Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 566: Mắt chó nhìn người kém




Phạm Kim Hoa cười lạnh một trận:

– Tổng giám đốc Lưu, nếu ngài thật sự muốn đụng tường, tôi cũng không còn lời nào để nói. Tuy nhiên ngài nên nhớ kỹ những lời tôi nói hôm nay. Ở Thành phố Nam Hoa, huyện Thụy Nguyên này, Phạm Kim Hoa tôi nói là một thì không có hai.

Trong lúc nói chuyện, lời nói của Phạm Kim Hoa vô cùng ngang ngược.

Lưu Tiểu Bàn cũng khinh thường nói:

– Nếu lời anh nói là một không có hai… vậy Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên là gì? Chẳng lẽ lời của anh so với ông ta còn có trọng lượng hơn?

Phạm Kim Hoa tràn đầy hãnh diện nói:

– Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên thì sao? Đó là bạn của tôi. Chủ tịch huyện cùng một hội với ông ấy, những cán bộ khác đều là anh em của tôi. Tổng giám đốc Lưu, tôi đã nói, tại huyện Thụy Nguyên này, ngài không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu.

Nghe Phạm Kim Hoa nói Bí thư Huyện ủy là bạn của y, trên mặt Lưu Tiểu Bàn lộ một tia kinh ngạc. Phải biết rằng, Bí thư Huyện ủy đang ở bên cạnh mình, thật không ngờ Phạm Kim Hoa có thể bịa đặt đến mức này, anh bạn này cũng quá hoành tráng rồi.

Thực ra, Phạm Kim Hoa đúng là đang khoác lác. Mặc dù ở huyện Thụy Nguyên này y có quan hệ không tệ, nhưng cũng không khoa trương đến như vậy. Y chỉ đang hù dọa Lưu Tiểu Bàn mà thôi.

Lưu Tiểu Bàn cười nói:

– Anh bạn này, anh biết Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên là ai không? Anh nói ông ta là đại ca của nhóm các anh?

Phạm Kim Hoa khinh thường nói:

– Tổng giám đốc Lưu à, ngài muốn tiến vào thị trường huyện Thụy Nguyên ít nhất cũng phải biết Bí thư Huyện ủy là ai. Ngài không biết thì để tôi nói cho ngài biết, chính là Cao Chấn, chúng tôi biết nhau đã nhiều năm rồi.

Lưu Tiểu Bàn nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia cười khác lạ, có điều anh ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có nói chuyện.

Liễu Kình Vũ nghe Phạm Kim Hoa nói như vậy cũng có chút kinh hãi. Cao Chấn đã từng là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, nhưng đó là quá khứ rồi. Phạm Kim Hoa vẫn còn tưởng Cao Chấn là Bí thư Huyện ủy. Điều này nói rõ công việc của y có vẻ không được tốt lắm.

Thực ra, cái này cũng không thể nói rằng công việc của Phạm Kim Hoa không tốt. Bởi vì y khinh thường phương diện này. Lúc Chủ tịch đến xem xí nghiệp đầu tư bên ngoài, Phạm Kim Hoa nghĩ mình chỉ cần làm tốt quan hệ bên trên là được rồi, về phần phía dưới này, do các nhóm đại lý bán hàng lo là được.

Cho nên công tác quan hệ xã hội bình thường của Phạm Kim Hoa là phải đem quan hệ ở tỉnh làm thật tốt, sau đó chuẩn bị tốt quan hệ ở thành phố. Về phần quan hệ trong huyện, nửa năm trước y có đưa Cao Chấn, đám người Ngụy Hoành Lâm đi uống rượu, xông hơi, nói chuyện tán gẫu mà thôi. Đối với trình tự quan hệ này, nửa năm hoặc một năm y mới quan tâm đến một lần. Dù sao y cũng là Chủ tịch cả khu vực Đông Bắc, y chỉ quản lý một phần bên trong tỉnh Bạch Vân mà thôi. Tỉnh Bạch Vân có mười mấy thành phố cấp 3, mỗi một thành phố có mười mấy huyện, muốn y ngó đến tất cả, y cũng không có thời gian.

Cho nên, hiện tại y mới không biết Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên đã thay đổi. Cho dù có biết cũng không thể chú ý. Bởi theo y, cho dù ai đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện, việc buôn bán của y cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Bởi vì y biết, Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải là từ huyện Thụy Nguyên đi lên, rất có thế lực ở Thụy Nguyên. Mà quan hệ của y với Hoàng Lập Hải rất tốt, tuyệt đối thân thiết như quan hệ anh em. Vì vậy, tại huyện Thụy Nguyên này y tương đối lớn tiếng.

Lúc này, Hàn Hương Di ở bên cạnh thật sự thấy thương hại mà liếc mắt nhìn Phạm Kim Hoa một cái, lại liếc sang lão thần Liễu Kình Vũ, trong lòng đối với Phạm Kim Hoa tràn đầy kinh thường: “Phạm Kim Hoa ơi là Phạm Kim Hoa, mắt anh thật sự là mắt chó đui mù, Bí thư Huyện ủy thực sự đang ngồi bên cạnh còn không biết. Còn muốn buôn bán ở huyện Thụy Nguyên à? Anh cứ ngồi đó mà đợi phiền phức đi.”

Trái lại, lúc này Liễu Kình Vũ tương đối bình tĩnh. Đối với chuyện Phạm Kim Hoa không biết mình là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, hắn không để ý. Thậm chí có phải Phạm Kim Hoa buôn bán ở huyện Thụy Nguyên hay không hắn không có ý định quan tâm. Đối với hắn, chỉ cần Phạm Kim Hoa an ổn buôn bán trên đất của mình, những việc khác hắn sẽ không quan tâm. Dù sao Liễu Kình Vũ cũng là người làm chuyện lớn, hắn vẫn có lòng bao dung với người khác.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ càng muốn bình tĩnh thì Phạm Kim Hoa càng không để hắn bình tĩnh.

Sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ Lưu Tiểu Bàn, biết không thể thuyết phục được Lưu Tiểu Bàn liền đánh chủ ý tới Liễu Kình Vũ. Y quyết định phải tìm lại được một chút cân bằng từ Liễu Kình Vũ, ít nhất phải trả thù lại vụ việc lần trước tại Yến Kinh.

Nghĩ đến đây, Phạm Kim Hoa liền nói với Liễu Kình Vũ:

– Ôi trời, đây không phải là bạn học cũ ư? Liễu Kình Vũ, lần trước tôi nghe cậu nói làm nhân viên công vụ ở tỉnh Bạch Vân, sao lại có mặt ở huyện Thụy Nguyên này?

:Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Tôi là nhân viên công vụ của huyện Thụy Nguyên, đương nhiên phải xuất hiện ở huyện Thụy Nguyên.

Phạm Kim Hoa nghe xong trong lòng lập tức vui vẻ. Dựa vào quan hệ của mình tại huyện Thụy Nguyên, muốn chỉnh đốn Liễu Kình Vũ chẳng phải dễ như trở bàn tay à? Nghĩ đến đây, y liền trêu chọc nói:

– Liễu Kình Vũ à, nếu cậu đang là nhân viên công vụ ở huyện Thụy Nguyên này thì việc gặp được tôi chính là vận may của cậu. Tôi nói cậu nghe, tôi với Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện và tất cả lãnh đạo đều là bạn tốt. Nếu cậu cần hỗ trợ, tôi chỉ cần nói một câu là cậu sẽ được đề bạt.

Trong lúc nói chuyện, trên mặt y tràn đầy kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về Liễu Kình Vũ đầy vẻ khinh thường.

Liễu Kình Vũ nghe xong cũng không nói gì. Vốn dĩ hắn nghĩ, vị bạn học này là một nhân vật vô cùng tinh anh. Mặc dù không thông minh bằng mình nhưng tuyệt đối là người đứng đầu. Nhất là những năm gần đây, y ở bên ngoài tôi luyện, đáng lẽ ra phải rất thuần thục mới đúng, thật không ngờ, trước mặt mình còn kích động đến thế. Kiêu ngạo mà không chú ý mưu lược.

Chẳng lẽ trí thông minh của Phạm Kim Hoa giảm sút rồi?

Kỳ thật, Liễu Kình Vũ hiểu lầm Phạm Kim Hoa rồi. Y vẫn là y: thành thục, cơ trí, khôi hài, bình tĩnh, giỏi giang. Nhưng mặc dù y có bao nhiêu ưu điểm đi chăng nữa, y vẫn có một nhược điểm trí mạng. Đó là lúc đối mặt với Liễu Kình Vũ. Bởi vì hồi còn học Đại học, y thua kém Liễu Kình Vũ rất nhiều, điều này đã trở thành bóng ma trong lòng y. Y luôn luôn để ý đến việc Liễu Kình Vũ nhìn mình như thế nào. Vì để che giấu nội tâm của mình, y không thể không duy trì thái độ ưu thế trước mặt Liễu Kình Vũ.

Thế nhưng, y càng để ý việc này, càng điên cuồng áp dụng những thủ đoạn trên thương trường để hình thành một hy vọng có thể cưỡng ép Liễu Kình Vũ.

Phạm Kim Hoa làm đến không biết mệt, Liễu Kình Vũ thật sự không nói gì.

Lúc này Phạm Kim Hoa chỉ dựa vào bản năng để làm việc. Vào lúc này, lý trí cũng không còn nữa rồi.

Liễu Kình Vũ nghe Phạm Kim Hoa nói cũng chỉ thản nhiên cười:

– Tôi không cần đề bạt, công việc hiện tại của tôi rất tốt.

Phạm Kim Hoa khinh thường cười:

– Liễu Kình Vũ à? Nếu cậu thật sự muốn đi lên, ngàn vạn lần đừng khách khí. Tuy rằng nhân duyên giữa hai chúng ta có chút khập khiễng nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, lúc cần giúp tôi sẽ giúp.

Liễu Kình Vũ cười lắc đầu.

Lúc này sắc mặt Phạm Kim Hoa phát lạnh. Thư ký đi cùng Diêu Ngọc Dung nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn không nể mặt ông chủ mình trong lòng khó chịu cực độ, giọng nói mang theo vài phần tức giận, lớn tiếng nói:

– Liễu Kình Vũ, tôi nói cho anh biết, đừng có không biết xấu hổ, tổng giám đốc của chúng tôi nói chuyện với anh là đã cho anh mặt mũi rồi. Ở huyện Thụy Nguyên, Tổng giám đốc Phạm là nhất ngôn cửu đỉnh, câu đầu tiên có thể khiến anh mất việc. Nếu anh không muốn như vậy, tốt nhất kính thêm vài chén rượu, chịu nhận lỗi đi.

Nói tới đây, Diêu Ngọc Dung lại nói với Lưu Tiểu Bàn:

– Lưu Hằng, anh tốt nhất nên an phận ở huyện Thụy Nguyên, đừng làm ra chuyện không hay, bằng không, anh sẽ hối hận không kịp đâu. Thị trường huyện Thụy Nguyên không phải là thứ mà một Tập đoàn Hoa An nho nhỏ có thể nhúng chàm.

Trong lúc nói chuyện, Diêu Ngọc Dung không ngừng lấy tay chỉ vào Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn.

Theo Diêu Ngọc Dung, ở huyện Thụy Nguyên này, mình có thể tùy tiện gây sự. Cho dù Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn có hoành tráng cỡ nào cũng không có khả năng đụng đến địa bàn của Tập đoàn Di Hải.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ lại thấy Diêu Ngọc Dung giống như một con cọp mẹ đang nhe răng trợn mắt, cô ta khiêu khích thật nực cười.

Về phần vị bạn học cũ này, Liễu Kình Vũ coi như đang nhìn một tên nhãi nhép. Tuy rằng động tác khoa trương, ngôn ngữ kiêu ngạo, ngông cuồng nhưng trên thực tế, bên trong trống rỗng, miệng cọp gan thỏ.

Cái nhìn của Lưu Tiểu Bàn cũng không khác với Liễu Kình Vũ. Căn bản không để Phạm Kim Hoa ở trong mắt.

Nhưng, có một người lại nghĩ khác, đó chính là tiểu ma nữ Hàn Hương Di.

Nên biết rằng, trong lòng Tiểu ma nữ, Liễu Kình Vũ là người mình kính nể nhất, người mình thích nhất. Giống như là thần tượng vậy, là người không thể xâm phạm. Nhưng hiện tại Phạm Kim Hoa và thư ký của y liên tục khiêu khích trước Liễu đại ca, thật sự đáng giận đến cực điểm, không thể tha thứ.

Nếu là bình thường, tiểu ma nữ sẽ trực tiếp đánh người.

Nhưng tình huống hôm nay có chút không giống. Hiện trường hôm nay có thêm một lái xe chuyên trách anh Liễu vừa nhận, là người không có đầu óc. Tiểu ma nữ không những đánh người giỏi mà mồm miệng cũng không kém.

Lúc Diêu Ngọc Dung ở trước mặt Liễu Kình Vũ khoa chân múa tay, tiểu ma nữ bắt đầu thầm thì bên tai Trình Thiết Ngưu.