Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 198: Vấn đề nan giải




Sau khi nghe Vương Trung Sơn phân tích, Chung Hải Đào chỉ có thể vươn ngón tay cái mà nói:
- Bí thư Vương, vẫn là ông đa mưu túc trí, nghĩ được xa như vậy. Nhưng mà Bí thư Vương, chẳng lẽ ông không lo Liễu Kình Vũ sẽ thua bọn Trâu Văn Siêu ư. Theo tôi được biết, Trâu Văn Siêu đã tụ họp với bọn Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Từ Hải Đào. Khả năng của năm người này hợp lại đừng nói là ở một huyện Cảnh Lâm nho nhỏ, cho dù là thành phố Thương Sơn chúng ta, người bình thường cũng không dám đối đầu trực tiếp.

Vương Trung Sơn cười nói:
- Nói thật, tôi thật sự không lo cho Liễu Kình Vũ, bởi vì tôi tin, dựa vào thủ đoạn của cậu ta, cho dù năm người họ liên hợp lại cũng không phải là đối thủ. Đương nhiên, cũng không chắc 100% Liễu Kình Vũ có thể thắng bọn họ. Dù sao Bao Hiểu Tinh và Từ Hải Đào có chỗ dựa vững chắc ở huyện Cảnh Lâm, hơn nữa Hạ Quang Minh nhiều khi cũng phải nể mặt Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo. Sở dĩ tôi tin tưởng Liễu Kình Vũ là vì Hạ Chính Đức.

Tuy rằng ở huyện Cảnh Lâm, biểu hiện của Hạ Chính Đức vô cùng khiêm tốn, thậm chí nhiều người cho rằng ông ta rất yếu đuối. Nhưng suy nghĩ của tôi hoàn toàn ngược lại, khiêm tốn và yếu đuối chỉ là Hạ Chính Đức cố ý biểu hiện ra. Lòng dạ ông ta thâm sâu, ngay cả tôi cũng có chút dè chừng. Nếu không một kẻ mạnh và có chỗ dựa lớn như Tiết Văn Long sao có thể sụp đổ nhanh như vậy. Thậm chí hiện tại Tiết Văn Long sụp đổ rồi, rất nhiều người cho rằng Hạ Chính Đức sẽ hoàn toàn nắm đại cục của huyện Cảnh Lâm trong tay mới đúng, chứ không phải là cục diện giằng co giữa Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh.

Chung Hải Đào gật gật đầu:
- Phải, đối với vấn đề này tôi cũng có cách nhìn như vậy. Theo lý thuyết sau khi Tiết Văn Long sụp đổ, hẳn là Hạ Chính Đức rất dễ dàng nắm đại cục trong tay, vì sao đến bây giờ vẫn thấy ông ta dường như căn bản không thể nắm được.

Ngay lúc Chung Hải Đào và Vương Trung Sơn thảo luận vấn đề này, ở huyện Cảnh Lâm, trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ đang cùng Phó chủ tịch huyện Trịnh Bác Phương nói chuyện điện thoại. Trong điện thoại, Phó chủ tịch huyện Trịnh Bác Phương đưa ra vấn đề giống Chung Hải Đào với Liễu Kình Vũ, thử thách năng lực chính trị của Liễu Kình Vũ.

Sau lần gặp mặt giữa Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương do Long Tường giới thiệu trước, quan hệ giữa họ nhanh chóng trở nên thân thiết. Dù hai người cách nhau mười mấy tuổi, nhưng có cùng quan điểm về tình hình quốc tế và xu hướng phát triển kinh tế, nên họ thường nói chuyện điện thoại, thảo luận đủ loại chủ đề. Nói chuyện như vậy, cả Liễu Kình Vũ và Trịnh Bác Phương đều có thu hoạch. Nhất là những trải nghiệm trong quan trường, Liễu Kình Vũ nghe Trịnh Bác Phương giảng giải so với tự trải nghiệm, hiểu thêm được rất nhiều vấn đề dễ thấy nhưng lại coi nhẹ, cũng hiểu thêm cách vận dụng một vài thủ đoạn chính trị. Mà xưng hô giữa hai người, cũng tương xứng với cấp bậc và quan hệ anh em hiện tại, Liễu Kình Vũ gọi Trịnh Bác Phương là “lão Trịnh”, Trịnh Bác Phương gọi Liễu Kình Vũ là “Kình Vũ”.

Đây là lần đầu tiên năng lực chính trị của Liễu Kình Vũ tăng lên một bậc từ sau khi tiến vào quan trường. Tuy rằng tăng lên không nhiều, căn bản không thể so sánh với cáo già, nhưng đối với Liễu Kình Vũ mà nói, cũng vô cùng gian nan, bởi vì trong quan trường, rất nhiều thủ đoạn chính trị không thể do người khác dạy, phải tự mình hiểu ra. Mà lời nói và việc làm mẫu mực của Trịnh Bác Phương cũng có tác dụng rất lớn. Cha của Liễu Kình Vũ – Lưu Phi tuy rất coi trọng Liễu Kình Vũ, nhưng không thể đem mọi chuyện khi bản thân làm quan nói hết cho Liễu Kình Vũ, vì vậy đối với Liễu Kình Vũ không ích gì. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cho rằng đàn ông nhất định phải dựa vào khả năng, hiểu biết của mình, chỉ học lý thuyết suông thì chẳng có tác dụng gì. Cho nên, Lưu Phi chỉ hướng cho Liễu Kình Vũ trọng điểm “Một người làm quan – Một lần tạo phúc – Nắm quyền một phương”, những thứ khác để Liễu Kình Vũ tự xem 36 kế và Binh pháp Tôn Tử.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được vấn đề của Trịnh Bác Phương, thoáng trầm tư một chút, cười nói:
- Lão Trịnh, tôi cho rằng giữa Bí thư Hạ cùng Chủ tịch huyện Hạ sở dĩ vẫn duy trì cục diện thế lực ngang nhau như vậy, hoàn toàn chứng minh lòng dạ thâm sâu của Bí thư Hạ. Tôi nghĩ, huyện Cảnh Lâm vừa trải qua thời kỳ Tiết Văn Long độc quyền, lúc này, thành viên bộ máy Thành ủy thành phố Thương Sơn tuyệt đối không muốn thấy huyện Cảnh Lâm xuất hiện một nhân vật như ông ta nữa. Hơn nữa người này cũng lại là Bí thư huyện ủy, như vậy đối với sự phát triển của huyện Cảnh Lâm cũng không phải chuyện tốt gì.

Tuy rằng Bí thư Hạ có năng lực, cũng có cách nắm trong tay đại cục của huyện Cảnh Lâm, nhưng ông ta không làm như vậy, mà cho Hạ Quang Minh cơ hội phát triển thế lực của mình, thậm chí còn nhường Hạ Quang Minh một vài chuyện. Cứ như vậy, trong bộ máy Thành ủy của thành phố Thương Sơn nhìn như không còn là cục diện một kẻ độc quyền, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh kiềm chế lẫn nhau, cùng nhau phát triển, dù là phía Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn hay Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đều có thể yên tâm rồi.

Nếu Bí thư Hạ độc quyền, không chỉ có Bí thư Thành ủy Vương lo lắng, phía Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm và bọn Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo cũng đều không yên tâm. Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách cho người trà trộn vào huyện Cảnh Lâm, đọ thế lực. Như vậy, thế lực của Hạ Chính Đức sẽ suy yếu nhiều, khiến Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm có thể đồng thời kiềm chế. Lúc đó, ngược lại ông ta mất nhiều hơn được. Tôi cho rằng, sau khi Hạ Quang Minh đến nhận chức, ông ta đã thử được năng lực của Hạ Quang Minh như thế nào, nên cố ý tỏ ra yếu kém, hình thành cục diện hai bên giằng co cấp trên muốn thấy nhất. Cứ như vậy, đối diện vớiBí thư Hạ không phải là đối thủ của ông ta, trong rất nhiều chuyện, nhất là đối với việc nắm đại cục trong tay, lại tiện cho ông ta điều chỉnh theo ý mình. Cho nên, tôi cho rằng, chiêu này của Bí thư Hạ gọi là “lấy lùi làm tiến”, không tranh giành là tranh giành, bày mưu nghĩ kế, định đoạt kết quả, Bí thư Hạ thật là cao nhân.

Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói, Trịnh Bác Phương gật đầu tán thưởng, lớn tiếng nói:
- Được, được, Kình Vũ à, thật không ngờ cậu mới vào quan trường một thời gian ngắn, lại có thể hiểu rõ nhiều chuyện như vậy, trong vấn đề này, quan điểm của chúng ta hoàn toàn giống nhau. Bí thư Hạ đích thật có tài, thủ đoạn không tranh giành là tranh giành này của ông ta ngược lại vô cùng có lợi hơn so với việc ông ta thực sự nắm trong tay đại cục của huyện Cảnh Lâm. Nhưng mà, thủ đoạn đổi trắng thay đen này của ông ta mới thực là tài tình.

Kình Vũ à, tôi nói với cậu mấy câu, cậu nghĩ thử xem, là một vài đạo lý đối nhân xử thế có ích, có thể giúp cậu trên con đường làm quan:
Người nhìn xa trông rộng, hiểu biết, cố không tranh
Người rộng rãi độ lượng, nghĩ thoáng, cố không đấu
Người hiểu ý người, ý trời, cố không vội
Người phúc hậu, khiêm tốn, cố không nóng
Người trong sạch, nắm được bỏ được, cố không mê
Người tự tin, cố gắng, cố không lầm
Người có nghĩa, kết giao thiên hạ, cố không đơn độc
Người trọng tình, luận chuyện làm ăn, cố không ích kỉ
Người lặng lẽ, đi xa, cố không thiệt
Người tự thỏa mãn, luôn vui vẻ, cố không già.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong đoạn văn này, cẩn thận ghi tạc tất cả trong đầu, hai người lại hàn huyên tiếp một lát thì cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống, uống chén trà nhạt, chuẩn bị bắt đầu làm việc, Long Tường vẻ mặt nghiêm trọng đi đến, trầm giọng nói:
- Cục trưởng, hơn 20 cư dân thị trấn đang đợi bên ngoài, nói là muốn gặp ngài, hy vọng ngài giúp bọn họ đòi lại công bằng.

Liễu Kình Vũ vừa nghe, không khỏi chau mày, đứng dậy qua cửa sổ nhìn về hướng cửa lớn một chút, phát hiện chỗ cửa lớn có một đám người đang đứng rất có trật tự, cũng không cản trở đường đi, có vẻ rất hiểu biết.

Liễu Kình Vũ trầm giọng hỏi:
- Long Tường, biết bọn họ muốn gặp tôi vì chuyện gì không?

Long Tường gật gật đầu nói:
- Vâng, vừa rồi tôi được biết qua, những người này đều là dân chúng bình thường trong huyện, nhà của bọn họ đều ở xung quanh trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, trong thời gian gần đây, trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa đang muốn mở rộng, cưỡng chế phá dỡ nhà cửa của họ, chỉ bồi thường chút tiền, bọn họ hiện tại không có chỗ ở cố định, muốn Phòng Quản lý đô thị chúng ta giúp đòi lại công bằng.

Sau khi nghe xong Liễu Kình Vũ không khỏi chau mày nói:
- Chuyện này bọn họ hẳn phải đến Phòng tiếp Công dân để tố cáo chứ sao lại đến Phòng Quản lý đô thị tìm tôi?

Long Tường cười khổ nói:
- Theo như họ nói, tất cả hạng mục của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa đều không thông qua trình tự phê duyệt nào, những công trình họ xây thêm kia đềutrái phép, lại vì xây dựng công trình mà dỡ bỏ trái phép. Bởi công trình xây dựng này cũng thuộc sự quản lý của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, nên họ hi vọng chúng ta ra mặt thực hiện chức năng vốn có của chúng ta, phá bỏ công trình xây dựng vi phạm trái phép này, như vậy cũng giúp họ giải tỏa tức giận.

Sau khi nghe Long Tường trình bày, Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Được, nếu liên quan đến phạm vi công tác của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, vậy chúng ta nhất định phải thực sự quan tâm mới được. Anh mời vài đại diện của họ vào đi, vào phòng họp, tôi sẽ nói chuyện với họ một lát. Đối với bất kì ý kiến gì của dân chúng, chúng ta cũng không thể qua loa cho xong chuyện.

Long Tường gật đầu liền đi ra ngoài. Một lát sau, anh ta đưa năm người vào trong phòng họp nhỏ của Phòng Quản lý đô thị.

Liễu Kình Vũ ở trong phòng họp tiếp bọn họ, nghe bọn họ cẩn thận thuật lại toàn bộ vấn đề, sau khi cẩn thận để tất cả mọi người trong phòng xác nhận, Liễu Kình Vũ rất chân thành nói:
- Bà con, mọi người yên tâm, chuyện này Phòng Quản lý đô thị chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận, tôi lập tức phải người đi điều tra, chiều tối nay sẽ trả lời cho mọi người.

Sau khi dân chúng đều rời khỏi, Long Tường đi theo Liễu Kình Vũ tới phòng làm việc của hắn. Đóng cửa phòng xong, Long Tường nghiêm túc nói:
- Trưởng Phòng, chuyện này rất khó giải quyết.

Liễu Kình Vũ sửng sốt, nói:
- Sao lại thế?

Long Tường cười khổ nói:
- Trưởng phòng, ngài biết lai lịch của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa mà.