Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 691: Nhân tài hiếm có




Làm sao bây giờ, mình nên làm gì bây giờ? Liễu Kình Vũ tuy vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, nhưng sau khi hắn nghe được hiện trạng của dự án đường cao tốc huyện Thụy Nguyên, lập tức ngồi không yên. Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, e rằng chức vụ Bí thư huyện ủy của mình dám chắc không lấy lại được. Ở điểm này, hắn có lòng tin đối với Hoàng Lập Hải. Hắn tin tưởng sau khi Hoàng Lập Hải nghe tin mình hôn mê bất tỉnh, cho dù là điều tra của Ủy ban kỷ luật bên kia chứng minh vấn đề của mình không tồn tại việc nhận hối lộ của ngân hàng Suzuki, cũng tuyệt đối sẽ không vì chính mình mà lập tức khôi phục chức vụ.

Chỉ có điều mặc dù trong lòng cho rằng như vậy, hắn vẫn ôm một tia kỳ vọng hỏi:

– Hiểu Quân, chức vụ Bí thư huyện ủy của tôi có được khôi phục không?

Tống Hiểu Quân cười khổ nói:

– Còn chưa rõ, nghe nói hôm qua Bí thư Thành ủy Đới trên hội nghị Thường ủy từng đề cập đến việc khôi phục chức vụ Bí thư huyện ủy của anh, có điều Chủ tịch thành phố Hoàng cho rằng anh đã hôn mê bất tỉnh, không biết có thể sống lại không, cho nên ông ta chủ trương đợi sau khi bệnh tình của anh có kết quả sẽ nói sau. Hơn nữa nhận được sự ủng hộ của đại bộ phận các ủy viên thường vụ, Bí thư Đới cũng phải đồng ý.

Nghe được kết quả này, Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ sầu lo sâu sắc.

Liễu Kình Vũ từ đầu đến giờ cho rằng đầu tư của tập đoàn Suzuki lần này thật sự quá khoa trương rồi, cho nên nhận định sự tồn tại của bọn họ là có mục đích đặc biệt. Đặc biệt là kết hợp với chiến lược giữa Nhật Bản với Hoa Hạ trước mắt, Liễu Kình Vũ lo lắng phía ngân hàng Suzuki đầu tư là có mục đích chiến lược quân sự riêng biệt.

Lúc này, Liễu Mỵ Yên đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng mặt mày ủ rũ của Liễu Kình Vũ, bà có chút đau lòng nói:

– Tiểu Vũ à, con bây giờ là bệnh nhân, nhiệm vụ chủ yếu của con là phối hợp với bác sỹ để chữa khỏi bệnh, chuyện công việc thì đợi con hồi phục hoàn toàn rồi nói sau.

Liễu Kình Vũ cười gượng nói:

– Mẹ, con bây giờ thật sự là ngồi không yên nữa, dự án xây dựng đường cao tốc huyện Thụy Nguyên chúng con lần này nếu không làm được, con lo lắng tương lai sẽ gặp phải đại sự rồi.

Liễu Mỵ Yên nói:

– Một đường cao tốc bị hỏng sẽ xảy ra đại sự gì chứ, cùng lắm là cổ phần ai sẽ là người khống chế thôi. Bây giờ con không phải lo lắng về việc này nữa, dưỡng bệnh thật tốt cho mẹ, nếu không bất cứ nơi nào con cũng đừng nghĩ là sẽ đi được. Mẹ già này mỗi ngày sẽ ở đây trông coi, con mà dám bước ra phòng này một bước, thì mẹ sẽ chết cho con xem.

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Liễu Mỵ Yên hung dữ nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ.

Nhìn thấy dáng điệu này của mẹ, Liễu Kình Vũ chỉ biết sự việc hỏng bét rồi. Hắn hiểu rất rõ cá tính của mẹ, đừng nhìn vào lúc bình thường người mẹ này luôn cười tủm tỉm, một bộ dạng hòa ái dễ gần, nhưng một khi gió bão nổi lên, đừng nói là mình, cho dù là cha Lưu Phi cũng phải nhượng bộ lui binh. Nhất là Liễu Kình Vũ lại rất hiểu bản lĩnh của mẹ, hắn biết, nếu sau khi mẹ đã hạ lệnh thì mình nhất định phải dưỡng tốt mới có thể ra ngoài, trước khi khỏi bệnh hoàn toàn nhất định không có cơ hội ra ngoài.

Hắn càng hiểu rõ, sự hôn mê bất tỉnh của mình lần này chắc chắn làm cho mẹ sợ hãi rồi.

Cho nên, Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười gượng nhìn về phía mẹ nói:

– Mẹ, con sẽ dưỡng bệnh tốt, có điều mẹ không được cản trở con gọi điện thoại.

Liễu Mỵ Yên gật gật đầu:

– Gọi điện thoại thì được, tuy nhiên mỗi ngày không được vượt quá 1 tiếng đồng hồ. Cơ thể con bây giờ hết sức yếu ớt, nhất định phải dùng thuốc Đông Y để phục hồi cơ thể tốt hơn, sau khi tinh khí và huyết khí tất cả đều được bổ sung đầy đủ rồi hãy nói.

Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ gật gật.

Vừa lúc đó, trên giường đối diện, thầy thuốc trẻ tuổi Tần Soái chậm rãi ngồi dậy, mở đôi mắt còn đang lim dim ngái ngủ của mình ra.

Tần Soái đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc này, Lưu Tiểu Bàn vẫn ngồi bên giường Tần Soái chú ý đến động tác của Tần Soái bên đó, lập tức cười vươn tay ra nói:

– Bác sĩ Tần, thật sự là rất cám ơn anh, lão đại của chúng tôi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Tần Soái nhìn thấy Liễu Kình Vũ tỉnh lại, cũng thở dài một hơi, vừa cười vừa nói:

– Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt, tôi đây yên tâm hơn nhiều rồi

Nói xong, Tần Soái đến bên giường của Liễu Kình Vũ, tự mình bắt mạch cho Liễu Kình Vũ, sau đó cười nói:

– Ừ, tố chất thân thể của anh rất tốt, nếu là người bình thường, e rằng ít nhất cũng cần khoảng 1 ngày mới có khả năng tỉnh lại được. Xem ra, anh không phải người bình thường rồi.

Liễu Kình Vũ nghe Tần Soái nói như vậy khẽ cười cười, nói:

– Tôi trước kia đã từng đi lính, tố chất thân thể sẽ khá hơn chút.

Tần Soái thâm ý liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái, cũng không nói thêm gì nữa, mà là từ hông lấy ra một túi da tinh xảo, từ bên trong lấy ra một loạt kim châm, sau đó bảo Liễu Kình Vũ ngồi dậy, tiếp đó dùng kim châm vào mấy huyệt đạo trên cơ thể Liễu Kình Vũ.

Khi Tần Soái châm kim, Trần lão tiên sinh luôn đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối.

Sau khi cậu ta làm xong, Trần lão tiên sinh giơ ngón tay cái lên nói:

– Tần Soái à, xem ra đối với “Châm cứu giáp ất kinh” của Hoàng Phổ Mật nhà Tần cậu nghiên cứu rất sâu nhỉ?

Tần Soái cười gật gật đầu:

– Coi là vậy đi. Ông nội tôi trên cơ sở của “Châm cứu giáp ất kinh” cũng chỉnh lý lại một bộ phương pháp châm cứu. Lần này tôi châm cứu chính là dựa theo bộ châm pháp của ông nội tôi để áp dụng đấy.

Hai người đang nói chuyện, Liễu Kình Vũ đột nhiên miệng mở rộng ra, thở phù một cái phun ra một ngụm lớn máu đen ra ngoài.

Điều này cũng làm cho Liễu Mỵ Yên và Từ Kiều Kiều sợ hãi, vội vàng đỡ lấy thân thể Liễu Kình Vũ, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng hỏi:

– Tiểu Vũ, con thế nào rồi?

Liễu Kình Vũ thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái nói:

– Bây giờ cảm giác tốt hơn nhiều so với ban nãy.

Lúc này, Trần lão tiên sinh mới cười nói:

– Trong miệng tụ máu mà nôn ra được thì bệnh tình sẽ hồi phục nhanh hơn đấy. Thân thể của Liễu Kình Vũ hồi phục khá chậm chạp, nguyên nhân chủ yếu là vì miệng tụ máu này làm tắc nghẽn kinh lạc trong cơ thể của anh ta. Hôm nay tụ máu được nôn ra, kinh lạc thông suốt, dự tính không quá 3 ngày nữa thì có thể hồi phục.

Tần Soái cười gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành lời nói của Trần lão tiên sinh.

Lúc này, Trần lão tiên sinh vừa cười vừa nhìn về phía Từ Kiều Kiều nói:

– Viện trưởng Từ, hiện tại bệnh tình của Liễu Kình Vũ trên cơ bản không có gì đáng ngại nữa. Bên này cũng không có việc gì cần đến ba anh em chúng tôi nữa, chúng tôi phải về thôi. Thành phố Yến Kinh bên kia còn có rất nhiều việc phải làm.

Từ Kiều Kiều cười gật gật đầu nói:

– Được rồi, mấy ngày nay thật sự là vất vả cho mọi người rồi, tôi đã nói qua với Trung tâm chăm sóc y tế bên đó rồi, mặt quy trình mọi người không cần lo lắng, sau khi mọi người về thì tiếp tục đi vào trạng thái công việc bình thường là được rồi.

Trần lão tiên sinh gật gật đầu quay người bước đi.

Lúc này, Liễu Mỵ Yên vội vàng đứng dậy nói:

– Trần lão tiên sinh, khoan hãy đi.

Nói xong, Liễu Mỵ Yên từ trong ví lấy ra mấy tấm thẻ ngân hàng cười nói:

– Trần lão tiên sinh, mấy ngày này ông và các vị chuyên gia vất vả rồi, mọi người vì chuyện của Liễu Kình Vũ mà bận trước bận sau gần như đều chẳng quan tâm ăn cơm. Đây là một chút tấm lòng của tôi, xin mọi người đừng từ chối.

Trần lão là một người thực tế, ông ta cũng không từ chối, cười nhận lấy thẻ ngân hàng nói:

– Được, vậy tôi thay mặt hai người bọn họ nhận.

Nói tới đây, lại nhìn về phía Tần Soái nói:

– Tần Soái, có hứng thú đi cùng tôi đến thành phố Yến Kinh không? Tôi có thể bảo đảm bất kì một bệnh viện lớn nào ở thành phố Yến Kinh đều giành cho cậu vị trí Cnhiệm, cũng có thể đề cử cậu tiến thẳng Trung tâm chăm sóc y tế Hoa Hạ, trực tiếp phụng sự các vị thủ trưởng

Tần Soái chắp tay cười nói:

– Ông Trần, ý tốt của ông tôi rất cám ơn, tuy nhiên cuộc đời này của tôi đã quen nhàn hạ, không muốn bị ràng buộc.

Trần lão gật gật đầu có phần tiếc nuối, cất bước đi ra ngoài với phong thái hết sức tự nhiên, phóng khoáng. Trần lão đã đến độ tuổi này, loại cấp bậc này, sớm đã xem rất nhiều chuyện, nhất là xem chuyện tiền bạc vô cùng lạnh nhạt.

Tuy nhiên sau khi Trần lão đem thẻ ngân hàng giao cho hai người chuyên gia khác, trong đó khi mà một người chuyên gia dùng thẻ ngân hàng để thanh toán tiền sách tại một hiệu sách, nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng khiến ông ta kinh hãi. Bởi vì con số trong thẻ rõ ràng là 1.999.950 tệ. Nói cách khác, nếu tính cả giá của cuốn sách vừa mới mua ban nãy là 50 tệ, hóa ra số tiền trong tấm thẻ này cao đến 2 triệu tệ.

Người chuyên gia này mang chuyện này nói với Trần lão và một người bạn đồng nghiệp khác, hai người tất cả cũng hơi sửng sốt. Tuy nhiên Trần lão vẫn khá là rộng lượng, cười nói:

– Người nhà họ Liễu làm việc luôn luôn thực tế, đặc biệt là Liễu Mỵ Yên. Là một người phụ nữ phụ trách toàn bộ sản nghiệp lớn như vậy của nhà họ Liễu, người phụ nữ này không đơn giản. Liễu Kình Vũ là con trai của bà ấy, hiện giờ Liễu Kình Vũ đang dần bình phục, trong lòng bà ấy đang vui mừng, chút tiền này chính là tấm lòng của bà ấy thôi.

Nghiêm lão tiên sinh nói:

– Lão Trần à, cho dù là có tiền, trực tiếp cho chúng ta 2 triệu tệ có phải là cũng hơi khoa trương không? Chúng ta chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi.

Trần lão cười nói:

– Liễu Mỵ Yên mặc dù là nhà kinh doanh, nhưng ánh mắt bà ta nhìn xa trông rộng. Bà ta làm như vậy hẳn là muốn có một cái kết thiện duyên, suy cho cùng ai dám bảo đảm bản thân mình không sinh bệnh chứ.

Sau khi hai ông bạn già nghe xong, tất cả đều lộ ra nụ cười khổ. Mặc dù bọn họ là chuyên gia hàng đầu, tuy tiền lương hàng năm không ít, còn có trợ cấp, có điều một năm cũng chỉ là bảy tám trăm ngàn mà thôi. Liễu Mỵ Yên lấy ra liền cho 2 triệu tệ, điều này đích xác làm cho các vị chuyên gia tương đối cảm động.

Bọn họ tuy rằng không quan tâm đến tiền, nhưng tấm lòng này của Liễu Mỵ Yên bọn họ thực sự cảm nhận được.

Sau khi các vị chuyên gia rời khỏi, ánh mắt của Liễu Kình Vũ trực tiếp dừng ở trên khuôn mặt của Tần Soái, Tần Soái lúc này cũng đang nhìn Liễu Kình Vũ.

Ánh mắt hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn ra được sự chân thành của đối phương.

Liễu Kình Vũ hồi tưởng đến những lời Trần lão vừa mới nói, trong lòng khẽ động, nhìn về phía Tần Soái cười nói:

– Tần Soái, vô cùng cảm tạ anh đã có ơn cứu mạng tôi. Tôi còn có một chuyện muốn nhờ, không biết là anh có đồng ý giúp không?

Tần Soái nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, ánh mắt chớp chớp, với tâm tư của Liễu Kình Vũ cũng đã đoán ra được bảy tám phần, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên nói:

– Việc gì?

Liễu Kình Vũ nhìn thấy nét mặt của Tần Soái, liền đoán ra đối phương có lẽ đã đoán ra tâm tư của mình, cũng không che giấu, liền nói thẳng:

– Tôi muốn mời anh đảm nhiệm chức Bác sĩ riêng của tôi và Liễu gia chúng tôi, không biết ý của anh như thế nào?

Tần Soái cười nói:

– Thân thể của tôi giá cả không thấp đâu, người bình thường có thể nuôi không nổi đấy.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– So với sức khỏe, tiền có là gì.

Tần Soái thản nhiên cười:

– Tiền đích thực không coi là cái gì.

Sau khi nói xong, lập tức hỏi ngược lại:

– Anh cho rằng tôi là một người vì tiền mà bôn ba sao?