Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 491: Một tên cũng đừng hòng chạy thoát




Hình ảnh côn gậy và ánh dao lóe ra thật chói. 

Liễu Kình Vũ đang hoàn toàn bị bao vây trong vòng nguy hiểm. 

Nhưng mà, nga cả khi mình nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm, Liễu Kình Vũ cũng không hề sợ hãi, trong tay hắn đang cầm cây dao mới vừa giành được, một mặt hướng trước tiến lên, tay trái chém tay phải đỡ, xông thẳng vào giữa vòng vây. 

Lúc này, đám người Trịnh Bác Phương nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang trong vòng vây nguy hiểm, tâm trạng rất lo âu, biết chắc mình không giúp được gì cả, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Mà bọn quan chức đang bị khởi tố kia nhìn thấy tình huống này, cũng trong tâm trạng sùng sục, nhiệt huyết sôi trào, bọn họ biết rõ, chỉ cần Liễu Kình Vũ bị dao chém là bọn họ sẽ được cứu vớt, đến lúc đó, không có ai ngốc đến mức đi theo người của Ủy ban Kỷ luật tới thị xã Đông Giang rồi, người nào chạy được thì nên chạy đi, bằng không mà nói, tiền tham ô được nhiều như vậy lại không thể đem đi tiêu sài hết, chẳng phải là mình bị lỗ sao. 

Thời gian cứ thế từng giây từng phút trôi qua, nhưng mọi người phát hiện một hiện tượng vô cùng quái dị, tuy số người bao vây lấy Liễu Kình Vũ rất nhiều, nhưng số người bị té xuống đất cũng không ngừng tăng lên, tuy rằng trên khắp người của Liễu Kình Vũ toàn là máu me, nhưng sức lực của hắn không hề giảm, không hề có chút sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng. 

Lần này, bọn quan chức bị khởi tố kia có chút trợn tròn mắt, bọn họ bắt đầu lo lắng. 

Hồi nãy đến giờ Vương què vẫn đứng ở bên ngoài quan sát tình thế, y lập tức chau mày, sắc mặt âm trầm, tay phải chậm rãi hướng qua bên hông, trong ánh mắt sát khí dày đặc. 

“Xem ra, mình không sử dụng độc chiêu là nhất định không thể tóm gọn thằng Liễu Kình Vũ này rồi, người này không biết có phải là làm quan hay không, sao nói đến đánh nhau lại còn lợi hại hơn cả so với bọn người chuyên nghiệp đánh đấm như chúng ta vậy”. Vừa nghĩ, trên tay Vương què đã rút ra một cây súng lục màu đen, họng súng đang hướng về phía Liễu Kình Vũ, từ từ nhắm chuẩn. 

Thấy tình huống này, viên cảnh sát phía trước đưa ngay họng súng hướng qua phía Vương què la lớn:

– Vương què, nếu anh dám nổ súng, tôi trước hết sẽ bắn chết anh. 

Vương què ha hả một trận cười lạnh:

– Nếu các người dám nổ súng, đến lúc đó tất cả mọi người ở đây đều cùng chết hết.

Trong lúc kêu to, trên mặt Vương què lộ ra nụ cười điên cuồng, ngón tay chậm rãi bóp cò súng. 

“Pằng”, một tiếng súng vang lên. 

Mọi người tại hiện trường đều hoảng sợ. 

– Aaaaaa.

Một tiếng hét thảm vang lên. 

Mọi người nhìn theo hướng tiếng kêu thảm thiết đó, chỉ thấy Vương què vẻ mặt đau khổ ngồi chồm hổm trên đất, tay trái của y nắm chặt tay phải, làn máu tươi theo kẽ tay của y ồ ạt tuôn ra ngoài. 

Trong khoảng thời gian ngắn đó, mọi người lại há hốc mồm. 

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao Vương què lại đột nhiên ngã xuống đất. 

Giờ phút này, chỉ mình Vương què biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì y rõ ràng cảm nhận được, viên đạn lúc nãy được bắn ra từ phía đỉnh núi, mà trên đỉnh núi cách nơi này xa như thế, có thể bắn chuẩn như vậy, đây tuyệt đối không phải là một tay súng bình thường có thể làm được đấy. 

Nghĩ đến đây, Vương Què la lớn:

– Gió chặt, kéo hô.

Vương què một bên hô, một bên lấy tay che lại vết thương chạy về hướng chỗ có cây cổ thụ đã ngã xuống cách đó không xa, bên ven đường đã sớm có một chiếc xe hơi chạy tới chờ sẵn. 

Nghe được ám hiệu của Vương què, đám tay sai của y đang bao vây tấn công Liễu Kình Vũ, lập tức bỏ chạy tán loạn, bởi vì ý của ám hiệu này là :

– Các anh em, không tốt rồi, chúng ta đã bị mai phục, rút nhanh thôi. 

Vương què tính toán như vậy là thừa lúc mọi người bỏ chạy tán loạn, mình cũng đục nước thả câu, chạy thoát cho lẹ, vì y nghĩ rằng các tay súng trên đỉnh núi có lẽ không nhiều lắm. 

Nhưng mà, y vừa mới chạy ra chưa được hai bước, bên đùi phải liền bị phát súng bắn trúng vào, cùng lúc đó, các tay sai của y đang bỏ chạy tán loạn cũng đều bị một trận súng tự động bắn liên hoàn, làm cho bọn họ sợ tới mức dừng bước không dám bỏ chạy nữa. 

Giỡn mặt, đây chính là súng tự động đấy. 

Lúc này, Liễu Kình Vũ la lớn:

– Tất cả đứng lại cho tôi, tôi nói cho các người biết, nếu ai dám bước ra thêm một bước, viên đạn trên đỉnh núi sẽ biến thành không có mắt đấy. 

Giờ phút này, Vương què biết hành động hôm nay của mình chỉ sợ đã hoàn toàn thất bại rồi, vẻ mặt y tràn đầy oán độc nhìn về phía Liễu Kình Vũ cắn răng nói:

– Liễu Kình Vũ, tôi thua, anh thắng, chẳng qua tôi có một chuyện không rõ, chúng tôi đã sớm cho người mai phục rất tốt ở hai bên đường nơi đây rồi, vì sao anh cũng biết cho người mai phục ở đây vậy? Vì sao chúng tôi không có phát hiện sự có mặt của họ, người của anh dám nổ sung, chẳng lẽ không sợ chúng tôi cùng anh sẽ bị chết hết sao? 

Liễu Kình Vũ không có trực tiếp trả lời vấn đề của y, mà chỉ lạnh lùng hỏi:

– Các anh mai phục tại đây lúc nào vậy? 

Vương què nói:

– Sáng sớm chúng tôi mới nhận được điện thoại. 

Liễu Kình Vũ cười lạnh nói:

– Đúng vậy, các anh sáng sớm mới mai phục tại đây, nhưng người của tôi đêm qua đã chạy tới tiến hành mai phục rồi. Anh nói các anh mai phục bao nhiêu người, khi nào mai phục xong, tôi Liễu Kình Vũ đây có thể không biết sao. 

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Vương què và mọi người tại đây lại há hốc mồm. 

Vương què lại tràn đầy khiếp sợ nói:

– Không thể nào, đây tuyệt đối là không thể nào. Đêm qua anh làm sao có thể biết trước được sáng nay chúng tôi sẽ phục kích anh tại đây, anh đâu phải là người có khả năng biết trước tương lai. 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, vẻ mặt tràn đầy khinh thường nói:

– Đích thực là tôi không có khả năng biết trước tương lai, nhưng tôi Liễu Kình Vũ đây không phải là người không có đầu óc. Anh cho là tôi sẽ ngốc đến nỗi phái có ba mươi người, mà dám đến Thị trấn Hắc Môi này áp tải nhiều cán bộ bị khởi tố như vậy sao, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này rất lớn lao đấy. Về phần có người phục kích tại đây hay không, thì tôi không dám xác định, nhưng tôi từng cẩn thận nghiên cứu qua tất cả tuyến đường trên bản đồ, từ Thị trấn Hắc Môi tới thị xã Đông Giang, trên bản đồ sẽ rất dễ phát hiện, mặc dù có hai con đường có thể đi tới, nhưng đoạn này là nhất định bắt buộc phải đi qua, nếu tôi muốn thiết lập phục kích, nhất định phải mai phục tại hai bên con đường này. 

Tôi Liễu Kình Vũ này luôn luôn là người thích phòng ngừa chu đáo trước, cho nên tôi đã sớm thiết lập xong phục binh ở chỗ này, nếu có ai muốn đối phó chúng tôi, chúng tôi có thể bảo đảm tất cả được khống chế trong lòng bàn tay. Tôi thật không ngờ thực sự có người dám phục kích chúng tôi, tôi nói anh què à, có phải các anh tự tìm đến cái chết hay không. 

Trên mặt Vương què lộ ra vẻ độc ác, cắn răng điên cuồng nói:

– Liễu Kình Vũ, anh đã cho người mai phục xong tại đây, anh cũng biết, hai bên đường này chúng tôi sớm đã chôn sẵn thuốc nổ TNT rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng các anh chết chung tại đây, các anh muốn sống rời khỏi đây, tốt nhất lập tức thả hết tất cả chúng tôi ra. 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Tôi Liễu Kình Vũ này cho tới bây giờ không bao giờ chịu nói điều kiện với người khác đâu. 

Nói xong, Liễu Kình Vũ vỗ nhè nhẹ bàn tay, lập tức, trên đỉnh núi, bốn phía xuất hiện hai làn phục binh, đội ngũ này hơn 100 người theo đỉnh núi chia hai bên chậm rãi đi xuống, trong đó có vài cảnh sát còn áp tải theo 3 người. 

Nhìn thấy ba người này, Vương què lại trợn tròn mắt, y thật không ngờ, chính mình mai phục xong các tay chuyên thao tác điều khiển thuốc nổ này, không ngờ không biết lúc nào đã bị tóm gọn, y biết rằng, lần này mình thực sự hoàn toàn tiêu chắc rồi. 

Nhưng mà, tất cả quân bài chưa lật của mình đã dùng hết chưa, chưa đâu. Liễu Kình Vũ, hôm nay, bố mày sẽ điên cuồng liều một phen, cho tất cả chúng mày ở đây cùng nhau chơi đùa với tao, có nhiều người theo tao cùng chết chung, thật là đáng giá quá. 

– Liễu Kình Vũ, tôi thừa nhận tôi xong rồi.

Vừa nói, Vương què một bên giơ hai tay lên. 

Nhưng mà, bởi vì y rút lại tay phải, cho nên máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài. 

– Liễu Kình Vũ, có thể cho tôi cho một ít đồ để xử lý vết tương được không?

Vương què hỏi. 

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Ai đó cho người lấy cho Vương què một ít băng gạc đi. 

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Vương què một bên chậm rãi thả hai tay xuống, dùng tay trái che tay phải, một bên đột nhiên mãnh mẽ rút ra tay trái, từ bên hông lấy ra một cái điều khiển từ xa, nhấn mạnh xuống cái nút làm nổ. 

Để có thể chết chung với Liễu Kình Vũ, y dùng sức bóp liền vài cái. 

Nhưng mà, tiếng nổ mạnh trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Vương què có chút trợn tròn mắt. 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Anh què à, có phải cảm thấy ngạc nhiên lắm hay không, vì sao bom không có nổ vậy? 

Vương què nhìn Liễu Kình Vũ tràn đầy căm hận:

– Liễu Kình Vũ, chẳng lẽ lại là trò quỷ của anh? 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Không phải tôi làm đâu, là anh em của tôi Lục Chiêu làm đấy. 

Trong đám người đang mặc trang phục cảnh sát, Lục Chiêu tràn đầy khinh miệt liếc mắt nhìn Vương què một cái, khinh thường nói:

– Không văn hóa, thật đáng sợ. 

Lần này Vương

Què thật sự không hiểu nổi, vì sao bộ trang bị điều khiển kíp nổ tốt như vậy lại không làm nổ được, cho nên, y rất căm hận hướng về Liễu Kình Vũ nói :

– Liễu Kình Vũ, có thể giải đáp cho tôi để tôi hiểu vì sao mình chết không. 

Liễu Kình Vũ khinh thường nhìn y một cái, không có đếm xỉa đến y, vung tay lên:

– Toàn bộ lên xe, tiếp tục khởi hành. 

Vương què nhìn thấy nét mặt của Liễu Kình Vũ, lập tức buồn bực đến nỗi muốn đập đầu vô tường, y thích đọc tiểu thuyết từ nhỏ, thích nghe các lời bình luận, chịu không nổi nhất là sự hồi hộp. Giờ phút này không ngờ Liễu Kình Vũ lại để lại một vấn đề mà mình không thể giải đáp được trong sự hồi hộp, nên y tức giận la lớn:

– Liễu Kình Vũ, nếu anh chịu là nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ nói cho anh biết ai đã sai khiến chúng tôi đến phục kích các anh. 

Liễu Kình Vũ xoay người lại, lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Vương què:

– Anh xác định? 

Vương què liền gật gật đầu:

– Tôi muốn biết là chuyện gì đã xảy ra. 

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Bằng cấp học lực của anh là gì? 

Vương què cười trong đau khổ nói:

– Tốt nghiệp trung học. 

Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:

– Lục Chiêu nói không sai, anh chủ yếu bị thiệt thòi là tại anh không có văn hóa. Anh có biết, anh sử dụng điều khiển từ xa này là phương thức thông tin vô tuyến không? 

Vương què gật gật đầu:

– Ừ, đích thật là tầm xa sẽ không có dây điện trực tiếp điều khiển đấy, cái đó với không làm nổ được có quan hệ gì vậy. 

Liễu Kình Vũ nói:

– Cái này rất đơn giản, nếu là dùng điều khiển vô tuyến tầm xa, như vậy giữa hệ thống thuốc nổ và điều khiển từ xa, nhất định phải thông qua sóng vô tuyến điện tiến hành thông tin đấy, chỉ cần có người có thể xác định tần suất sóng vô tuyến điện, thông qua thủ đoạn thông tin vô tuyến là có thể tiến vào đường dây khách hàng và hệ thống truyền tin của đường dây cuối cùng. Các cao thủ có thể thông qua thủ đoạn kỹ thuật này trực tiếp sửa đổi các chương trình thông tin bên trong, theo đó mà thay đổi kết quả thông tin. Sự thật là, các anh mai phục không lâu sau, các anh em của tôi cũng đã thông qua thủ đoạn kỹ thuật, tiến hành sửa đổi đường dây cuối cùng của hệ thống thuốc nổ rồi, cho nên, bất kể như thế nào anh cũng khó có khả năng làm nổ được. 

Sau khi Vương què nghe xong, hoàn toàn hết nói nổi, thở dài một tiếng nói:

– Haizz, sớm biết như thế, tôi nên học tập thật tốt, Liễu Kình Vũ, tôi có thể nói cho anh biết, là Vu Khánh Sinh bảo tôi phục kích tại đây đấy. Tôi đã ghi âm lại cuộc trò chuyện của chúng tôi rồi, bây giờ tôi xem anh có dám khởi tố hắn hay không. Con bà nó, từ lúc hợp tác với Vu Khanh Sinh, bố mày lăn lộn một ngày cũng không xong. Vu Khánh Sinh, bố mày xong đời rồi, mày cũng đừng nghĩ đến được sống tốt nữa.​