Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 132




Chương 132.

“Mặt mũi xinh đẹp như vậy mà hơn nửa đêm còn dám uống rượu một mình, cũng không sơ bị người ta nhặt xác nhỉ” Trình Uyên lẩm bẩm một câu.

Quả thật, nếu đêm hôm khuya khoắt gặp phải những kẻ nhặt xác kia, có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp như vậy, còn không phải sẽ mãn nguyện đến mức nằm mơ cũng có thể cười hay sao.

Trình Uyên chẳng biết làm sao lắc đầu, thở dài nói: “May mà cô gặp được một người đàng hoàng chính trực như tôi đi ` ỞÕ Ä /£ANIT ® Lúc nói chuyện, ánh mắt không kiềm được nấn ná hồi lâu ở khe núi sâu và cặp đùi mượt mà đầy đặn của người đẹp.

Ánh đèn dìu dịu khiến vẻ quyến rũ của người đẹp càng thêm cuốn hút.

Hết cách rồi, đây là bệnh chung của đàn ông, Trình Uyên cũng không ngoại lệ được, nhìn đến mức anh nuốt nước bọt.

€ó điều, khả năng kiềm chế của anh cũng coi như rất Cao.

Lắc đầu chuẩn bị rời đi, kết quả Trình Uyên vừa mới xoay người, tay đã bị cô gái trên giường nám chặt.

Cô ta đột nhiên giơ tay, thình lình ôm tay Trình Uyên vào.

ngực mình Lúc đó Trình Uyên bối rối, cảm giác được sự mềm mại dưới tay, đầu óc anh nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.

“Đừng đi… Đừng rời xa tôi..” Cô gái say rượu lẩm bẩm nói.

Trình Uyên không kiềm được sợ đến run rẩy, đột nhiên kịp tỉnh táo lại, vội vàng muốn rút tay ra khỏi lòng cô gái, kết quả va chạm vào nơi càng mềm mại hơn nữa, khiến nhịp tim anh không kiềm được run lên một lúc.

Ánh mắt lại nhìn thẳng lần nữa.

Chẳng là hơn hai mươi năm qua, Trình Uyên còn chưa từng chạm vào phụ nữ bao giờ. Thật ra anh đáng buồn hơn rất nhiều người, hơn nữa bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp trông chừng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không chưa từng đối mặt trực tiếp với người ta, lời này nói ra không những đáng buồn, mà còn đáng thương.

“Đừng đi… Anh đừng đi… Ôm tôi đi…” Từng tiếng cầu xin của cô gái giống như âm thanh ma thuật, chân Trình Uyên như mọc rễ, hoàn toàn không rút ra được.

Cô gái này rất đẹp.

Dáng người cũng nóng bỏng.

Lần đầu tiên của mình như vậy, cũng dễ nói rồi, anh nghĩ.

Bàn tay kia của anh sờ vào gương mặt cô gái say rượu.

Cô gái nhắm mắt lại cọ xát lên bàn tay to của anh giống như một con mèo con đang hưởng thụ.

Đúng lúc này, trong đầu Trình Uyên hiện lên hình dáng Bạch An Tương, anh nghĩ nếu Bạch An Tương giống như: con mèo nhỏ, làm thế này với anh… Thật là tốt biết bao.

Nghĩ đến Bạch An Tương, cảm giác tội lỗi sâu sác trong nháy mắt tràn đầy toàn bộ hệ thần kinh của Trình Uyên.

Bàn tay to đang tìm kiếm bàn tay mềm mại của cô gái say rượu, Trình Uyên lại đột nhiên gạt bàn tay kia ra, anh rút lại cánh tay mình, sau đó không do dự chút nào đi ra khỏi phòng, đóng chặt cửa.

Khi đi đến hành lang mới phát hiện ra, lưng đã ướt đãm từ lâu.

“Mẹ nó, ai mà ngờ được, từ chối cũng là một việc tốn sức đến như vậy.” Trình Uyên tức giận nói.

Bạch Long đứng đợi ngoài cửa nhíu mày, không nói gì.

Trình Uyên nói với Bạch Long: “Phiền não của người đẹp trai, có nói anh cũng không hiểu” Bạch Long cũng chẳng thèm quan tâm đến anh.

Mà sau khi bọn họ rời đi, cô gái say rượu trong phòng lại ung dung mở mắt ra.

Khóe miệng cô gái lộ ra nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc.

“Nếu không phải do chỗ nào đó không được, thật đúng là một người đàn ông thú vị.’ Cô ta dựa lưng vào đầu giường, rút một điếu thuốc lá kiểu nữ ra châm thuốc, vừa hút vừa lẩm bẩm.

Ban ngày.

Bạch Vĩnh Minh lái xe đến Bạch Thị, tuy rằng Tập đoàn Trái cây Bạch Thị bây giờ không khác gì đã “chết”, có điều, anh ta thân là người thừa kế của nhà họ Bạch, vẫn phải đi làm như bình thường.

Người xưa có câu rất hay, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, mặc dù cuối cùng nhà họ Bạch bị ép phải rời khỏi sân khấu của “trò chơi”, nhưng cuối cùng tất cả mọi thứ còn lại trong nhà đều sẽ do anh ta kế thừa.

Đối với Bạch Vĩnh Minh mà nói, chẳng có thứ gì tốt hơn là được kế thừa.

Có điều bây giờ tình hình của nhà họ Bạch thật sự khiến trong lòng anh ta rất tức giận.

“Két!” Một tiếng phanh xe dồn dập vang lên.

Một chiếc xe tải suýt nữa đâm vào xe của anh ta, điều này lại càng khiến cơn giận trong lòng Bạch Vĩnh Minh không có chỗ trút.

“Đệt!” Anh ta tức giận đập tay lái một cái, lập tức mở cửa xuống xe, đi đến trước xe tải, đập lên cửa kính xe người 1a.

“Lái xe kiểu gì vậy hả? Không muốn sống nữa à? Mẹ nó ông có biết tôi là ai không?” Đối phương là một chiếc xe tải nhãn hiệu Trường An, nhãn hiệu này trong mắt Bạch Vĩnh Minh, quả thật chẳng khác nào ăn xin, lái loại xe này, nhất định là nông dân công nhân vân vân.

Mà công nhân nông dân thì làm sao dám đắc tội với người đi BMW chứ? Một người đàn ông trung niên để ria mép từ trên xe đi xuống, đứng trước mặt Bạch Vĩnh Minh không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt ông ta thờ ơ liếc nhìn BMW sau lưng Bạch Vĩnh Minh, thuận miệng nói: “Không biết.” “Mẹ kiếp, ngay cả tôi mà cũng không nhận ra à, tôi thấy ông sống đủ rồi đấy.’ Bạch Vĩnh Minh cực kỳ kiêu ngạo mắng: “Nói đi, suýt nữa ông quệt vào xe tôi, chuyện này phải tính thế nào?” Người đàn ông mặt không thay đổi hỏi: “Không phải là còn chưa quệt vào sao? Không quệt mà cũng đòi tính sổ sao?” “Nhảm nhí!” Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Tôi muốn làm vợ ông, có phải còn chưa cắm vào thì không coi là cưỡng bức không? Ông đột nhiên dừng xe lại làm cho tôi giật mình, ông đây bị bệnh tim đấy ông có biết không hả? Bớt nói lời thừa thãi đi, mau đền tiền, ít nhất một trăm tôi sẽ không để ông bị bắt đi!” Lần này, dường như người đàn ông cũng không sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười: “Đúng là sư tử há to miệng, vậy anh có thể nói cho tôi biết anh là ai chăng?” Bạch Vĩnh Minh rất chán ghét thái độ bình tĩnh của ông †a, mẹ nó thái độ này cực kỳ giống người mà anh ta ghét nhất kia.

Cho nên khi người đàn ông hỏi anh ta là ai, Bạch Vĩnh Minh vươn tay vỗ vỗ gương mặt người ta: “Nói cho ông biết cũng không sao, ông nghe kỹ cho tôi.” “Ông đây tên là Bạch Vĩnh Minh! Là người thừa kế của nhà họ Bạch!” “ôm Mặc cho Bạch Vĩnh Minh tát cho mình mấy cái bạt †ai nhẹ, người đàn ông cũng không tránh né, chỉ tiếp tục mỉm cười gật đầu: “Hóa ra anh chính là Bạch Vĩnh Minh sao?” “Sao, ông thật sự biết tôi à?” Bạch Vĩnh Minh hơi kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng không kiềm được cảm thấy tự hào.

Hóa ra danh tiếng của mình ở thành phố Tân Dương cũng rất vang dội, ngay cả một nông dân cũng đã từng nghe thấy tên tuổi của mình.

Anh ta vô cùng hả hê.

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia quay đầu gọi vào chiếc xe sau lưng: “Này, không sai, anh ta chính là Bạch Vĩnh Minh.” Bạch Vĩnh Minh nghe vậy sững sờ, sau đó cảm giác không ổn tự nhiên dâng lên.

Quả nhiên, cửa xe “Rầm rập!” mở ra lần nữa, sau đó có bốn năm người đàn ông cao to từ trong xe bước xuống.

Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trợn tròn mắt, anh ta sợ hãi không kiềm được lùi về phía sau, kinh hãi nói: “Ông… Các ông định làm gì?” Người đàn ông cười nói: “Ông chủ của chúng tôi đặc biệt cho chúng tôi đến đánh Bạch Vĩnh Minh, hóa ra anh chính là Bạch Vĩnh Minh à, các anh em, bắt đầu đi.” “Mẹ kiếp!” Bạch Vĩnh Minh quá sợ hãi, xoay người bỏ chạy.

Kết quả bị người ta ép buộc bát lại, nhét vào trong xe đánh đập một trận, đánh đến nỗi mặt mũi anh ta sưng vù.

Ngay sau đó, anh ta bị mấy người này chụp mũ màu đen, lái xe ép đến một tòa nhà cao tầng.

Sau khi bị người ta đẩy vào phòng, cửa “Cạch!” một tiếng đóng chặt.

Bạch Vĩnh Minh sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, không dám ngẩng đầu, miệng không ngừng kêu lên: “Đừng đánh tôi, tôi sai rồi, cầu xin các ông thả tôi ra đi!” Anh ta thật sự sợ hãi.

Nhưng mà, đúng lúc này, một làn gió thơm phả vào mặt.