Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 612: Cố ý thúc ép




Ngụy Hoành Lâm tuy trong lòng đang nghĩ đến Phòng giao thông nhưng miệng lại không thể không đáp ứng lời của Liễu Kình Vũ:

– Được, 3 tháng là đủ rồi. UBND huyện chúng tôi sẽ cố gắng chỉnh đốn hình tượng huyện thành, nâng cao phẩm vị đô thị.

Đối với Ngụy Hoành Lâm mà nói, cho dù bất cứ lúc nào, y cũng sẽ không khuất phục và thỏa hiệp với Liễu Kình Vũ. Ít nhất ở trước mặt người khác, y nhất định phải duy trì một hình tượng Chủ tịch huyện mạnh mẽ, cứng rắn. Cho dù là trong lòng căn bản không cho rằng mình sẽ làm tốt được việc, nhưng ngoài mặt y vẫn quyết định như cũ, về phần làm được tới đâu, là vấn đề sau này.

Ngụy Hoành Lâm sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Ừ, Chủ tịch Ngụy rất có năng lực và quyết đoán, tôi rất khâm phục. Tôi tin Chủ tịch Ngụy nhất định sẽ làm tốt việc này. Tôi tin các vị ủy viên thường vụ hẳn là cũng nhìn thấy, hôm nay tôi có mời các đồng chí ở Phòng giao thông Huyện đến dự thính Hội nghị lần này. Cho nên, đề tài thảo luận thứ hai của Hội nghị chính là liên quan đến Phòng giao thông.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhìn về phía Trưởng phòng giao thông Huyện Thiệu Kiếm Phong, nói:

– Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, không biết ông cho rằng tình hình giao thông của huyện Thụy Nguyên chúng ta như thế nào? Có ổn không?

Thiệu Kiếm Phong là thuộc phe Ngụy Hoành Lâm, nắm Phòng giao thông trong tay đã nhiều năm, sớm đã dưỡng thành tính cách ăn tục nói phét, bởi vì gã biết, chính mình càng nói hoành tráng thì càng được trọng dụng.

Sau khi nghe Liễu Kình Vũ hỏi, gã lập tức không chút do dự nói:

– Bí thư Liễu, tôi cho rằng tình hình giao thông huyện Thụy Nguyên chúng ta vẫn là tương đối tốt. Những năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy và UBND huyện, huyện Thụy Nguyên chúng ta đã tu sửa và làm mới được 129km huyện lộ, 388km đường liên xã. Có thể nói, những năm gần đây, Phòng giao thông đều vô cùng bận rộn, các cán bộ đều thật sự cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình.

Liễu Kình Vũ chỉ có điều gật gật đầu, cũng không bình luận thêm gì mà chỉ hỏi:

– Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, ông cho rằng tình hình giao thông trong nội thành huyện Thụy Nguyên chúng ta thế nào?

Thiệu Kiếm Phong nói:

– Bí thư Liễu, tôi cho rằng tình hình giao thông trong nội thành cũng vô cùng tốt, nhất là về phương diện kiến thiết phương tiện giao thông thành thị chúng tôi còn làm xuất sắc hơn nữa. Năm trước đã được bằng khen Đơn vị ưu tú của thành phố Nam Hoa. Điều này cho thấy lãnh đạo thành ủy tương đối hài lòng với công việc của chúng tôi.

Nghe được những lời của Thiệu Kiếm Phong, Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương vẫn trầm mặc không nói nhưng lại lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Thiệu Kiếm Phong à Thiệu Kiếm Phong, ông nói chuyện với Liễu Kình Vũ như vậy thật đúng là tự tìm tai vạ mà. Liễu Kình Vũ là ai, hắn không phải giống như các Bí thư trước đây, ông nói ba hoa chích chòe với hắn đều vô ích thôi. Liễu Kình Vũ nếu đã túm đến ông, nhất định là có an bài khác rồi. Tôi thật muốn nhìn xem, Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn làm gì.”

Liễu Kình Vũ sau khi nghe được Thiệu Kiếm Phong lời nói này, quả nhiên giống như Tôn Húc Dương đoán trước, chân mày lúc ấy liền nhíu chặt lại, trầm giọng nói:

– Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, ông luôn miệng nói Phòng giao thông làm việc không tệ, vậy tôi hỏi ông, huyện Thụy Nguyên chúng ta tại sao giờ đi làm và tan sở, giao thông luôn luôn phát sinh tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng? Thậm chí nhiều người còn nói huyện Thụy Nguyên chúng ta chính là LasVegas Đông Phương, vô cùng hỗn loạn. Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, chẳng lẽ lúc ông đi làm về không bị kẹt xe à?

Thiệu Kiếm Phong lúc ấy chính là sửng sốt. Gã thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lập tức giáng cho mình một đòn cảnh cáo, toàn thân có chút choáng váng.

May mà bên cạnh còn có Phó phòng thường trực Cố Vân Tường. Cố Vân Tường lúc ấy liền tiếp lời:

– Bí thư Liễu, hiện giờ xe tư nhân, xe chạy điện tăng nhiều, nếp sinh hoạt của dân chúng cũng thay đổi, lúc tan sở hỗn loạn một chút cũng là chuyện rất bình thường. Chúng tôi cũng đang tích cực nghĩ biện pháp để cải thiện tình hình này, tôi tin rất nhanh sẽ có hiệu quả.

Liễu Kình Vũ nhướn mày:

– Ồ, tích cực áp dụng biện pháp sao? Biện pháp thế nào? Thực hiện đến đâu rồi? Thời gian nào sẽ hoàn thành? Dự tính hiệu quả ra sao? Anh nói qua một chút đi.

Mấy câu hỏi liên tiếp của Liễu Kình Vũ khiến cho Cố Vân Tường lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng âm thầm phàn nàn: “Bí thư Liễu, anh cũng thật ép người quá đáng, như thế nào mà lại hỏi kỹ như vậy. Cho dù là Phó chủ tịch huyện cũng không hỏi nhiều như vậy.”

Trong lòng oán trách, trong miệng gã lại một câu cũng không dám nói, chỉ có thể cúi đầu không nói.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Sao? Không lẽ anh đang nói dối tôi? Nếu thật là như vậy, tôi thấy cái chức Phó phòng của anh chắc phải điều chỉnh rồi.

Nghe đến đó, Cố Vân Tường hoảng sợ, vội vàng nói:

– Bí thư Liễu, là như vậy, Phòng giao thông chúng tôi đã lập một kế hoạch sơ bộ, chuẩn bị đầu tư khoản tài chính mười triệu tệ để kiến thiết, mạnh mẽ chỉnh đốn lại tình trạng giao thông hỗn loạn trong nội thành. Triển khai tuyên truyền mạnh mẽ, đề nghị dân chúng tránh giờ cao điểm, đề nghị dân chúng đi lại văn mình, nhường đường, thêm nữa cũng sẽ gia tăng các biển báo ở đầu các tuyến phố, để cho nhân dân dễ dàng biết được con đường nào đang hỗn loạn, có thể lựa chọn con đường khác.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, sắc mặt trầm xuống:

– Kế hoạch sơ bộ nghe rất là hoành tráng, không biết là tài chính thế nào? Đã gom đủ chưa? Sao tôi lại không biết kế hoạch này?

Cố Vân Tường vội vàng nói:

– Bí thư Liễu, là như vậy, Bí thư Huyện ủy tiền nhiệm của ngài ở thời điểm tại vị đã phê chuẩn rồi, sau lại bởi nhiều loại nguyên nhân khiến cho kế hoạch chậm trễ. Gần đây Phòng giao thông chúng tôi cảm thấy tình hình giao thông trong huyện thị có chút vấn đề, liền quyết định tiếp tục kế hoạch này, đang chuẩn bị xin phê duyệt một lần nữa. Về phần tài chính, chúng tôi tự chi một phần, xin Huyện một phần, xin Thành phố một phần. Ba khoản góp lại để cải thiện tình trạng giao thông hỗn loạn.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong không khỏi cười lạnh nói:

– Thiệu Kiếm Phong, Cố Vân Tường, tôi muốn hỏi hai người, nếu quả thật cấp cho các vị mười triệu tệ, các vị có thể giảm bớt tình hình hỗn loạn giao thông của huyện thị không?

Thiệu Kiếm Phong nói:

– Điều này rất khó nói, nhưng tôi tin tưởng, nhất định sẽ có cải thiện so với trước đây.

Liễu Kình Vũ lắc đầu:

– Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, lời này của ông rất có vấn đề. Hơi cải thiện một chút cũng là cải thiện, nhưng lại không có tác dụng gì với tình hình tổng thể của giao thông thành thị. Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, tôi muốn hỏi ông, các ông có biết tình hình này vấn đề căn bản là ở đâu không?

Thiệu Kiếm Phong cười nói:

– Bí thư Liễu, rất đơn giản, nhiều xe nhiều người, dân chúng không tuân thủ quy tắc giao thông, đi lại chen ngang. Đó là căn bản.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Ông nói cũng có cái đúng. Nhưng ông có chú ý tới vì sao dân chúng không tuân thủ quy tắc giao thông không? Vì sao có nhiều người tùy ý lái xe sai làn đường?

Thiệu Kiếm Phong và Cố Vân Tường sửng sốt, tất cả đều nhíu mày, không biết Liễu Kình Vũ muốn ám chỉ cái gì.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái thẻ nhớ USB cắm ở máy vi tính trước mặt, mở một đoạn video, cho phát ra máy chiếu.

Liễu Kình Vũ trực tiếp xoay người sang chỗ khác, đứng dậy dùng tay chỉ video tư liệu nói:

– Các đồng chí, mọi người có thể xem một chút, đoạn video này là mấy ngày nay lúc tan sở tôi đã dùng di động quay lại. Từ đó có thể thấy một vấn đề hết sức rõ ràng, chính là do dân chúng huyện chúng ta có ý thức tuân thủ luật giao thông tương đối kém, có rất nhiều người không đi đúng làn đường, tùy ý đi sai làn, thậm chí chiếm cứ đường xe chạy. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho tình hình giao thông hết sức hỗn loạn. Như vậy, tại sao lại có hiện tượng này?

Nói xong, Liễu Kình Vũ lại mở một đoạn video khác. Đó là video quay lại tình hình giao thông ở một thị trấn khác. Từ video có thể nhìn thấy, lưu lượng người tuy rằng vô cùng lớn, nhưng mọi người chạy xe đều rất quy củ.

Liễu Kình Vũ dùng tay chỉ video nói:

– Mọi người thấy không, lưu lượng người của Huyện chúng ta và thị trấn này không khác nhau lắm, thậm chí còn ít hơn so với đối phương, nhưng vì sao người ta không phát sinh hiện tượng giao thông hỗn loạn?

Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy tay chỉ vào dải phân cách giữa đường:

– Mọi người có thể nhìn ở đây, chính là dải phân cách bảo vệ. Dân chúng hai bên đường chỉ có thể đi ở một bên đường riêng, cho dù là có người muốn đi sai làn cũng chỉ có thể đi sai làn bên phần đường của mình. Chớ xem thường dải phân cách này, tác dụng của nó không hề nhỏ đâu. Tôi cho rằng, việc cấp bách của Phòng giao thông bây giờ không phải là công trình nói hươu nói vượn, mà nên tập trung xây dựng những dải phân cách thế này ở những tuyến đường chính của nội thành. Dùng quy tắc cứng nhắc để khiến dân chúng hình thành thói quen tuân thủ luật giao thông. Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, ông nói có được không?

Thiệu Kiếm Phong nhìn đến hai video đối lập, không khỏi chau mày.

Kỳ thật, với loại tình huống này gã cũng đã nghĩ đến nhưng chưa thực hiện.

Nghe được câu hỏi của Liễu Kình Vũ, gã trầm giọng nói:

– Bí thư Liễu, lời này của ngài rất có đạo lý. Tuy nhiên ngài cũng biết, nếu xây dựng dải phân cách bảo vệ thì phải đầu tư một số tiền lớn. Phòng giao thông Huyện chúng tôi hàng năm kinh phí có hạn, chống đỡ không nổi dự án quy mô lớn như vậy.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Không thể nào, đồng chí Thiệu Kiếm Phong, theo tôi được biết, trên Huyện hàng năm đều đẩy cho Phòng giao thông các ông một khoản hơn ba triệu, cho dù là xuất ra một nửa thì cũng có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Thiệu Kiếm Phong cười khổ nói:

– Bí thư Liễu, mỗi khoản tài chính của Phòng giao thông chúng tôi đều có quy định chi dùng đấy, không có khả năng tùy ý sử dụng đâu.

Thiệu Kiếm Phong trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Liễu Kình Vũ, sau đó nói tiếp:

– Bí thư Liễu, ngài xem trên Huyện có thể phê cho chúng tôi một khoản không, như vậy thì chúng tôi càng có mục tiêu rõ ràng làm việc rồi.​