Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 175




Chương 175 Trách nhiệm của người đầnô

Trình Uyên đột nhiên hộc máu ngất xiu, nhất thời khiến tất cả mọi người vốn đã bình tĩnh lại, một lần nữa trở nên cực kỳ rối loạn, khiến phòng khám vốn đã yên tính lại đột nhiên ầm ï lên.

So với Bạch An Tương, việc dỗ dành Trình Uyên càng khiến bệnh viện từ trên xuống dưới hoảng sợ.

“Chủ tịch Trình Chủ tịch Trình…!”     Một đám người đặt Trình Uyên lên một giường bệnh khác, bác sĩ Từ lập tức đeo khẩu trang và găng tay vào, nói: “Chuẩn bị dụng cụ xét nghiệm”  “Chuẩn bị lấy mẫu máu”  “Ống nghe bệnh!”  “Kiểm tra xem có bị rung tâm thất không!”  “Kiểm tra…”  Viện trưởng và chủ nhiệm hoàn toàn không  giúp được gì, hai người bọn họ đứng trong đám người thỉnh thoảng còn bị người ta xô đẩy.

“Ôi chao tránh ra, đừng cản đường… Á, viện trưởng sao… Xin lỗi tôi không nhìn rõ là bà”  Nhất thời hai người dường như trở thành sự ồn tại dư thừa nhất trong phòng khám này.

Viện trưởng và chủ nhiệm rất lúng túng, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó dời mắt nhìn về phía Lý Nam Địch.

“Hừi” Sau khi Lý Nam Địch nhận ra, đầu quay sang bên khác, kiêu ngạo hừ lạnh.

“..* Viện trưởng xạm mặt lại  Không lâu sau đó, bác sĩ Từ tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt viện trưởng nói: “Căn bệnh rất giống với vợ anh ta”  “Huyết dịch có vấn đề sao?” Viện trưởng kinh ngạc nói.

Bác sĩ Từ nặng nề gật đầu.

Từ lần đầu tiên Bạch An Tương ngất xỉu được đưa đến, bệnh viện đã tiến hành liên kết hội chẩn, ngay lúc đó kết quả kiểm tra đã khiến cả bệnh viện kinh hãi     Trong huyết dịch của Bạch An Tương có chứa thứ không rõ ràng, bọn họ cũng thí nghiệm rất nhiều lần, cho dù có dùng bất kỳ loại thuốc nào cũng không thể tách được những chất kia ra khỏi máu cô.

Tuy rằng chất này không thể lập tức gây chết người, nhưng có thể liên tục ăn mòn các nội tạng trong cơ thể, thời gian lâu dài, đương nhiên sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Có rất nhiều thiết bị chữa bệnh ở bệnh viện Tân Đường đều do Tập đoàn Tuấn Phong tài trợ, cho nên, Trình Uyên mắc bệnh này là điều mà bệnh viện không muốn nhìn thấy nhất, chuyện này cũng giống như chặt đứt con đường tài lộc của bọn họ vậy.

Mấy người đưa mắt nhìn về phía Lý Nam  Địch  Giờ phút này rõ ràng Lý Nam Địch chính là người chói mắt nhất, dường như chỗ này đột nhiên biến thành một sân khấu lớn, tất cả đèn chiếu đều chiếu vào Lý Nam Địch, ánh mắt mọi người cũng tập trung nhìn về phía cô ta, đợi cô ta đứng ra thể hiện tài năng.

Tuy rằng viện trưởng không cam lòng, tuy rằng cảm thấy rất xấu hố, nhưng vẫn gượng cười nói với Lý Nam Địch: “Cái đó… Cô gái này… Nữ thần y này, lời tôi vừa nói nhất định sẽ giữ lời, từ hôm nay trở đi, cô chính là chủ…”  “Ngừng!”  Ai ngờ, lúc này Lý Nam Địch lại đột nhiên cắt ngang lời nói của viện trưởng.

“Tôi không có chút hứng thú nào đối với việc trở thành bác sĩ của bệnh viện các bà, hoặc là trở thành chủ nhiệm chỉ biết nịnh nọt” Cô ta nói.

Câu này khiến chủ nhiệm xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Sắc mặt viện trưởng cũng biến đổi liên tục: “Nhưng mà vừa nấy…”  “Vừa nãy ấy à” Lý Nam Địch cười nói: “Vừa nấy là lời nói giận dõi thôi, nói thật lòng, tôi ghét bà”     “Ấy..” Viện trưởng tự biết mình đuối lý, là bọn họ có cách nhìn phiến diện với người ta trước, còn chưa thông qua kiểm tra đã chụp mũ kết luận với Lý Nam Địch trước rồi.

“Nhưng mà bác sĩ Lý, chúng ta đều là bác.

sĩ” Bác sĩ Từ cũng khuyên can  Lý Nam Địch bĩu môi: “Ai nói bác sĩ thì không được giận dỗi?”  “..* Bác sĩ Từ.

Sau đó Lý Nam Địch thở dài: “Được rồi, thấy  ông làm người không tệ, tôi cũng nói thật với ông vậy”  Câu này khiến chủ nhiệm xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Sắc mặt viện trưởng cũng biến đổi liên tục: “Nhưng mà vừa nấy…”     “Vừa nãy ấy à” Lý Nam Địch cười nói: “Vừa nấy là lời nói giận dõi thôi, nói thật lòng, tôi ghét bà”  “Ấy..” Viện trưởng tự biết mình đuối lý, là bọn họ có cách nhìn phiến diện với người ta trước, còn chưa thông qua kiểm tra đã chụp mũ kết luận với Lý Nam Địch trước rồi.

“Nhưng mà bác sĩ Lý, chúng ta đều là bác.

sĩ” Bác sĩ Từ cũng khuyên can  Lý Nam Địch bĩu môi: “Ai nói bác sĩ thì không được giận dỗi?”     “..* Bác sĩ Từ.

Sau đó Lý Nam Địch thở dài: “Được rồi, thấy ông làm người không tệ, tôi cũng nói thật với ông vậy”  Lý Nam Địch đã từng nghe mẹ cô ta nói, từ khi Lý Nam Địch sinh ra đã được xét nghiệm bị bệnh máu loãng, mà cô ta lại còn là nhóm máu hiếm RH âm, cũng chính là nhóm máu gấu trúc mà mọi người từng nói đến  Lúc đó tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Lý Nam Địch được đưa vào phòng giám sát đặc biệt, đợi nhóm máu hiếm đến để tiến hành truyền máu.

Lúc đó cả nhà Lý Nam Địch đều rất đau lòng khổ sở, hơn nữa ngày nào cũng nhìn thấy danh sách hai tám loại thuốc phải dùng, cho rằng con gái nhỏ phải chịu bao nhiêu khổ sở, mẹ của Lý Nam Địch đã khóc đến chết đi sống lại  Mà lúc này, ba của Lý Nam Địch lại cực kỳ bình tĩnh ung dung sắp xếp tất cả mọi chuyện, không thể nhận ra ông ta đau lòng một chút nào.

Lúc đó mẹ của Lý Nam Địch còn oán giận  ba cô ta, nói ông ta lòng dạ máu lạnh, chất vấn, chẳng lẽ con gái không phải là con ruột của ông sao?  Trong thời gian một tháng, khi Lý Nam Địch vẫn còn nhỏ được đưa ra khỏi phòng giám sát đặc biệt, bác sĩ nói với mẹ cô ta rằng đã không sao rồi  Cả nhà đều cực kỳ vui mừng, lúc này, ba của Lý Nam Địch lại ngồi xổm xuống đất, gào khóc, nước mắt như diều đứt dây tí tách rơi xuống mặt đất vỡ tan.

Lúc đó mẹ Lý Nam Địch mới hiểu được, không phải người đàn ông của bà ta lòng dạ sắt đá, ai lại có thể không đau lòng cho.

con mình được chứ?  Đây chỉ là trách nhiệm mà một người đàn ông trưởng thành phải có, mẹ cô ta nói, nếu khi đó ba cô ta cũng khóc cùng với bọn họ, vậy cả nhà bọn họ đều sẽ rối loạn, không còn ai đáng tin cậy nữa.

Lý Nam Địch vẫn không hiểu rõ ý nghĩa của     sự trách nhiệm kia, mãi đến tận khi nhìn thấy Trình Uyên.

Trình Uyên trúng cùng một loại độc với vợ anh, tâm tình dao động sẽ dẫn đến ngất xỉu, nhưng mà, khi vợ anh đối mặt với nguy cơ sống chết, anh lại gắng gượng chống đỡ không để mình ngất xỉu, cứng rắn đợi đến khi có tin vợ mình đã thoát khỏi nguy hiểm.

Cuối cùng lúc này, vì kiềm chế khó mà tưởng tượng nổi, phản ứng phụ mới xuất hiện, hộc máu ngất xiu.

“Tôi không thể giải hết độc trong người anh,  nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp anh khống chế” Lý Nam Địch nói với Trình  Uyên đang hôn mê.

Lúc Trình Uyên tỉnh lại, cảm thấy hình như.

mình vừa bị sốt cao, dường như sức lực trên người đã bị rút cạn đi rồi  Trong giây phút vừa mở mắt ra, anh nhìn thấy bác sĩ Từ, sau đó vội vàng hỏi: “Vợ tôi Sao rồi?”  Bác sĩ Từ kinh hãi, ông ta hỏi: “Sao anh không hỏi tại sao mình lại ngất xỉu trước?“  Nhìn thấy bác sĩ Từ không giống như đang căng thẳng, tảng đá trong lòng Trình Uyên cũng rơi xuống.

Anh cười gượng lắc đầu: “Tôi tự biết rõ sức khỏe của mình”  “Hai người cùng trúng một loại độc” Bác sĩ Từ nói.

Trình Uyên không phủ nhận, anh dặn dò bác sĩ Từ: “Bình sứ mà tôi đưa cho ông, viên thuốc bên trong rất có thể chính là thuốc giải, ông tranh thủ thời gian xét nghiệm giúp tôi”  Bác sĩ Từ không hiểu chút nào: “Nếu là thuốc giải tại sao lại chỉ có một viên?”  Trình Uyên không trả lời câu hỏi của ông ta, mà chỉ hỏi ngược lại: “Em gái vừa cấp cứu cho vợ tôi đâu rồi?”  “Em gái?” Bác sĩ Từ sửng sốt, sau đó nhớ ra, bây giờ người trẻ tuổi đều thích gọi không kiềm được lắc     “Không được trúng tuyển vào bệnh viện của các ông sao?” Trình Uyên nhíu mày.

Bác sĩ Từ cười gượng nói: “Nào có đến lượt bệnh viện chúng tôi tuyển hay không tuyển chứ, vốn dĩ là người ta chướng mắt với bệnh viện của chúng tôi thôi”  Trình Uyên rất thất vọng.

Vì anh cô gái kia có thể tạm thời giảm trì hoãn loại độc này.

Bác sĩ Từ như nhìn thấu suy nghĩ của Trình Uyên, mỉm cười đặt một tờ giấy trước mặt anh.