, hai hàm răng nghiến chặt.-Tôi sẽ giết cô đó….Không đùa đâu…
Sa Lệ giật mình, ánh mắt lạnh lẽo của Anh Vũ vừa quét qua cô thật đáng sợ, và câu nói này của Anh Vũ không phải là để hù dọa. Sa Lệ hơi run rẩy, mãi khi Anh Vũ đi qua rồi cô ta mới quay ra sau ném một ánh nhìn căm thù.
-Anh Vũ, tao sẽ giải quyết mày trước khi mày có thể làm gì tao, cứ đợi đó.
….
Anh Vũ bước đi, trái tim cô đau nhói. Leo đang rất hận cô, anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy cô nữa, Anh Vũ cũng rất muốn biến mất khỏi mắt Leo ngay lập tức, nhưng không thể, cô muốn được nhìn thấy Leo, cô muốn ở bên cạnh Leo, một chút thôi, dù cho đối với cậu cô không còn là người quan trọng nữa, những nếu cứ làm cái bóng phía sau cậu cũng được…
-Anh Vũ !!!
Một giọng nói lạ vang lên phía sau cô bé. Cô dừng bước quay lại. Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đi đến bên cạnh cô, Anh Vũ có thể nhận ra người này, đây là vệ sĩ ở công ty của Khôi Vỹ.
-Giám đốc sai tôi đến đưa cô bé về nhà. Lên xe đi !
Người đàn ông mỉm cười và mở cửa xe cho cô bé, chiếc xe hơi trắng này đã được Khôi Vỹ giành riêng cho Anh Vũ rồi, và người vệ sĩ giỏi nhất cũng được giao nhiệm vụ đưa đón, bảo vệ cô bé.
-Cháu biết chuyện gì chưa ?
Ngồi trên xe, ông vệ sĩ bắt đầu lên tiếng, Anh Vũ hơi ngước lên nhìn khuôn mặt mình phản chiếc qua tấm kính, ông ta đưa cho cô một tờ báo, Anh Vũ cười nhạt. công ty Paradise đang lâm vào khủng hoảng trầm trọng có nguy cơ phá sản, vậy là mọi chuyện bắt đầu rồi, công nhận Khôi Vỹ ra tay nhanh thật, hèn gì mà anh còn chuẩn bị sẵn cả vệ sĩ bảo vệ cho cô…
Mọi thứ sau này sẽ khó khăn đây….
Sáng hôm sau…
Sau ba tiết học bụng Anh Vũ đã đói meo, đến giờ ra chơi cô bé vội đi xuống căn tin để nạp thêm năng lượng. căn tin giờ ra chơi đông nghịt người, Anh Vũ chen chúc mãi mới mua được hai chiếc hămbơger và lon cô ca. Nhưng mấy chiếc bàn dường như đã chật kín chổ, cô bé mang mớ đồ ăn tới một chiếc bàn còn trống, nơi đó có hai cô bạn cùng lớp đang ngồi ăn tán gẫu.
-Tớ ngồi đây nhé !

Anh Vũ đặt mớ đồ ăn xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống, hai cô bạn kia quay sang rồi chợt tắt nụ cười, họ nhìn Anh Vũ với vẻ lạnh lùng rồi đứng lên đi chỗ khác, vài người xung quanh thấy vậy thì ngạc nhiên quay lại, và chẳng khó khăn gì để nhận ra Anh Vũ, cô gái đang có scandan nổi nhất trường. Vài tiếng xì xào nổi lên. Anh Vũ cố phớt lờ nó đi, cô đưa chiếc bánh lên miệng nhai chậm rãi…
“Con nhỏ đó là chuyên gia lừa đảo đó”
“Nghe nói nó còn hại chết người nữa…”
“Ghê vậy…”
Mấy tiếng xì xầm nổi lên cố ý cho Anh Vũ nghe thấy, cô bé vẫn mặc nhiên ngồi ăn sáng, nhưng miếng bánh trong miệng đã nhạt thếch, không còn vị gì nữa, cô cố ăn thật nhanh để có thể ra khỏi đây.
Ào…
Lon nước trên bàn đổ xuống ướt nhem chiếc bánh của Anh Vũ. Cô bé nhìn xuống, nước cô ca chảy tong tong xuống nền nhà, trước mặt cô, một cậu nhóc cười nhạt thách thức.
-Sao đi đâu bọn tao cũng nhìn thấy khuôn mặt chết tiệt của mày vậy ? Thật khó chịu quá…
Cô bé không nói gì, đưa miếng bánh cuối cùng trên tay lên miệng nhai một cách bình thản, đám người kia lại càng thấy bực bội hơn.
Ào…
Lần này là nguyên một ly nước dâu dội xuống đầu cô bé, mái tóc cô ướt nhem, chiếc áo sơ mi chảy tong tong nước, Anh Vũ hơi nhíu mày, nhưng rồi cô bé lại thầm mỉm cười. Cũng may là lần này tụi nó không dùng nước nóng tạt vào người cô.
-Các cậu đang làm gì vậy ?Minh Nhật đi lại nắm tay thằng bạn kia xô ra. Anh Vũ hơi ngước lên, cả căn tin xôn xao lên vây quanh họ. Minh Nhật đưa cho Anh Vũ tờ khăn giấy lo lắng.-Anh Vũ, cậu không sao chứ ? lau nước đi.
Anh Vũ không nói gì, cô bé cũng không đưa tay lên nhận lấy tờ khăn giấy mà lẳng lặng đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
-Anh Vũ !!! Phía sau cô bé, Minh Nhật vẫn nhìn theo lo lắng.
Đang định đi lên lớp học thì Anh Vũ nghe có tiếng ồn ào phía góc sân trường, hình như đám bạn của Leo đang đánh ai đó, cô bé nhíu mày vội đi lại.
-Thằng khốn. Mày là bạn thân của con nhãi đó phải không ? Vậy là mày cũng cùng nó lừa đảo Leo phải không?
-Tụi mày quên là trước đây thằng này đã từng đánh lén Leo sao, chính con nhãi kia cứu nó chứ ai?
Những tiếng đấm đá uỵch uỵch vang lên, giữa đám lộn xộn đó Anh Vũ đã nhận ra Mãi, cậu nhóc đang bị mấy đứa kia đánh túi bụi, cô vội vàng chạy tới.
-Đủ rồi đó, các cậu đang làm gì vậy ?Anh Vũ nắm chặt một thanh sắt đang chuẩn bị vung vào người Mãi, bọn này lập tức quay sang cô bé.
-Mày tới cũng đúng lúc lắm, tụi tao cũng đang muốn đi kiếm mày đây.
-Anh Vũ, cậu mau chạy đi.
Mãi vội gượng dậy nhìn cô bé lo lắng, khuôn mặt cậu bầm dập thâm tím, bộ đồng phục xộc xệch lấm lem, Anh Vũ hơi cau mày. Cô bé vội đi lại đỡ cậu dậy.
-Cậu không sao chứ ?
-Đập con nhỏ đó đi tụi mày.
-Đương nhiên, mấy khi tóm cổ được nó ở chổ vắng vẻ thế này chứ.
Mấy đứa nhóc kia lập tức vây lấy Anh Vũ, vài thanh sắt vung tới tấp vào người cô bé, Anh Vũ đưa tay ra đỡ, cánh tay cô đau nhói. Mấy đứa nhóc hung hăng kia không có vẻ gì là muốn dừng lại cả…
Bốp…
Anh Vũ tung một cú đá, một cậu bé loạng choạng ngã ra đất, thanh sắt trong tay nó văng lên trời, Anh Vũ đưa tay ra chụp lấy rồi quay lại bọn nhóc gằn giọng.
-Đủ rồi đó, bọn trẻ trâu này. Muốn đánh nhau với tao sao ? Tụi mày chưa có cửa đâu !Thanh sắt trong tay cô bé quay tròn rồi chĩa vào đám nhóc cảnh cáo.-Thằng nào muốn lên trước ?
Vài đứa trong bọn nhìn cô bé hơi ái ngại, nhưng đám nhóc này vẫn còn hăng máu lắm, sau vài giây định thần thì tụi nó cũng lập tức nhào vào….
-Các em đang làm gì ở đây thế ?
Tiếc là thầy hiệu trưởng đã xuất hiện, bọn nhóc vội bỏ chạy toán loạn, sắp kết thúc năm học rồi, nếu bây giờ bị gọi phụ huynh vì tội đánh nhau sẽ bị hạ hạnh kiểm là cái chắc, nặng hơn nữa là sẽ bị đuổi học hoặc chuyển sang trường khác, vì ngôi trường này rất có kỉ luật. Chỉ còn lại Anh Vũ và Mãi đang ngồi dưới đất, trên người bầm dập vết thương. Đi lại gần Anh Vũ, ông thầy đẩy chiếc kính trên mắt lên cao nhìn cô bé cảnh cáo.
-Anh Vũ ! Em biết đàn đúm đánh nhau từ khi nào thế hả ?
-Thưa thầy, Anh Vũ không đánh nhau, bạn ấy chỉ can thiệp bảo vệ em khỏi mấy bạn kia thôi. Mãi vội lên tiếng thanh minh cho cô bé, ông thầy nhìn cậu hơi nhíu mày.
-Anh Vũ ! Tôi nghe ở bên ngoài em rất đáng sợ, nhưng đây là trường học. Sắp đến kì thi học kì rồi, tốt nhất em đừng có gây chuyện trong trường nữa, nếu không, cho dù anh trai của em có là giám đốc công ty nào đi nữa, tôi cũng không để em ở lại tiếp tục theo học ở đây đâu.
-Vâng…
Anh Vũ không cãi lại điều gì, cô bé chỉ im lặng gật đầu, hiệu trưởng đi rồi cô cũng bỏ đi.
-Anh Vũ ! Mãi gọi với theo lo lắng.
-Mãi….Xin lỗi cậu, nhưng hãy tránh xa tớ ra đi, cậu không cần chịu rắc rối vì tớ đâu. Nói rồi cô bỏ đi vào lớp, cậu bạn phía sau vẫn nhìn theo khó hiểu.
Vào giờ học, Leo hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những vết bầm trên tay Anh Vũ, bộ váy của cô bé cũng lấm lem vết bẩn, cậu đoán mấy người bạn của cậu lại tìm cô bé gây chuyện rồi, nhưng cậu vẫn im lặng, cậu không muốn hỏi han gì Anh Vũ nữa. Cậu đang tập quên cô đi…