Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 365




Chương 365: em nghe hết rồi

Hồng Anh một mặt thấp thỏm lo âu.

Nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Tác trước đó, giờ nhìn thấy anh ta bây giờ đột nhiên giống một cô con dâu nhỏ thẹn thùng, đột nhiên khiến Trình Uyên nhớ tới chuyện bị Lý Tố Trân quở trách trên đường cao tốc.

Và trước đó gần giống như bây giờ.

“Trình đại ca, anh đừng… đừng đùa như vậy.” anh ta thậm chí còn bắt đầu lắp bắp.

Trình Uyên vỗ vỗ vai anh ta cười nói “Được rồi, có dịp gặp lại thì nói chuyện sau. Anh đưa vợ về nhà trước đã.”

Nghe vậy, Ngụy Tác kinh ngạc, “anh không trở lại khách sạn chủ trì đại cuộc sao?”

Trình Uyên lắc đầu.

Trong khách sạn đã có Vương Hinh Duyệt và Kim Kiệt hai người này có thể làm chủ trì đại cuộc, còn lại mọi chuyện cần nói thì cũng đã nói xong.

Từ đó về sau, ở Tân Dương này, sẽ không còn có ai dám địch lại Cẩm Đông nữa.

Ngụy Tác suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi cũng đi trước luôn. Hôm nào đó anh mời tôi một bữa nha.”

Trình Uyên lái xe, Bạch An Tương ngồi vào bên cạnh,nhưng có điều ngoài ý muốn là Hồng Anh vậy mà cũng lên xe.

“cô đi lên làm gì?” Trình Uyên ngạc nhiên hỏi.

Bạch An Tương cau mày, vẻ mặt cảnh giác quay đầu lại nhìn chằm chằm Hồng Anh.

Sau khi lên xe, Hồng Anh thay đổi so với lúc trước ngượng ngùng nở một nụ cười ngọt ngào. “tôi bây giờ là người của Trình Đổng, đương nhiên phải đi theo Trình Đổng rồi.”

Nói câu này trước mặt Bạch An Tương, sắc mặt Trình Uyên lập tức liền trầm xuống.

Anh cười lạnh nói: “Hồng Anh, cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì.”

“Vậy thì Trình Đổng nói một chút đi, ngài nghĩ như thế nào?” Hồng Anh quyến rũ hỏi.

“Lúc trước cô đã nói về Phương Thanh Yến với tôi, lần sau nhắc nhở tôi cẩn thận với Phương Thanh Yến, hai đầu đều là muốn lấy lòng, cho dù có va chạm với Phương Thanh Yến, ai thắng ai bại, cô đều là người có lợi,mà trong cuộc chiến đó cô không những không bị liên lụy.ngược lại cô sẽ có được những sự tin tưởng của kẻ chiến thắng. “

“Hồng Anh ơi là Hồng Anh, không hổ danh là cô ở có thể cùng các ông chủ lớn có được sự tín nhiệm mà không phí chút sức nào, quả thật không phải người bình thường có thể so sánh được.”

“Chỉ là…”

“Cô đã 40 rồi, còn tự xưng là người của người khác, có phai là quá buồn nôn hay không?”

Câu nói của Trình Uyên khiến vẻ mặt của Hồng Anh đột ngột cứng đờ lại.

Cô ta tròn mắt và mở miệng, nhưng cô ấy không biết phải nói gì bây giờ.

Bởi vì phân tích của Trình Uyên quá là đúng, cho nên … cho dù Phương Thanh Yến nói đưa cô cho Trình Uyên, thì Trình Uyên làm sao có thể không đoán ra được đây có thể là cái màn hình giám sát mà Phương Thanh Yến muốn đặt ở bên cạnh anh ?

Làm sao anh không đoán được Hồng Anh sẽ nương tay hay là không nương tay với một bên nào, và cái màn giám sát này vẫn như cũ vẫn là thuận lợi?

“cút xuống đi!” Trình Uyên lạnh giọng nói.

thân thể mềm mại của Hồng Anh run lên, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, “được thôi.”

Sau khi Hồng Anh xuống xe, Trình Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Bạch An Tương, ” em Bây giờ đã hiểu chưa?”

Bạch An Tương nhắm mắt lại, nép vào chiếc ghế êm ái của mình, nhẹ giọng hỏi “anh có mệt không?”

Trình Uyên cười lắc đầu, sau đó khởi động xe lái đi.

Mệt không?

Có thể không mệt mỏi sao?

Trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời Trình Uyên, Lý Quế Như đã cho anh một Tập Đoàn Cẩm Đông.

Nhìn Bạch An Tương cả ngày làm việc chăm chỉ bôn ba lo cho cuộc sống, Trình Uyên cảm thấy rất khó chịu.

Anh muốn cho cô tất cả những gì cô muốn.

Đúng.

Lúc này anh mới biết rằng khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, đây là “món quà” cũng là một mũi tên không quay đầu lại.

Đưa Bạch An Tương về nhà của cha mẹ cô, Trình Uyên không vào, và lại lái xe đến Long Đàn Y Viện.

Mà cùng lúc đó. . .

Thẩm Hoa đang ngồi trên chiếc xe hơi hạng sang trở về thành phố của mình và cũng nhận được một cuộc gọi.

“Chủ tịch, tôi đã điều tra ra chiếc nhẫn của Trình Uyên không phải là giả. Là họ Đông bị phát bệnh lúc trên đường cao tốc, trùng hợp bị hắn ta gặp được…”

“cho nên, để trả ơn, Đông Lương Đình cho anh ta một cái nhẫn Lam Diễm.”

Nghe vậy, Thẩm Hoa ném điện thoại cho nữ thư ký bên cạnh, ngả người ra sau, toàn bộ dán lên ghế.

“Ha ha, còn tưởng rằng hắn ta thật sự ôm được đùi Đông Tâm Tư. Hóa ra đưa chiếc nhẫn cho hắn là chỉ để trả ơn cho hắn.”

Thấy vậy, nữ thư ký tao nhã vội vàng quỳ xuống chân dài trắng nõn dưới váy ngắn, duỗi ngón tay ra, cúi người đánh vào chân cho Thẩm Hoa. “Chủ tịch, vậy cái này có khác gì nhau chứ?”

“Khác chứ?” Thẩm Hoa chế nhạo. “Đông Lương Đình đưa nhẫn cho hắn ta coi như là cám ơn. Sau khi cảm ơn xong, không liên quan gì đến bọn họ nữa.”

“Còn Đông Tâm Tư, không thể để một người vô danh nào đó trở thành kẻ thù của Thẩm gia được.”

Nữ thư ký trầm ngâm thật lâu rồi gật đầu.

“Vậy chúng ta bây giờ quay trở về sao?” Cô hỏi.

Nhưng Thẩm Hoa xua tay, “Lúc nào cũng phải cho Đông Tâm Tư chút thể diện. Hôm nay làm chuyện này trước đã. Tìm người đi điều tra tung tích của Thẩm Lệ đi.”

“Vâng.”

Lầu năm tòa nhà Long Đàn Y Viện.

Gõ cửa xong, Trình Uyên bước vào.

Người mở cửa chính là Lý Hải Tân.

“Chị dâu đâu?” Sau khi vào nhà, Trình Uyên ngồi ở trên sô pha hỏi.

Lý Hải Tân cầm ấm trà rót trà cho Trình Uyên rồi nói “Ngủ rồi.”

“ở đây Anh đã quen thuộc chưa?” Trình Uyên hỏi lại.

Lý Hải Tân mỉm cười, ” Muốn cái gì, đều có người đưa tới, đương nhiên quen thuộc rồi.”

“Chị dâu cũng có quen thuốc được không?” Trình Uyên hỏi lại.

Lý Hải Tân khẽ cau mày “có.”

“thế nhưng là tôi có chút không quen kìa.” Trình Uyên đột nhiên nói.

Lý Hải Tân trầm mặc không nói.

“Lần trước tôi không giết ngươi, không có nghĩa là tôi sẽ không giết ngươi.” Trình Uyên lạnh giọng nói, “Trước mặt chị dâu, đừng để tôi phải kết thúc với anh.”.

Lý Hải Tân nhẹ gật đầu.

“Tôi không quan tâm đến những món nợ phong lưu của anh. anh có thể giữ nó cả đời và tính kế.

Nếu không muốn tôi kết thúc tất cả, tôi không muốn chuyện của ngày hôm nay xảy ra lần thứ hai.”

“Hiểu.” Lý Hải Tân lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Nói xong, Trình Uyên thở dài.

Anh cầm tách trà lên và nhấp một ngụm trà.

Sau đó đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Khi anh đến đây, anh chỉ muốn nhắc nhở với Lý Hải Tân.

“được rồi, anh không cần quá quan tâm đến người phụ nữ đó, nếu thật sự anh chuyên tâm vào giúp tôi làm việc, tôi hứa với anh trong một khoản thời gian nữa, cô ấy sẽ thuộc về một mình anh.”

Trình Uyên nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Lý Hải Tân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập một loại không nói rõ được và cũng không diễn tả được.

Bước ra khỏi bệnh viện, Trình Uyên rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Đánh giá về màn trình diễn của Lý Hải Tân, đó gần như là những gì anh đã suy nghĩ.

Thẩm Hoa Phương Thanh Yến và Ngụy Tác, đột nhiên xuất hiện ở Tân Dương này, chuyện này, với năng lực tình báo của Lý Hải Tân sẽ không biết, Trình Uyên hoàn toàn không tin.

Sau đó tại sao anh ấy không nói với Trình Uyên?

Trình Uyên nghĩ, hẳn là có vấn đề.

Vấn đề duy nhất là Hồng Anh.

Hồng Anh là thiếp của Lý Hải Tân đồng thời cũng là thiếp của Phương Thanh Yến, bởi vì cô ta muốn trước mặt lấy lòng anh,cho nên không để cho Lý Hải Tân tự mình thông báo, để cô lại tự tiết lộ cho anh, mục đích của cô ta không cần nói cũng biết.

Cô giật dây Lý Hải Tân đứng ngoài lề, tiếp tục quan sát.

Còn Lý Hải Tân bị một người phụ nữ xúi giục, đây là điều cuối cùng mà Trình Uyên không muốn nhìn thấy nhất.

Sau khi Trình Uyên rời đi, Lý Hải Tân mới thở dài, ngồi xuống sô pha, cầm chén trà trên bàn lên, uống cạn.

Ngay sau đó.

Cô gái mù xuất hiện trước mặt anh.

“Vợ?” Lý Hải Tân sửng sốt “Em… em không phải ngủ rồi sao?

Nữ thần mù buồn bực, nhẹ giọng nói: “em đều nghe thấy hết.”