Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 684: Đánh lén




Ngụy Hoành Lâm nghe Hoàng Lập Giang nói như vậy cũng chỉ có thể gật đầu nói:

– Được rồi, lãnh đạo, tôi lập tức qua đó.

Tuy rằng đã muộn, nhưng thân là thành viên của Tổ điều tra, Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên cũng không kịp nghỉ ngơi, bọn họ trực tiếp liên hệ qua điện thoại với Phó chủ tịch hội đồng quản trị phía ngân hàng Suzuki, đồng thời gặp được đối phương ở trong khách sạn.

Sau khi gặp mặt, Nhâm Vỹ Sâm trực tiếp hỏi thẳng đối phương:

– Tiên sinh, tôi thay mặt cho Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Hoa muốn xin ông xác minh một chút, Liễu Kình Vũ rốt cuộc có hay không đòi một khoản tiền hối lộ lớn từ phía ngân hàng Suzuki các ông? Xin ông tường thuật lại chi tiết.

Người này cười nói:

– Không có, tuyệt đối không có, những tin tức trên mạng đều là giả, cả quá trình tôi cùng với phía huyện Thụy Nguyên đàm phám, Liễu Kình Vũ thực sự không có đòi bất kỳ khoản tiền hối lộ nào từ phía ngân hàng Suzuki chúng tôi, Liễu Kình Vũ bị oan.

Nghe được những lời nói đó, Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên đều trợn tròn mắt. Vốn dĩ, bọn họ cho rằng phía ngân hàng Suzuki nhất định sẽ một mực khẳng định Liễu Kình Vũ đã đòi một khoản tiền hối lộ lớn, điều này vô cùng có lợi đối với bọn họ. Nhưng bọn họ lại không ngờ, phía ngân hàng vậy mà lại một mực phủ nhận việc Liễu Kình Vũ đã đòi một khoản tiền hối lộ lớn, điều này khiến cho bọn họ đều có chút không nghĩ đến.

Lúc này, Cát Chấn Thiên nói:

– Tiên sinh, tôi nghĩ tôi rất cần phải nhắc lại với ông một câu, những lời nói hiện tại của ông đại biểu cho thái độ của phía ngân hàng Suzuki, chúng tôi sẽ căn cứ vào thái độ của các ông trở thành chứng cứ quan trọng để điều tra việc Liễu Kình Vũ nhận hối lộ lần này.

Người kia cười nói:

– Tôi đương nhiên biết tôi đang nói cái gì, hơn nữa tôi nhắc lại lần nữa, tôi thay mặt cho phía ngân hàng Suzuki nói với hai vị, Liễu Kình Vũ thực sự không đòi bất kỳ khoản hối lộ nào từ phía ngân hàng Suzuki chúng tôi. Mặc dù Liễu Kình Vũ cự tuyệt điều kiện đầu tư của chúng tôi, nhưng chúng tôi là thương nhân, cũng sẽ tuân thủ theo luật pháp, chúng tôi mặc dù vô cùng bất mãn với Liễu Kình Vũ, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không vu oan cho người tốt. Liễu Kình Vũ thật sự không có đòi tiền hối lộ từ chúng tôi, chúng tôi không thể vu oan cho cậu ta. Những tin tức trên mạng và trên các phương tiện truyền thông báo chí đều là giả.

Nghe đối phương nói như vậy, Nhâm Vỹ Sâm trực tiếp đưa ra một văn bản ghi chép điều tra cho ông ta điền vào và kí tên xác nhận. Mọi việc sau khi theo quy trình xử lí xong, đi ra khỏi khách sạn, Nhâm Vỹ Sâm nhìn đến Cát Chấn Thiên nói:

– Phó trưởng ban thư kí Cát, hiện tại phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản đã phủ nhận những tin tức trên mạng, tôi nghĩ sự việc của Liễu Kình Vũ không cần tiếp tục điều tra nữa, chân tướng đã rõ ràng rồi.

Cát Chấn Thiên hung hăng nhíu mày, trầm giọng nói:

– Tôi thấy hay là trước tiên chúng ta xin chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy đã, xem xem lãnh đạo Thành ủy nghĩ như thế nào.

Nhâm Vỹ Sâm gật gật đầu, ngay tại chỗ gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh, đem tình hình bên này nói qua một lượt. Đới Giai Minh sau khi nghe xong cũng rất ngạc nhiên, ông ta thật không ngờ sự việc lần này lúc đầu thì ầm ĩ mà lúc sau lại yên bình, dễ dàng được giải quyết như vậy. Ông ta lúc này không chút do dự nói:

– Được rồi, nếu như vấn đề của Liễu Kình Vũ đã được xác minh, vậy thì các ông lập tức tạm dừng tất cả các điều tra nhằm vào Liễu Kình Vũ, đồng thời ngày mai mở cuộc họp báo, công bố kết quả điều tra, chứng danh cho Liễu Kình Vũ. Ngày mai ở Hội nghị thường vụ tôi sẽ đề nghị lập tức khôi phục lại tất cả chức vụ cho đồng chí Liễu Kình Vũ.

Nhâm Vỹ Sâm gật gật đầu, mà lúc này, Cát Chấn Thiên cũng đã đem tin tức này gửi qua tin nhắn cho Hoàng Lập Hải. Sau khi Hoàng Lập Hải biết được sự việc lần này, thì vô cùng tức giận.

Lúc này, Hoàng Lập Hải đang cùng với Aso, Ngụy Hoành Lâm uống rượu ở trong khách sạn. Sau khi nghe thấy tin này, Hoàng Lập Hải lập tức vô cùng bất mãn nhìn Aso nói:

– Aso tiên sinh, tôi vừa mới nhận được tin, nói là phía ngân hàng Suzuki các ông phủ nhận việc Liễu Kình Vũ đòi các ông khoản tiền hối lộ lớn. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đây chính là một cơ hội rất tốt để lật đổ Liễu Kình Vũ đấy.

Aso cười bí hiểm, nói:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, ông biết đấy, ngân hàng Suzuki chúng tôi là một ngân hàng quốc tế lớn, chúng tôi làm tất cả mọi việc đều phải lấy sự thật làm cơ sở, chúng tôi phải tuân thủ tất cả những quy định và pháp luật của nước sở tại, chúng tôi phải kiếm tiền một cách đường đường chính chính. Liễu Kình Vũ thực sự không có đòi bất kỳ khoản hối lộ nào từ phía ngân hàng Suzuki chúng tôi, chúng tôi tại sao lại phải nói Liễu Kình Vũ đòi tiền hối lộ? Như vậy đối với Liễu Kình Vũ mà nói là rất không công bằng.

Hơn nữa, chúng tôi đã công bố tin tức này ở trên Website chính thức của chúng tôi, mặc dù giữa chúng tôi và Liễu Kình Vũ bởi vì lập trường hai bên không giống nhau, dẫn đến việc đàm phán bị thất bại, nhưng chúng tôi không thể bởi vì thế mà giận lây sang Liễu Kình Vũ, làm như vậy là không phải tác phong làm việc của chúng tôi. Được rồi, không nói đến việc này nữa, chúng ta tiếp tục uống rượu, vẫn hy vọng buổi đàm phán ngày mai Chủ tịch huyện Ngụy có thể dựa trên sự công tâm để đối đãi với ngân hàng Suzuki chúng tôi, hy vọng chúng ta mau chóng đạt được thỏa thuận hợp tác.

Nghe thấy Aso nói như vậy, trong lòng Ngụy Hoành Lâm liền sửng sốt. Bởi vì theo như y được biết, nếu như Liễu Kình Vũ đã không có việc gì, như vậy nhất định phải phục hồi lại chức vụ, việc đàm phán này nhất định vẫn phải do Liễu Kình Vũ chủ trì, Aso lại nói muốn mình chiếu cố bọn họ, điều này rốt cuộc là như thế nào? Tên Aso này có phải hay không nói nhầm rồi.

Mặc dù trong lòng Ngụy Hoành Lâm có chút thắc mắc, nhưng cũng không nói ra, bởi vì trên quan trường rất nhiều chuyện không thể nói rõ được, hơn nữa bất kỳ sự việc gì đều có quy trình, Ngụy Hoành Lâm cho rằng có lẽ ngày mai văn kiện khôi phục lại chức vụ của Liễu Kình Vũ cũng có khả năng chưa được đưa đến huyện Thụy Nguyên, nếu thật sự là như vậy, thì việc đàm phán nhất định là phải do mình và Tôn Húc Dương cùng nhau phụ trách.

Trong nhà khách của Huyện ủy huyện Thụy Nguyên.

Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên trở lại trong phòng, Nhâm Vỹ Sâm trực tiếp nắm tay Liễu Kình Vũ nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, trải qua cuộc điều tra của chúng tôi, phía ngân hàng Suzuki đã phủ nhận thông tin anh đòi bọn họ một khoản tiền hối lộ lớn, vì vậy hiện tại đồng chí đã không có việc gì rồi, có thể trở về nhà. Đối với việc điều tra của chúng tôi đã gây cho đồng chí những bất tiện, chúng tôi vô cùng xin lỗi.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, lập tức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói:

– Không phải chứ, phía ngân hàng Suzuki phủ nhận tin đồn này?

Nhâm Vỹ Sâm nhẹ nhàng gật gật đầu.

Liễu Kình Vũ lúc này mới tin những điều Nhâm Vỹ Sâm bọn họ nói là sự thật. Nhưng lúc này, trong đầu Liễu Kình Vũ cũng có chút mơ hồ, theo như hắn được biết về đất nước Nhật Bản nhỏ bé thì phong ba dư luận lần này tuyệt đối là do phía ngân hàng Suzuki cố ý tạo ra, mục đích bọn họ làm như vậy nhất định là muốn thông qua áp lực dư luận để đẩy mình ra khỏi chức vụ Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, từ đó cùng với người khác đàm phán để đạt được những điều kiện bọn họ muốn.

Hiện tại toàn bộ sự việc bọn họ đã thúc đẩy đến 90% rồi, trên căn bản có thể nói lập tức sắp thành công rồi, nhưng bọn họ lại cố tình vứt bỏ toàn bộ kế hoạch. Bọn họ rốt cuộc là đang chơi trò gì, lẽ nào bọn họ lại đột nhiên đổi tính, lương tâm trỗi dậy rồi?

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ thật sự có chút bị thái độ của phía ngân hàng Suzuki làm cho bối rối.

Song, Liễu Kình Vũ là một người rộng lượng, nếu sự việc của bản thân đã được làm rõ thì hắn cũng không nhất thiết phải ở lại nhà khách này. Hắn hướng về phía Nhâm Vỹ Sâm cười cười, không nhìn đến Cát Chấn Thiên, cất bước đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Liễu Kình Vũ rời đi, Cát Chấn Thiên có chút khó chịu nói:

– Tên Liễu Kình Vũ này cũng thật là đắc chí càn rỡ.

Nhâm Vỹ Sâm không để ý đến y, theo ông ta thấy, ý đồ của Cát Chấn Thiên nhằm vào Liễu Kình Vũ quá rõ ràng, Liễu Kình Vũ không nhìn y cũng là chuyện rất bình thường.

Từ trong nhà khách của Huyện ủy đi ra, Liễu Kình Vũ liền đi đến bên lề đường, muốn bắt Taxi trở về.

Lúc này, đã là 8 giờ tối, bóng đêm mờ mịt, bầu trời đen như mực, hai bên đường, đèn đường mờ vàng chiếu xuống, ngẫu nhiên có vài ba người đi qua, Taxi lại rất ít, Liễu Kình Vũ chỉ có thể từ từ đợi.

Vừa lúc đó, một bà lão tóc hoa râm bước đi tập tễnh từ phía đầu đường cạnh nhà khách Huyện ủy chậm rãi đi về phía bên đường của Liễu Kình Vũ. Trong tay bà lão có cầm một chiếc túi ni lông, trong túi ni lông có một vài vật phẩm như giấy vụn, vỏ chai đồ uống, xem ra đây là một bà lão nhặt rác, có thể bởi vì cuộc sống gian khổ mà phải đi làm những việc này.

Liễu Kình Vũ trong lúc chờ đợi nhàn rỗi, ánh mắt cũng liếc qua nhìn bà lão này. Nhìn thấy bà lão tuổi đã cao như vậy rồi mà vẫn một thân một mình đi nhặt rác, trong lòng Liễu Kình Vũ rất khó chịu, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra, công việc của mình vẫn chưa làm tốt, mức sống của người dân huyện Thụy Nguyên vẫn cần phải được nâng cao hơn nữa.”

Vừa lúc đó, bà lão đi tới, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, phịch một tiếng liền ngã lăn trên mặt đất, phế liệu trong tay cũng rơi trên mặt đất, tung tóe khắp nơi. Bà lão nằm trên mặt đất, liền rên rỉ mấy tiếng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Liễu Kình Vũ nhìn thấy tình huống này, trong đầu căn bản không có hiện lên chút do dự nào, nhanh chóng chạy thẳng đến. Lúc này, trong đầu của hắn căn bản không có do dự giúp hay không giúp, hắn muốn mau chóng đưa bà lão đến bệnh viện.

Đi đến bên cạnh bà lão, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng kiểm tra một chút, thấy không có vết thương, lúc này mới yên tâm một chút, nhẹ nhàng nâng bà lão dậy, đầy thân thiết nói:

– Cụ ơi, cụ cảm thấy thế nào, có cần cháu đưa cụ đến bệnh viện không?

Liễu Kình Vũ vừa nói xong những lời này, liền xảy ra một cảnh tượng khiến hắn cả đời này khó quên.

Vốn dĩ đang nằm trong ngực, tay phải của bà lão nắm lấy vạt áo trước ngực Liễu Kình Vũ đột nhiên dùng sức, một cỗ sức mạnh trực tiếp đánh lên lồng ngực Liễu Kình Vũ, lực này vượt quá sức tưởng tượng của Liễu Kình Vũ, cả người Liễu Kinh Vũ bởi vì lực đánh cực lớn này mà bị đẩy về phía sau 2m, phịch một tiếng rơi trên mặt đất.

Trong chớp mắt, Liễu Kình Vũ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong lồng ngực truyền đến một cơn đau buốt. Ngay sau đó, hắn cảm thấy cổ họng có chút ngọt, liền phun ra ba ngụm máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất. Mà cả người hắn cũng mềm nhũn ngã trên mặt đất, trước mặt tối sầm, ngay sau đó tứ chi co giật, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Mà lúc này, bà lão đột nhiên đứng nhanh dậy, bước đi rất nhanh, giống như một mũi tên bay nhanh đến chỗ góc lúc bà ta đến, trong chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.