Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 672: Nhận lỗi




Quách Tăng Kiệt vẫn nghĩ Liễu Kình Vũ vẫn bám riết mình đòi 700 triệu nhưng không thể đạt được, bây giờ mình chủ động đem tiền cho hắn, đáng lẽ ra hắn phải vội vội vàng vàng cảm ơn mới đúng. Nhưng thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại bảo huyện Thụy Nguyên đem tiền trả lại. Việc này nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Quách Tăng Kiệt trực tiếp gọi điện cho Chủ tịch huyện Thụy Nguyên Ngụy Hoành Lâm hỏi thăm tình hình cụ thể. Biết được không ngờ Liễu Kình Vũ lại tự mình hạ lệnh trả tiền về. Sắc mặt của ông ta ngày càng âm trầm. Giờ phút này, Quách Tăng Kiệt mới ý thức được Liễu Kình Vũ hoàn toàn trở mặt với mình. Chỉ cần huyện Thụy Nguyên không nhận tiền, cho đến khi tổ điều tra đến thì mình không thể giải thích việc cấp tiền cho huyện Thanh Phong và công ty đầu tư. Đến lúc đó, trách nhiệm mình phải gánh vác cũng rất lớn. Ông ta không thể chấp nhận chuyện này.

Quách Tăng Kiệt dùng sức hút thuốc, đi tới đi lui trong phòng làm việc suy nghĩ đối sách. Lúc này đây, ông ta thật sự cảm giác được sự việc có chút khó giải quyết.

Đúng lúc đó, di động của Quách Tăng Kiệt vang lên.

Là điện thoại của Phó Cục trưởng Thường trực Lư Hiển Quân gọi đến:

– Cục trưởng Quách, tôi vừa nhận được tin tức, Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã đến thành phố Nam Hoa rồi, đang ở nhà khách Thành ủy.

Nghe được tin này, Quách Tăng Kiệt lập tức đổ mồ hôi, giọng nói có chút run run hỏi:

– Lãnh đạo Thành ủy đang tiếp đãi họ à?

Lư Hiển Quân cười khổ nói:

– Không có, Chủ tịch Hoàng đã biết tin. Tuy nhiên Chủ tịch Hoàng nói bọn họ không nhận điện thoại của ông ấy. Hiện tại không có cách nào gặp mặt được.

Quách Tăng Kiệt chau mày, dùng sức nhả một đám khói lớn, đại não chuyển động.

Ông ta thật không ngờ, Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống nhanh đến vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Quách Tăng Kiệt trầm tư hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ gọi điện cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải:

– Chủ tịch Hoàng, tôi đem tiền trả cho Liễu Kình Vũ nhưng hắn không nhận, còn đem trả lại. Bây giờ Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã đến, ngài nói tôi phải làm gì bây giờ?

Hoàng Lập Hải nghe được cũng nhíu chặt mày. Lão biết Liễu Kình Vũ là kẻ khó đối phó, tính tình khó chịu nhưng thật không ngờ ngay cả khoản tiền 700 triệu này cũng không muốn nữa. Điều này cho thấy Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhất định sẽ điều tra đến cùng. Hoàng Lập Hải vô cùng khó chịu.

Quách Tăng Kiệt là một tay lão nhấc lên, năng lực của ông ta vẫn tương đối mạnh. Nếu để hắn ở vị trí Cục trưởng Cục Giao thông thì mình có thể nắm trong tay toàn bộ hệ thống giao thông, mọi việc đều nghe theo mình. Cho nên đối với Quách Tăng Kiệt lão vẫn khá yêu thích và che chở. Lão không muốn mất đi quân cờ này.

Thoáng trầm tư một chút, Hoàng Lập Hải thở dài một tiếng nói:

– Dựa vào những gì Liễu Kình Vũ đã làm, trong lòng hắn bây giờ đã nghĩ khác rồi. Nếu không cho hắn lối đi, hắn sẽ không từ bỏ chuyện này đâu. Như vậy đi, anh đến tìm Liễu Kình Vũ một chuyến, nhận lỗi trước mặt hắn. Tôi nghĩ nhìn thấy thành ý của anh, cơn tức của hắn cũng tiêu tán.

– Tìm Liễu Kình Vũ nhận lỗi?

Nghe Hoàng Lập Hải quyết định, Quách Tăng Kiệt lập tức mở to hai mắt nhìn.

Phải biết rằng, Quách Tăng Kiệt giống như Liễu Kình Vũ. cũng đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng, hơn nữa còn là Cục trưởng hưởng đãi ngộ của Phó Giám đốc sở. Trong tay ông ta là hệ thống giao thông của thành phố Nam Hoa. Nhiều khi, lãnh đạo các huyện đến xin dự án còn phải gọi ông ta một tiếng lãnh đạo. Hiện tại muốn ông ta nhận lỗi với Liễu Kình Vũ, ông ta thật sự sẽ chẳng còn mặt mũi.

Thấy phản ứng của Quách Tăng Kiệt, Hoàng Lập Hải lạnh lùng nói:

– Nếu anh không chịu nhận lỗi, sự tình mà phát triển tiếp, nói không chừng thì anh sẽ bị miễn chức ngay tại chỗ. Nếu chẳng may người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh xâm nhập điều tra, anh có thể chống lại à?

Quách Tăng Kiệt lập tức trầm mặc, lời Hoàng Lập Hải nói khiến ông ta có cảm giác sau gáy mình lạnh đi nhiều.

Lúc này, Hoàng Lập Hải nói:

– Tăng Kiệt à, tôi cũng biết anh mất mặt nhưng anh phải nhớ kỹ: thân là cán bộ phải biết dày mỏng. Có những lúc cho dù phải đầu rơi máu chảy cũng phải giành lấy thể diện nhưng cũng có những lúc phải mặt dày một chút. Có như vậy mới có thể trụ vững trong chốn quan trường. Nếu không, sĩ diện chỉ làm khổ thân. Hôm nay dù phải mất mặt mà có thể giữ được đường sống cũng phải làm. Không phải tục ngữ có câu “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn” ư? Huyện Thụy Nguyên muốn phát triển thì giao thông phải mạnh. Chỉ cần anh có thể bảo vệ vị trí này, còn lo sợ sau này không có cơ hội thu thập Liễu Kình Vũ ư?

Hoàng Lập Hải nói xong, Quách Tăng Kiệt lập tức mở rộng tầm mắt, dùng sức gật đầu nói:

– Chủ tịch Hoàng, tôi hiểu ý của ngài. Tôi phải đi nhận lỗi với Liễu Kình Vũ.

Sau khi cúp điện thoại, Quách Tăng Kiệt liền gọi điện cho Lư Hiển Quân, xác định xong tin tức Liễu Kình Vũ đang ở Khách sạn Tân Nguyên liền lập tức lên xe chạy tới Khách sạn Tân Nguyên, phòng 618 nơi Liễu Kình Vũ đang ở.

Cốc cốc cốc, Quách Tăng Kiệt gõ cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở, Liễu Kình Vũ nhìn thấy Quách Tăng Kiệt ở bên ngoài thì lạnh lùng nhìn một cái nói:

– Cục trưởng Quách, ông có phải đi nhầm phòng không?

Quách Tăng Kiệt vội vàng cười nói:

– Không có, không có, Bí thư Liễu, hôm nay tôi đặc biệt tìm cậu tâm sự.

Trên mặt Liễu Kình Vũ vẫn không có vẻ tươi cười, lạnh lùng nói:

– Tìm tôi tâm sự? Giữa chúng ta có chuyện để nói à?

Quách Tăng Kiệt liên tục gật đầu:

– Có, có, Liễu Kình Vũ, cậu có thể để tôi vào trong nói chuyện hay không? Đứng đây nói chuyện không tiện lắm.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói:

– Thật ngại quá, tôi không thích người lạ vào phòng, có gì ông cứ nói thẳng đi, tôi còn đang xem World Cup.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Quách Tăng Kiệt chỉ có thể cắn răng nói:

– Bí thư Liễu, hôm nay tôi tới đây là để nhận lỗi với cậu. Khoản tiền của Các bộ và Ủy ban Trung ương cũng như của Tỉnh chuyển xuống, Cục Giao thông chúng tôi đã nhận thức sai lầm nên đã chuyển sai đối tượng. Tôi nhận lỗi với cậu, mong cậu thứ lỗi.

Liễu Kình Vũ cau mày nói:

– Ông nói cái gì? Vừa rồi tôi nghe không rõ, phiền ông nói lại lần nữa.

Giờ phút này, trong hành lang khách sạn cũng có người đến người đi. Nhìn thấy Quách Tăng Kiệt vẫn đứng ở cửa phòng Liễu Kình Vũ không đi vào, tất cả mọi người đều tò mò nhìn bọn họ.

Nhìn vẻ mặt Liễu Kình Vũ, Quách Tăng Kiệt cũng biết hắn đang làm khó mình. Tuy nhiên sau khi nghe Hoàng Lập Hải nói, hiện tại Quách Tăng Kiệt chỉ cần bảo vệ mũ quan của mình, chuyện gì cũng có thể bỏ xuống, huống chi là mặt mũi, ông ta lập tức lớn tiếng nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, Quách Tăng Kiệt tôi chính thức xin lỗi cậu.

Liễu Kình Vũ khinh thường nói:

– Cục trưởng Quách, giọng của ông tuy rằng lớn nhưng chỉ là bên ngoài, tôi cũng không thấy có bất kỳ thành ý nào. Cho nên, lời xin lỗi của ông tôi không nhận được. Cứ như vậy đi, tôi muốn xem bóng đá rồi.

Quách Tăng Kiệt thấy vậy, biết Liễu Kình Vũ không hài lòng. Nhưng ông ta cũng biết rõ, vấn đề tiền bạc cũng do mình làm hơi quá nên hắn mới oán niệm mình không buông tha. Quách Tăng Kiệt cắn răng một cái, quyết định chắc chắn liền quỳ gối trước mặt Liễu Kình Vũ, lớn tiếng nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, Quách Tăng Kiệt tôi chính thức nói lời xin lỗi cậu.

Giờ phút này, trong hành lang cũng có mấy người dừng chân lại xem rồi. Có thể vào Khách sạn Tân Nguyên cũng không phải là người thường, dù sao chi phí nơi này cũng không thấp. Trong đó có số ít là lãnh đạo các cơ quan, đơn vị nên cũng có người biết Quách Tăng Kiệt.

Nhất là khi Quách Tăng Kiệt quỳ trên mặt đất, phát ra âm thành nặng nề, rất nhiều khách trọ nghe được âm thanh đều đi ra xem. Vừa nhìn thấy Quách Tăng Kiệt quỳ gối xin lỗi Liễu Kình Vũ, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, vô cùng khiếp sợ nhìn Quách Tăng Kiệt quỳ trên mặt đất.

Phải biết rằng, vị này đường đường là Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Nam Hoa đấy, là người cạnh tranh chức Phó Chủ tịch thành phố. Đây chính là người mạnh mẽ, cứng rắn, không bao giờ chịu nhún mình. Hiện tại lại quỳ trước mặt người thanh niên này, lại còn nhận lỗi. Rốt cuộc người thanh niên này là ai?

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ người trong hành lang đều ngây người nhìn.

Lúc này, Quách Tăng Kiệt cảm giác có vô số ánh mắt nhìn mình, sắc mặt ông ta có chút tái nhợt. Ông ta biết hôm nay mình mất hết mặt mũi rồi, nhưng ông ta vẫn cắn răng nhịn. Bởi vì trong lòng ông ta đã quyết tâm, chỉ cần bình yên vượt qua sóng gió này, về sau ông ta nhất định sẽ tìm mọi biện pháp đi gây sự với Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nhìn Quách Tăng Kiệt quỳ trước mặt mình cũng mở to mắt nhìn, trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.

Liễu Kình Vũ vừa nói lời xin lỗi của Quách Tăng Kiệt không có thành ý nhưng cũng không phải khiến ông ta khó xử. Liễu Kình Vũ chỉ hy vọng ông ta có thể dùng ngôn ngữ có thành ý hơn để biểu đạt mà thôi. Hắn vạn lần không ngờ Quách Tăng Kiệt lại dùng phương thức quỳ gối rất đỗi khoa trương này.

Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng nhìn thấy lúc Quách Tăng Kiệt quỳ gối xuống cũng là lúc mắt ông ta ánh lên vẻ oán độc.

Liễu Kình Vũ biết rằng, Quách Tăng Kiệt đang tính toán sẽ trả thù mình.