Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 262: Lợn lành chữa thành lợn què




Đám đông ở đây ai cũng không nghĩ tới, Liễu Kình Vụ đạt thành tích kiếm được về gần một tỷ vốn đầu tư, thế mà vẫn bị người ta nói thành kẻ vô công rỗi nghề. Lẽ nào yêu cầu của lãnh đạo thành phố Thương Sơn quá khắt khe? Nếu một tỷ vẫn tính là không làm được việc, vậy nếu là làm nên việc thì ít nhất cũng phải chin, mười tỷ sao?

Trong chốc lát, tiếng người nói rộ lên ồn ào, ánh đèn flash chớp nháy.

Lúc này, Trịnh Hiểu Thành cũng có chút bối rối rồi, y làm sao cũng không nghĩ tới, một câu nói của chính mình lại gây ra hậu quả, thậm chí dẫn tới chấn động mọi người ở đây, nhất là lúc này bao nhiêu máy quay, máy ảnh đều hướng về phía y.

Đây là cái tình huống gì, tại sao lại như vậy?

Thoáng cái, đầu óc Trịnh Hiểu Thành có chút mông muội rồi.

Giờ đây, Khương Tân Vũ đã hoàn toàn tức giận.

Khương Tân Vũ rất rõ, Liễu Kình Vũ chính là người của Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn, hiện tại Trịnh Hiểu Thành trước mặt của Vương Trung Sơn lại muốn cướp công Liễu Kình Vũ thì xong rồi. Hơn nữa còn làm công khai việc này trước mặt mình, nếu như trong việc này mình không tỏ thái độ, e rằng sau này sẽ có chuyện hay rồi. Liễu Kình Vũ ắt sẽ ghi nhớ trong lòng, hơn nữa Vương Trung Sơn khẳng định cũng sẽ bất măn với mình, sau này mình muốn vào Ủy viên thường vụ thành ủy, nếu không có Vương Trung Sơn gật đầu sợ là rất khó.

Cho nên, trong lòng Khương Tân Vũ cân nhắc nặng nhẹ, càng không do dự dội xối xả vào Trịnh Hiểu Thành:

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, nếu như anh nói như vậy, thân là Bí thư Quận ủy, tôi thực sự phải phê bình anh rồi. Anh nói đồng chí Liễu Kình Vũ không làm được việc, vậy anh tự hỏi lại mình xem, một người nội trong ba ngày rưỡi thời gian, đã ký kết được hạng mục đầu tư trên dưới một tỷ, anh nói đây có tính là làm được việc không? Một đồng chí có thể khiến cho nhiều phóng viên truyền thông, ngay cả các cấp lãnh đạo của tỉnh khác công nhận, có tính là một đồng chí tốt không? Tôi càng muốn hỏi anh, đồng chí Trịnh Hiểu Thành đánh giá về cấp dưới là dựa vào nguyên tắc nào?

Trịnh Hiểu Thành bị Khương Tân Vũ liên tiếp đặt câu hỏi, liền cảm thấy đầu lớn thành mấy vòng.

Y thật sự bị một loạt câu hỏi của Khương Tân Vũ làm cứng họng. Hạng mục đầu tư trên dưới một tỷ, cũng quá khoa trương đi, còn có lãnh đạo các cấp của tỉnh khác công nhận, điều này sao có thể.

Từ trên trán của Trịnh Hiểu Thành, mồ hôi tí tách rơi xuống, đầu óc hỗn loạn, một câu nói đều không nói ra được.

Lúc này, Vương Trung Sơn bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói:

- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, nếu như tôi đoán không sai, lý do ông muốn điều chỉnh phân công công tác của Liễu Kình Vũ, e là có mục đích khác? Về phần mục đích thật của ông là gì, có cần tôi chỉ ra hộ ông không?

Vương Trung Sơn nói vậy, mồ hôi trên trán của Trịnh Hiểu Thành càng chảy nhanh.

Trịnh Hiểu Thành không phải kẻ ngốc, Vương Trung Sơn càng không phải, Khương Tân Vũ cũng không, cho nên bọn họ đều rất rõ, mục đích thật sự của Trịnh Hiểu Thành là muốn cướp công. Nhưng Vương Trung Sơn thân là Bí thư Thành ủy, tuyệt đối không thể nói ra được, như vậy dễ để dàng vạch áo cho người xem lưng. Hơn nữa ông ta cũng không có bằng chứng thực tế. Nhưng Vương Trung Sơn cũng phải cho nói cho Trịnh Hiểu Thành biết, đừng nghĩ rằng Vương Trung Sơn tôi không biết trong đầu ông nghĩ gì.

Trịnh Hiểu Thành tất nhiên nghe ra ý tứ của Vương Trung Sơn đằng sau những lời này, đầu y càng đau, hơn nữa y thực sự là không có lời nào để nói.

Lúc này, Vương Trung Sơn suy xét tới Trịnh Hiểu Thành đã thành tâm điểm của toàn bộ hội trường, vì đảm bảo hình ảnh chung của Thành phố Thương Sơn không bị tổn hại, sắc mặt của ông ta bình tĩnh trở lại, hạ giọng nói:

- Ông nghe cho rõ, để Liễu Kình Vũ quản lý Bộ phận thu hút đầu tư, phụ trách kinh tế là quyết định của thành phố. Đây là vì đảm bảo sự phát triển ổn định của quận Tân Hoa, là thành phố trải qua đắn đo cân nhắc mới đưa ra kết quả cuối cùng. Ông tự hỏi chính mình, ông ở vị trí Chủ tịch quận nhiều năm như vậy, thu hút vốn đầu tư của quận Tân Hoa các ông kim ngạch thực sự đã bao giờ đạt ba trăm triệu chưa? Chưa có, hiện tại Liễu Kình Vũ người ta không tới bốn ngày liền thu hút đầu tư gần một tỷ, đây gọi là rất có năng lực đấy.

Đương nhiên, ông thân là Chủ tịch quận, ông có quyền điều chỉnh phân công của Liễu Kình Vũ, nhưng cần đợi cuộc họp báo này kết thúc hãy nói. Ông hiện tại lập tức hướng Liễu Kình Vũ xin lỗi, sau đó quay về đi, không cần ở đây làm tổn hại hình tượng chỉnh thể của thành phố Thương Sơn chúng ta.

Nghe Vương Trung Sơn nói đến đây, Trịnh Hiểu Thành lần nữa chết lặng, y giờ này hận không thể tát mình mấy cái.

Xong rồi, lần này xem như mất mặt to rồi. Thật không nghĩ tới, Liễu Kình Vũ này thế mà thật âm hiểm, đột nhiên làm ra một cuộc họp báo, lại mời Vương Trung Sơn và các phóng viên truyền thông tới, xem ra, bản thân tỉ mỉ tính kế “trộm đào” lại công cốc rồi.

Bây giờ, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Vương Trung Sơn và Khương Tân Vũ, Trịnh Hiểu Thành biết, nếu y không thể hóa giải nguy cơ trước mắt, e là từ đây về sau Vương Trung Sơn thật sự có thể đẩy y đi làm chức Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc.

Vì tiền đồ trước mắt, Trịnh Hiểu Thành giờ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trên mặt của Trịnh Hiểu Thành miễn cưỡng tỏ ra xin lỗi, duỗi tay ra nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, thật xin lỗi, là tôi trách lầm anh. Chính là tôi quá mong muốn công tác thu hút vốn đầu tư của quận Tân Hoa chúng ta làm thật tốt, lại thêm tình hình báo cáo quận Tân Hoa các anh không đủ kịp thời, cho nên tôi bên này nắm bắt tin tức không đầy đủ, mong anh khoan thứ cho.

Trịnh Hiểu Thành mặc dù đang xin lỗi, nhưng vẫn còn chỉ điểm vấn đề nằm ở chỗ Liễu Kình Vũ không kịp thời báo cáo với y.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ vì đại cục, đương nhiên sẽ không đề cập tới việc Trịnh Hiểu Thành tiết lộ cơ mật, chỉ nhẹ nhàng bắt tay Trịnh Hiểu Thành nói:

- Không sao, không sao, ngài là lãnh đạo mà, đôi khi xuất hiện một, hai chỉ thị sai lầm cũng có thể lý giải và khoan thứ. Chủ tịch quận Trịnh, hay là ngài trước quay về Khu triển làm phụ trách một chút, tôi bên này xong việc lập tức tới đó, ngài thấy thế nào?

Liễu Kình Vũ cũng không phải đèn cạn dầu, mặc dù nhận lời xin lỗi của Trịnh Hiểu Thành, nhưng thân là Phó chủ tịch quận, hắn ngược lại tiện tay an bài một nhiệm vụ cho Trịnh Hiểu Thành. Nếu như y không tiếp nhận, vậy liền nói rõ y căn bản không muốn làm tốt công tác. Nếu như y tiếp nhận, vậy hôm nay mặt mũi Chủ tịch quận xem như đã mất rồi.

Trong lòng Trịnh Hiểu Thành tức không thể tả, nhưng trái lại không thể không ẩn nhẫn xuống. Dù sao hiện tại, chỗ dựa Vương Trung Sơn của Liễu Kình Vũ ngay tại bên cạnh, giữa mình và ông ta tranh cãi căn bản không đủ cấp bậc. Hơn nữa trong lời nói của Liễu Kình Vũ còn có lời khác, vì chú ý đến toàn cục, y chỉ có thể cắn răng gật gật đầu nói:

- Được, vậy chúng ta phân công hợp tác, tranh thủ làm cho công tác của quận Tân Hoa chúng ta đi lên.

Cho dù là đến cuối cùng, đều đã quyết định phải từ bỏ và thỏa hiệp, Trịnh Hiểu Thành cũng không quên đào một cái hố giữa Liễu Kình Vũ và Khương Tân Vũ, cố ý không đề cập tới vai trò Khương Tân Vũ.

Liễu Kình Vũ ngược lại thản nhiên cười, nói:

- Không có gì, tôi dưới sự chỉ đạo của Bí thư Vương và Bí thư Khương, cố gắng làm tốt công tác ở đây.

Liễu Kình Vũ càng không phải người chịu thiệt, trực tiếp phản kích lại, đồng thời hóa giải gian kế đâm bị thóc chọc bị gạo của Trịnh Hiểu Thành.

Trịnh Hiểu Thành lần này hoàn toàn mất hết mặt mũi, một chút cơ hội vớt vát cũng không có, chỉ có thể xám xịt rời khỏi khách sạn Quốc Mậu, mặt đầy giận dữ mà rời đi.

Sau khi Trịnh Hiểu Thành rời đi, toàn bộ cuộc họp báo tiếp tục diễn ra, Lưu Tiểu Phi tiếp tục nói.

Sau đó là các công việc theo trình tự.

Tuy nhiên giờ phút này, Lưu Tiểu Phi ngồi lại xuống ghế, rơi vào trầm tư.

Lưu Tiểu Phi thân là người làm ăn, sở trường nhất là từ những điều nhỏ nhất phát hiện vấn đề, phát hiện cơ hội.

Vừa nãy khi Liễu Kình Vũ cùng với Trịnh Hiểu Thành giao tranh thời gian rất ngắn, Lưu Tiểu Phi nhận ra rất nhiều điều. Thứ nhất, y phát hiện tình hình của Liễu Kình Vũ tại quận Tân Hoa không hề tốt. Bởi vì Liễu Kình Vũ lần này biểu hiện quá bắt mắt, mà Liễu Kình Vụ ngược lại khư khư không mời Chủ tịch quận và Chủ tịch thành phố tới, rất hiển nhiên, đây tuyệt đối là Liễu Kình Vũ cố ý. Mặc dù không biết là tại sao, nhưng chí ít nói rõ một điều, chính là đấu đá nội bộ của quận Tân Hoa hẳn là mười phần quyết liệt.

Thứ hai, Lưu Tiểu Phi nhìn ra được sự chân thành của Liễu Kình Vũ, từ những điều kiện Liễu Kình Vũ cam kết với mình từ trước liền có thể thấy được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là một người đáng tin. Hắn giống như sớm đoán được tình hình hiện nay, cho nên mới đưa ra cho mình cam kết và ưu đãi ít như vậy. Nhưng, điều này vừa đúng nói rõ quyết tâm của Liễu Kình Vũ mong muốn thực hiện đôi bên cùng có lợi.

Thứ ba, Lưu Tiểu Phi nhìn ra năng lực của Liễu Kình Vũ đối với kiểm soát đại cục và vận dụng xu thế. Lưu Tiểu Phi cũng đã từng ở nước ngoài nhiều năm làm lính đánh thuê, y và Liễu Kình Vũ giống nhau, đều đã từng nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử, cho nên đối với việc kiểm soát đại cục và vận dụng xu thế đều là tay điêu luyện. Cho nên, y từ biểu hiện của Liễu Kình Vũ nhìn thấy hình ảnh của chính mình, cũng công nhận năng lực của Liễu Kình Vũ.

Thứ tư, Lưu Tiểu Phi đối nhân phẩm của Liễu Kình nhận thức càng thêm sâu sắc. Đây là người nói một là một, hai là hai, tuyệt đối là cán bộ không thích giở trò dối trá. Một cán bộ như thế là đáng tin tưởng nhất, đáng kết thân nhất. Hắn sẽ không giống một số dạng quan chức kia, coi thương nhân trở thành ví tiền và công cụ lợi dụng của mình, một khi có nguy hiểm, lập tức bỏ mặc thậm chí là tiêu diệt.

Liễu Kình Vũ là một người vì nhân dân làm việc, người như vậy làm việc đáng tin cậy, cùng thương nhân luôn xem trọng đôi bên cùng có lợi, một mặt khiến thương nhân có cơ hội phát triển, một mặt khiến nhân dân có cơ hội làm việc và cơ hội làm giàu.

Mặc dù Lưu Tiểu Phi tiến vào thương trường thời gian không tính là dài, nhưng tại Tập đoàn Tiêu Thị hơn một năm nay, lại gặp qua quá nhiều người và nhiều chuyện, cho nên y suy nghĩ vấn đề càng trở nên thận trọng và toàn diện. Thông qua lần sóng gió này, Lưu Tiểu Phi càng thêm công nhận đối với Liễu Kình Vũ, càng thêm quyết tâm đưa Tập đoàn Tiêu Thị vào phát triển ở Thành phố Thương Sơn.

Nhưng, Lưu Tiểu Phi và Liễu Kình Vũ đều không nghĩ tới, hành trình đến thành phố Thương Sơn này của Lưu Tiểu Phi không ngờ rất hung hiểm, nguy cơ bốn phía. Đương nhiên, đây là sau này, tạm thời không nói tới.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, chính vào tối nay, nguy cơ càng lớn hơn đang đợi hắn.


�u Kình Vũ trong phương diện thu hút vốn đầu tư khiến tôi cực kỳ thất vọng.

Giờ đây, do hội trường cực kỳ yên tĩnh, cho nên lời nói của Trịnh Hiểu Thành, rất nhiều phóng viên truyền thông đều nghe được rõ ràng.

Lúc Trịnh Hiểu Thành đáp lại xong, rất nhiều người trong hội trường đều trợn tròn hai mắt.