Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 67: Chương 67




Chap 67: Đề thi cuối kì
Ngày thi cuối cùng…
Anh Vũ bước đi chậm chạp trên sân trường, hôm qua Khôi Vỹ đã cho cô biết rằng Paradise đã sụp đổ, Hoàng Long đã bị khởi tố, thế lực trong thế giới ngầm của ông ta cũng tan rã rồi, việc ông ta bị cảnh sát bắt chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi. Vậy là kế hoạch trả thù đã hoàn thành, Anh Vũ cười nhạt. Mặc dù vậy cô vẫn không thấy vui chút nào cả, mọi thứ đối với cô thật vô nghĩa, vì người quan trọng nhất đã không còn ở bên cạnh cô nữa…
Một vài giọt mưa lác đác rơi xuống, Anh Vũ thấy hơi lạnh, cô vội đi nhanh vào phòng thi. Hôm nay là ngày thi cuối cùng của cô, sau khi kết thúc, Khôi Vỹ sẽ làm đơn chuyển trường cho cô và hai người sẽ bỏ đi tới một nơi khác thật xa nơi này…
-Leo…tối nay em đến nhà anh nhé !
Có tiếng nói sau lưng, Sa Lệ vừa đi vừa khoác tay Leo nói cười vui vẻ, Anh Vũ vội bước đi nhanh hơn, cô không muốn để Leo nhìn thấy cô nữa, mỗi lần gặp Leo cô chỉ muốn khóc thôi. Mấy hôm nay tin đồn về việc đính hôn của hai người ngày càng lan rộng hơn, dường như ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi này. Nhưng điều đó lại càng làm Anh Vũ thấy đau lòng, đáng lẽ vị trí đó là của cô chứ không phải của Sa Lệ, vị trí bên cạnh người con trai đó…
Anh Vũ nhíu mày cố để nước mắt không chảy ra. Sa Lệ đã nhận ra cô ở trước mặt, cô ta càng làm ra vẻ thân thiết với Leo hơn.
-Leo !!!! Tối nay chúng ta ra biển chơi nhé !
-Ờ…
Leo vẫn bước đi lạnh lùng, ánh mắt hơi buồn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ trước mặt.
Giờ thi bắt đầu, môn cuối cùng của kì thi này lại là môn ngữ văn, đề thi chỉ có hai câu là nghị luận xã hội và phân tích một đoạn trích trong một bài thơ.
Nhưng có một điều khiến học sinh thấy thú vị là câu hỏi nghị luận xã hội: “Em suy nghĩ như thế nào về tình yêu tuổi học trò”. Trong phòng thi có bốn người mỉm cười. Nhưng nụ cười thật khác nhau. Buồn bã, đau đớn, suy tư, tiếc nuối…
Anh Vũ bắt đầu với câu nghị luận xã hội trước, cây bút thoăn thoắt những dòng chữ trên tờ giấy thi, cô bé lặng cười, không biết giám khảo có hiểu được những gì mà cô viết hay không ? nhưng không quan trọng, cô chỉ muốn viết ra những gì mà cô suy nghĩ thôi. Cô đã có một tình yêu đầu tiên thật đẹp, nhưng cũng thật buồn, nó chứa đựng rất nhiều kỉ niệm, và chính cô đã khiến nó sụp đổ, cô hối tiếc, cô đau đớn, nhưng cô đã không thể làm được gì nữa, cây bút di chuyển chậm dần, khóe măt Anh Vũ hơi cay…
-Hic…
Một âm thanh nhỏ vang lên, vài giọt nước mắt rơi trên trang giấy trắng, mọi người ngạc nhiên quay sang. Cát Cát đang khóc, đôi vai nhỏ run rẩy. Anh Vũ dừng lại nhìn đứa bạn mình lo lắng, Cát Cát bị sao vậy ? đang trong giờ thi mà lại khóc, không lẽ cô ấy bị bệnh…
-Cát Cát ! Em sao thế ?
Cô giám thị đi lại lo lắng, cô bé vẫn cứ ngồi khóc nức nở, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên cố gạt đi dòng nước mắt đang trào ra, nhưng mọi cố gắng của cô bé đều vô ích, nước mắt cô vẫn không ngừng lại.
-Xin lỗi, em muốn ra ngoài, cô cho em nộp bài…
Rồi cô bé đứng dậy đưa bài thi cho cô giáo giám thị và bước vội ra để không làm ảnh hưởng đến mọi người trong lớp, cô giám thị nhìn bài thi rồi nhìn theo cô bé lo lắng.
-Con bé sao thế, bài làm mới viết được một đoạn thôi mà…

-Thưa cô, em muốn nộp bài…
Anh Vũ cũng đứng dậy chạy vội theo Cát Cát, cô bé cảm thấy nhỏ bạn có gì đó không ổn, không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó. Cô giám thị nhìn theo Anh Vũ ngơ ngác, cô định cản cô bé lại, Anh Vũ cũng chưa làm hết bài thi và cũng chưa đến giờ thí sinh được đi ra ngoài, nhưng chưa kịp nói gì thi cô bé đã chạy ra mất rồi.
Anh Vũ chạy theo sau Cát Cát, cô bé đã đi vào nhà WC rửa mặt, đôi tay bé nhỏ của nó cố hất nước lên mặt mong xóa đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy ra.
-Cát Cát !!! Cậu không sao chứ ? đã có chuyện gì vậy ?
Anh Vũ bước tới sau lưng nhỏ bạn, Cát Cát ngước lên, hình ảnh của Anh Vũ phản chiếu trong tấm gương khiến trái tim cô bé đau thắt lại, đôi môi Cát Cát mím chặt. Hai bàn tay nắm lại muốn rỉ máu…
-Cát Cát, cậu sao thế ? Nếu không nhanh trở lại xin tiếp tục làm bài, cậu sẽ bị điểm thấp môn này đó…
-Đi đi !!!!
Cát Cát gào lên, Anh Vũ hơi sững người, nhỏ bạn đang nhìn cô giận dữ, cô không hiểu tại sao nó lại giận cô, nhưng cô vẫn đi lại gần cô bé.
-Cát Cát…
Xoảng….!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc gương trước mặt Cát Cát vỡ nát, hình ảnh của Anh Vũ trong đó biến dạng méo mó, bàn tay Cát Cát nhuộm máu, Anh Vũ giật mình vội chạy lại đỡ lấy tay nhỏ.
-Cát Cát !!! Cậu điên rồi sao, cậu đang làm gì vậy ?
Cát Cát rút mạnh cánh tay bị thương của mình ra, nhìn Anh Vũ giận dữ.
-Đi đi!!!! không phải tôi nói cậu đi đi rồi sao, biến mất khỏi mắt tôi đi…
-Cát Cát, cậu sao vậy? tớ đã làm gì khiến cậu giận dữ như vậy ? Anh Vũ vẫn nhìn cô bé khó hiểu, khuôn mặt cô bé tái mét khi thấy bàn tay nhỏ bạn đang nhỏ máu tong tong.
-Đừng nhìn tôi như vậy. Cát Cát đưa tay lên ôm mặt, cả người cô bé run run sắp khuỵu xuống.-Đã bảo đừng nhìn tôi như vậy, tôi không muốn thấy khuôn mặt của cậu nữa, mau đi đi..
-Cát Cát…
Anh Vũ đưa tay định đỡ cô bé dậy, nhưng cô lại xô mạnh Anh Vũ ra giận dữ.
-Đừng nhìn tôi bằng khuôn mặt của Anh Khôi nữa, Anh Vũ !!!! Tôi không muốn thấy bạn, đừng đem ánh mắt của Anh Khôi nhìn tôi nữa, tôi không muốn nhớ lại anh ấy, tôi không muốn…

Anh Vũ lặng người. Cát Cát gục xuống bắt đầu khóc nức nở. Đến tận bây giờ Cát Cát vẫn chưa quên được anh trai cô, đến bây giờ Anh Vũ mới chịu nhớ lại rằng nhỏ bạn của cô đã từng yêu Anh Khôi. Anh Vũ quay mặt đi ngồi gục xuống, và đến bây giờ cô mới nhận ra mình ích kỉ đến mức nào. Khi Anh Khôi mất cô chỉ biết lao vào thù hận mà không thèm để ý gì đến xung quanh, cô không chịu nhận ra rằng ngoài mình còn có rất nhiều người đau lòng vì cái chết của anh trai cô, tại sao đến bây giờ cô mới chịu hiểu kia chứ?
Cát Cát vẫn ngồi gục khóc nức nở, bàn tay chảy máu đỏ rực…
-Các em đang làm gì ở đây thế? sao không làm bài thi mà ra đây ? Một cô giám thị bước vào, rồi giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương của Cát Cát.-Tay em làm sao thế kia ? mau lên phòng y tế đi.
Cô giám thị vội vàng đỡ Cát Cát lên phòng y tế, còn Anh Vũ bị đem trở về phòng thi tiếp tục làm bài, thầy hiệu trưởng đã đặc cách cho Cát Cát được làm lại bài thi vào ngày mai bằng hình thức vấn đáp vì tay cô bé đã bị thương, không thể cầm bút được. Dù rất muốn biết có chuyện gì xảy ra với cô bé nhưng mọi người không ai dám hỏi Cát Cát, cô bé đang mất bình tĩnh, cần để cô nghỉ ngơi trên phòng y tế. Anh Vũ trở lại làm bài với vẻ miễn cưỡng, bây giờ cô không còn tâm trạng gì để làm tiếp nữa…
Giờ thi kết thúc. Minh Nhật vội vã chạy lên phòng y tế thăm Cát Cát, Anh Vũ thì bị gọi lên phòng giám thị để trả lời về vết thương của Cát Cát, cô bé không nói gì nhiều, chỉ trả lời qua loa đối phó rồi cũng vội chạy xuống phòng y tế thăm nhỏ bạn…
Bước chân của cô trên hành lang hơi vội vã, trong lòng cô dậy lên bao nhiêu cắn rứt. Cát Cát là cô bạn thân nhất của cô, trước giờ nó luôn lo lắng, bảo vệ cho cô. Vậy mà cô lại chẳng quan tâm gì đến nó, cô đúng là một kẻ vô tâm. Anh Vũ cố đi nhanh hơn, mọi chuyện đã kết thúc rồi, bây giờ cô có thể đi nói tất cả sự thật với nó và xin lỗi nó, cả Minh Nhật nữa, trong thời gian qua cô đã có thái độ không đúng với hai đứa bạn rồi. Cô sắp rời khỏi đây, trước đó cô muốn làm hòa với hai đứa bạn của mình…
-Lớp trưởng, cậu bình tĩnh lại đi…
Vừa bước đến định mở cửa thì cô nghe có tiếng Minh Nhật ở trong. Cát Cát dường như đang khóc. Anh Vũ dừng lại, cô bé đứng tần ngần, không biết có nên đi vào lúc này hay không…
-Tớ ghét Anh Vũ lắm.
Giọng nói của Cát Cát vang ra giận dữ. Anh Vũ buồn bã cúi mặt xuống, cô không định bước vào nữa.
-Lớp trưởng, cậu sao vậy ? Sao tự dưng cậu lại nói vậy ?
-Tại sao…tại sao Anh Vũ lại giống Anh Khôi đến vậy chứ? tại sao cô ấy lại mang khuôn mặt của Anh Khôi? mổi lần nhìn thấy nhỏ là tớ có cảm giác như Anh Khôi đang nhìn tớ. Đến bây giờ tớ vẫn không muốn tin là anh ấy đã chết, rõ ràng anh ấy đang ở gần tớ mà….
Cát Cát lại khóc nấc lên. Minh Nhật thì cố gắng dỗ dành nhỏ, nhưng dường như nó đang kích động, có lẽ đề thi môn ngữ văn khi nãy đã khiến nó nhớ lại Anh Khôi…
-Lớp trưởng, cậu đừng có như vậy nữa, Anh Khôi đã mất rồi, cậu có đau lòng cách mấy thì cậu ấy cũng đâu thể trở lại, nhưng hành động của cậu có thể khiến cho Anh Vũ bị tổn thương đó. Hôm nay cô ấy làm bài thi mà chẳng tập trung gì cả, cô ấy cũng không thể hoàn thành bài đúng giờ nữa….
-Tớ đau lắm…mỗi lần nhìn thấy Anh Vũ là ngực tớ đau thắt lại khiến tớ như muốn ngừng thở… Chỉ vì nó là em gái song sinh của Anh Khôi…Chỉ vì tớ yêu Anh Khôi hơn là tớ nghĩ…Cậu biết không…Khi thấy anh ấy chết tớ cứ tưởng cuộc sống của mình cũng kết thúc rồi…Tớ đã cố quên đi Anh Khôi rất nhiều lần rồi…nhưng chưa lần nào tớ làm được…Có lẽ mãi mãi tớ không thể làm được…
Cát Cát lại khóc, những giọt nước mắt bỏng rát rơi xuống qua những tiếng nấc nghẹn ngào. Anh Vũ đứng im hơi nhíu mày…
-Lớp trưởng…
-Nhật Nhật…Cát Cát lên tiếng, giọng nhỏ khản đặc.-Nhật Nhật…có nhiều lúc…tớ đã nghĩ…Anh Vũ đúng thật là một con ác quỷ đem lại tai họa cho người khác….
Bên ngoài cửa, trái tim Anh Vũ nhói lên.

-Lớp trưởng, cậu đang nói gì vậy ? cậu có biết cậu đang nói gì hay không ? Nếu để Anh Vũ nghe thấy những lời này cô ấy sẽ buồn lắm đó.
-Cậu không thấy như vậy sao ? Mọi người xung quanh Anh Vũ đều vì nó mà chết, Lãm, bác Minh Đức, ngay cả Anh Khôi, dù là anh trai song sinh với nó cũng đã mất, tại sao lại như vậy ? không phải Anh Khôi rất giống nó hay sao ? Tại sao nó sống hạnh phúc mà Anh Khôi tớ yêu phải chết ? Không phải bất công quá sao? Từ trước đến giờ chỉ có mọi người vì nó mà chết thôi, không ai có thể làm tổn thương nó được, chỉ vì nó là ác quỷ mà thôi…
-Cát Cát ! Minh Nhật lớn tiếng, Cát Cát dường như thấy mình đã nói những điều quá đáng nên đã im lặng, bên ngoài cửa, Anh Vũ lặng lẽ quay bước đi…
Ác quỷ…
Anh Vũ lặng cười.…
Vậy ra cô thật sự là ác quỷ…
-Cát Cát! cậu đừng có nói ngu ngốc như vậy, cậu nghĩ khi những người quanh mình mất đi Anh Vũ cảm thấy như thế nào chứ ? người đau buồn nhất, luôn dằn vặt bản thân nhiều nhất là Anh Vũ. Cô ấy cũng đã cố cô lập mình với mọi người để không liên lụy đến chúng ta, trong suốt thời gian qua cậu không biết là Hoàng Long đã cho người đi thanh toán hai anh em Anh Vũ hay sao ? Cậu có biết cô ấy đã phải chịu đựng những gì trong suốt thời gian qua hay không? sao cậu lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế chứ?
Cát Cát gục xuống khóc.
-Tớ biết…Tớ biết Anh Vũ đang rất đau khổ…tớ biết nhỏ rất cô độc…tớ biết…nhưng tớ….
-Được rồi, lớp trưởng !!!!
Minh Nhật đi lại ôm lấy cô bé vỗ về an ủi, cậu biết cô bé chỉ lỡ lời trong lúc mất bình tĩnh chứ trong lòng Cát Cát thực sự không hề nghĩ như vậy, cô bé chỉ vì quá đau lòng với cái chết của Anh Khôi mà thôi, chắc hẳn trong thời gian qua cô bé cũng đã chịu đựng nỗi đau này quá lâu rồi…
-Cát Cát, cậu sao rồi ?
Có tiếng nói vang lên, cánh cửa phòng mở ra, Minh Nhật vội buông cô bé ra. Mãi đang bước vào nhìn hai người khó hiểu.
-Tớ…không sao…
Cát Cát nói bằng giọng hơi khan. Mãi nhìn cô bé rồi nhìn ra cửa có vẻ lo lắng, khi nãy cậu thấy Anh Vũ bước ra từ đây thẫn thờ như người mất hồn, thậm chí cậu gọi cô bé cũng không thèm trả lời nữa.
-Cát Cát…cậu và Anh Vũ cãi nhau hả ?
-Không. Cát Cát quay sang ngạc nhiên-Sao cậu lại hỏi vậy ?
-À…Xin lỗi. Mãi đưa tay lên gãi gãi đầu vì câu hỏi hơi vô duyên của mình.-Tại khi nãy tớ thấy Anh Vũ đi ra như người mất hồn nên tớ tưởng cậu và nó cãi nhau chứ…
Cát Cát và Minh Nhật nhìn nhau lặng người, Anh Vũ đã tới đây? vậy là cô bé đã nghe thấy những gì họ nói khi nãy….
Anh Vũ vẫn bước đi dọc hành lang vắng, những lời của Cát Cát vẫn văng vẳng bên tai cô…
Ác quỷ…
Cô là ác quỷ…

Cô hại mọi người chết…
Tất cả tội lỗi đều là tại cô…
Anh Vũ cứ bước đi như một người vô hồn. Cô không biết mình nên làm gì bây giờ nữa, cứ như vậy mà bước đi, trong đầu trống rỗng. Và cô nhớ là mình muốn được nhìn thấy một người, một người con trai dịu dàng có mái tóc đỏ thơm dịu hương hoa hồng xanh, một người luôn ở cạnh quan tâm đến cô, luôn đưa tay gạt nước mắt cho cô và ôm cô vào lòng, một người sẽ không bao giờ bỏ cô lại một mình, người mà luôn ở lại với cô dù cho cả thế giới này có quay lưng lại với cô….
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Anh Vũ chỉ có thể nhớ về Leo mà thôi, cô đã không còn chịu nổi nữa rồi…
Leo…
Và cô cũng đã thấy Leo, cậu đang đứng trước mặt cô cùng Sa Lệ, nhưng Leo không biết cô đang ở đây, cậu đang đứng quay mặt lại với cô, Anh Vũ vội bước lại, trái tim cô đập mạnh…
Leo…
-Cậu nói là cậu đồng ý nhận lời đính hôn với tớ sao, Leo ?
Anh Vũ chợt dừng lại, Sa Lệ đang nhìn Leo mỉm cười hạnh phúc….
-Tớ hạnh phúc quá, Leo !
Và cô kiễng chân hôn lên môi Leo. Leo nhận lời kết hôn cùng Sa Lệ? Mọi thứ dưới chân Anh Vũ như chao đảo, rồi Leo cũng nhìn thấy Anh Vũ qua hình ảnh phản chiếu của kính cửa, cô bé đang nhìn cậu, lặng lẽ…
Vài giây sau thì cô quay đi…
-Sa Lệ, cậu đang làm gì vậy, tớ nói đồng ý đính hôn với cậu khi nào ? Leo đẩy Sa Lệ ra nhíu mày bực bội, cô gái kia thì mỉm cười vui vẻ.
-Tớ đùa thôi mà, đừng giận nhé, Leo !
-Cậu cố tình làm vậy cho Anh Vũ thấy sao ?
Leo nhìn theo bóng dáng cô bé ngoài sân trường, trời đang mưa tầm tã mà cô ấy vẫn đi ra , không biết lo cho sức khỏe của mình gì cả, Leo thấy hơi nhói trong lòng…
-Tớ cố tình đó, không phải cậu muốn quên con nhỏ đó đi sao, tớ đã khiến nó tránh xa cậu ra mà…
Sa Lệ vẫn nhìn theo Anh Vũ bình thản, cô đã thấy biểu hiện của cô bé đó khi nãy, Anh Vũ đang đau khổ và muốn tới gặp Leo, và cô đã cho cô bé đó thấy một cảnh tượng khiến nó không thể bước tới được nữa. Leo cau mày, cậu không nói gì nữa mà lẳng lặng bỏ đi. Sa Lệ có hơi bực mình, cô thấy rõ ràng Leo vẫn còn lo cho Anh Vũ rất nhiều, cậu ấy cũng không có vẻ gì là vui lòng khi cô vừa giúp cậu cả.
-Hừ…đau khổ đi…con nhãi…nhưng đó chưa phải là tất cả đâu…
Sa Lệ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ khuất dần trong cơn mưa, đôi mắt sắc lẻm hằn lên những vệt đỏ, rồi cô ta rút điện thoại ra gọi ột số lạ.

…-Con nhỏ đi ra khỏi trường rồi…còn lại nhờ các chị nhé… xử lí nó giùm em…