Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 425: Người đáng yêu nhất trên đời




Họp phụ huynh quả thực quá là vô vị, chẳng qua chỉ để giáo viên chủ nhiệm báo cáo sơ qua tình hình học tập của học sinh, đương nhiên toàn lựa chỗ tốt mà nói, nhân lúc gặp gỡ phụ huynh học sinh mà kể lể tranh công, thể hiện năng lực dạy học của mình.

Ngồi nghe hơn một giờ, Hướng Nhật gần như ngủ gật, cũng còn may, vị giáo viên chủ nhiệm này cũng thấy tình cảnh bi đát của phụ huynh học sinh, cuối cùng cũng kết thúc diễn thuyết.

Vừa ra khỏi phòng học, hai nha đầu Tằng Niếp cùng Hác Manh chờ sẵn ở ngoài lập tức xông tới, mỗi đứa chực ôm một bên cánh tay.

Hướng Nhật tỉnh bơ né cái rụp, thực ra bây giờ đang ở chỗ đông người, cùng hai cô gái nhỏ này ấp ấp ôm ôm thì còn ra cái thể thống gì nữa, chưa kể còn có Hác phu nhân đi theo phía sau nữa, nếu như nàng thấy con gái út của mình thân mật như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Hai cô bé hậm hực rút tay về, căm tức đưa mắt với nhau, đều đem việc không thể ôm lưu manh sự phụ (sắc lang đại ca) đổ lỗi lên trên đầu đối phương.

Hác phu nhân cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng cuối cùng cũng đã nhìn ra, hai đứa rõ ràng là quấn quýt si mê với tiểu tử kia rồi, trong lòng buồn bực nghĩ, thằng nhóc này sao lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, chẳng những con gái lớn thích hắn, dường như ngay cả con gái út có vẻ cũng như vậy.

Không thể được, phải diệt ngay cái mối nguy được báo trước này, Hác phu nhân đang định kêu con gái út cùng mình đi về thì từ phía sau lại truyền tới một giọng nghèn nghẹt:

- Hác tiểu thư, xin chờ một chút.

Người đuổi theo kia chính là vô định tán đả quốc gia Trần Bình Minh, không nghĩ tới mới có một lúc như vậy, người này lại có thể đã dò la về dòng họ của Hác phu nhân, phỏng chừng là nghe được từ thằng nhóc ngạo mạn ở bên cạnh kia.

- Có chuyện gì vậy?

Hác phu nhân quay đầu lại mỉm cười. Đối với vị vô địch tán đả quốc gia này, nàng cũng có chút ấn tượng tốt, không chỉ vì đối phương đã từng khen ngợi mình, mà chủ yếu vì biểu hiện của đối phương lễ phép hơn nhiều so với tên tiểu tử thô bỉ kia.

Trần Bình Minh nhã nhặn nói:

- Ta muốn hỏi thăm Hác tiểu thư một chút có được không ạ? Thành tích học tập của con gái tốt như vậy, không biết bình thường học tập như thế nào mà được, cho nên ta muốn xin cô chỉ bảo một chút.

Vừa rồi họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm ra sức khen ngợi thành tích học tập tốt nhất của vài người, nhóc Hác Manh là một trong số đó.

Nhưng mà Hướng Nhật lại biết, người này không hề xin chỉ bảo cái gì cả, rõ ràng là có chủ tâm mượn cơ hội muốn tâng bốc Hác phu nhân. Không thể chấp nhận được, không kể Hác phu nhân là nhạc mẫu tương lai của mình, thằng ôn này hắn nhìn đã không vừa mắt, đang muốn tìm cơ hội dạy dỗ một lần, cho hắn biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời này có bầu trời khác, tưởng rằng vô địch tán đả quốc gia là ngon hả? Bố mày là đệ nhất thiên hạ đây. Còn kém xa lắm nha cưng.

- Thật ngại quá, ta còn có một chút việc riêng phải xử lý.

Hác phu nhân khéo léo từ chối, cảm tình thì cảm tình, nhưng chính sự lại không thể trì hoãn được.

Trần Bình Minh có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng chưa chịu bỏ cuộc.

- Ôi, vậy Hác tiểu thư có thể cho xin số điện thoại được không, sau này ta gọi xin chỉ bảo cũng được?

Nghe đối phương nói như vậy, Hác phu nhân không khỏi nhíu mày, nàng cũng không phải đồ đần, mơ hồ ý thức được ý đồ của đối phương đối với mình, nhưng mà lại không dễ làm mặt từ chối người ta, đang lúc lúng túng, Hướng Nhật đứng bên cạnh đột nhiên cười hì hì chen vào:

- Vị tiên sinh này, nếu như ngươi muốn nghe chỉ bảo, chịu khó qua đây xin ta chỉ bảo đi.

Trần Bình Minh đang mong đợi có được số điện thoại của mỹ nữ, với lại mắt thấy thành công đã tới tay, ngờ đâu lại bị người ngoài chặn ngang một cước, đúng là nửa đường giết người thì Trình Giảo Kim đến, điều này làm cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, theo tiếng nói liếc nhìn qua, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Hướng Nhật chỉ Hác Manh bên cạnh, mặt không hồng - tâm không động, bình tĩnh nói:

- Ta là gia sư của cô bé này! Thành tích của cô ấy đều là do ta dạy dỗ đấy.

Trần Bình Minh vẻ mặt ngưng đọng, hắn căn bản không phải thật lòng thật dạ muốn xin chỉ bảo cái gì, chủ yếu là coi trọng Hác phu nhân xinh đẹp lại giàu có này, bây giờ vừa nghe thằng ranh con trước mắt này nói, ý định ban đầu của hắn hoàn toàn phá hỏng, bây giờ chẳng tìm được cái lý do gì tiếp cận mục tiêu tốt đẹp hắn vừa mới dự định, trong lòng căm tức không thôi, nhưng khi đối mặt Hác phu nhân, hắn cũng không tiện lộ vẻ giận dữ, đành "trong héo ngoài tươi" mà nói:

- Vậy sao? Thực sự xin chỉ bảo, xin chỉ bảo nhiều.

Hắn đem "Xin chỉ bảo" nhấn mạnh lặp lại, hiển nhiên là mang hàm ý khác.

- Không dám, không dám.

Hướng Nhật hắc hắc cười, vẻ mặt trêu chọc:

- Được rồi, có muốn lấy số điện thoại của ta hay không?

- Nếu được thế thì tốt quá, sau này ta "xin chỉ bảo" cũng tốt.

Trần Bình Minh trong mắt ánh lên một tia âm trầm, thằng ranh con này đã không biết đối nhân xử thế như vậy, sau này lúc nào thiếu bao cát có thể lấy hắn mà luyện luyện tập.

Hướng Nhật đương nhiên đâu có ý muốn để lại số điện thoại cho đối phương, số điện thoại của hắn dễ dàng cho đi như vậy sao? Chỉ là muốn đùa bỡn đối phương thôi. Thấy đối phương ra vẻ tiếp nhận, cũng không hề dây dưa vấn đề điện thoại, nhìn về phía thằng nhóc ngạo mạn bên cạnh:

- Đây là em ngươi?

Nghe đối phương mở lời thay đổi đề tài, Trần Bình Minh ánh mắt càng thêm âm trầm, thằng ranh trước mắt này rõ ràng căn bản không coi hắn ra gì, theo tính khí của hắn, nếu không phải ngay bên cạnh đây còn có mỹ nữ, hắn đã sớm động tay động chân rồi. Đang muốn thằng em vì mình mà nói vài câu khiêm tốn, thằng nhóc ngạo mạn bên cạnh lại nhịn không được mở miệng:

- Tằng Niếp, đây là đại ca ngươi nói đánh nhau rất lợi hại kia sao?

Nói xong, bộ dáng ra vẻ rất xem thường, dường như trong mắt hắn, đại ca có khả năng đánh nhau này của Tằng Niếp ngay cả hắn cũng không bằng.

Nhìn vẻ mặt ngu như heo của thằng nhóc kia, Tằng Niếp bực bội nói:

- Đương nhiên, đại ca của ta là lợi hại nhất đấy!

Trần Bình Minh nghe được mắt sáng lên, vội vàng ngăn thằng nhóc ngạo mạn bên cạnh, nhìn Hướng Nhật nói:

- Ngươi cũng từng học tán đả?

- Cũng có học sơ qua.

Hướng Nhật "khiêm tốn" khoát khoát tay, ra vẻ không dám lấy ra bêu xấu hình tượng.

- Vậy thì tốt quá.

Trần Bình Minh lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng lại cực kỳ khinh thường, nhìn dáng thằng ranh này, còn có mặt mũi nói đã từng học sơ qua? Đung là chuyện đùa, phỏng chừng là ngay cả đấu tán đả cũng chưa từng kinh qua, lại liếc qua Hác phu nhân bên cạnh, bụng bảo dạ rằng, thằng ranh này này chắc là muốn khoe mẽ trước mặt mỹ nữ thôi. Được lắm, ngươi đã muốn như vậy thì ta cũng không ngại cho ngươi một chút "Danh tiếng".

- Không bằng chúng ta luận bàn một chút?

Trong lúc hỏi, Trần Bình Minh lấy cớ gặp người cùng sở thích mở miệng nói ra, cứ như vậy sẽ không để cho người ta cảm thấy đường đột, nói rõ thêm là trau dồi kỹ thuật, không liên quan đến ân oán cá nhân.

- Không phải bây giờ chứ, nhiều người như vậy, xấu hổ lắm á.

Hướng Nhật đưa mắt nhìn phụ huynh còn chưa đi khỏi cổng, có ý ái ngại nói.

Hác phu cũng muốn lên tiếng khuyên bảo, năng lực của tiểu tử dụ dỗ con gái mình nàng đã từng thấy, nhưng mà đối diện là quán quân tán đả toàn quốc. Kẻ này lại càng lợi hại hơn, e rằng tiểu tử thối tha kia cũng không phải đối thủ. Nhìn hình dáng hai người so sánh, chênh lệch quả thực quá lớn, tuy nói rằng có chút không muốn quan tâm đến đối phương, nhưng rốt cuộc vẫn là người mà con gái mình thích, nàng cũng không mong hắn bị thương gì đó.

Trần Bình Minh cho là Hướng Nhật nhát gan, lại thấy Hác phu nhân bảo vệ hắn như vậy, càng cảm thấy không thể buông tha cho thằng nhóc được.

- Đừng lo, chỉ luận bàn với nhau một chút, với lại kỹ thuật của chúng ta rất lợi hại.

- Vậy thử thôi.

Hướng Nhật làm bộ như từ chối không được.

Thấy hắn đã đáp ứng, thằng nhóc ngạo mạn bên cạnh đã gào lên.

- Tằng Niếp, ngươi xem đi, đại ca ngươi nhất định sẽ bị đại ca của ta đánh cho răng rơi đầy đất!

- Chỉ sợ là đại ca ngươi bị đại ca của ta đánh cho mờ đường luôn.

Cô bé phẫn nộ trừng mắt liếc hắn một cái, cười khinh thường, vô định tán đả quốc gia có gì đặc biệt hơn người! Phải biết, đại ca của ta có thể một mình đánh mấy chục người, chuyện này vô định tán đả quốc gia có thể làm được sao? Giỏi lắm khi một chọi một còn có chút tác dụng. Đối với năng lực của sắc lang đại ca, Tằng Niếp hoàn toàn tin tưởng, đây là nàng tận mắt nhìn thấy. Nhớ ngày đó, sắc lang đại ca tay phải bị thương quấn băng gạc dầy như vậy còn có thể đánh cho mấy chục thằng lưu manh kêu cha gọi mẹ, bây giờ tay phải ngon lành, đừng kể một thằng quán quân tán đả toàn quốc.

- Không sai, đại ca ngươi có gì đặc biệt hơn người, sư phụ ta vừa ra tay, đại ca ngươi đã lập tức gục xuống.

Thật khó tưởng Hác Manh cũng cùng có quan điểm với nhóc Tằng Niếp bên cạnh, hoàn toàn từ bỏ thành kiến ban đầu, trợn mắt nhìn thằng nhóc ngạo mạn có lỗ mũi hướng lên trời, hận không thể tiến lên tặng cho hắn một đạp. Đối với năng lực của lưu manh sư phụ, nàng so với Tằng Niếp càng hiểu rõ hơn, lần đầu gặp mặt hắn có thể để dấu tay lại trên trụ đèn đường bằng kim loại, vô định tán đả quốc gia này có lợi hại hơn nữa, cũng chịu không nổi một ngón tay lưu manh sư phụ ấn vào đầu.

Hướng Nhật nghe được cực kỳ cảm động, hai cô bé này không cãi nhau, biết nói tốt cho đại ca (sư phụ) mình, ừm, chờ giải quyết xong thứ vô địch tán đả vô dụng này, phải mời bọn họ đi KFC tụ tập ăn uống. Đối với thói ham mê ăn quà vặt của hai cô bé này, Hướng Nhật còn nhớ rõ rất rõ ràng, các nàng đều đã vì mình nói như vậy, tất nhiên không thể xử tệ với các nàng.

Các bậc phụ huynh bên cạnh thấy sắp có trò vui cũng hơi chậm bước lại, dù sao ở phòng họp cũng đã chịu trận rồi, cũng không vội vã đi về, với lại đối với Trần Bình Minh bọn họ còn có chút ấn tượng, dù gì thì cũng là một vô địch quốc gia, cho dù không được oai như vô địch thế giới, nhưng ở Bắc Hải tìm đỏ con mắt mới có một thanh niên xuất sắc như thế.

Trần Bình Minh đã không còn kìm chế được nữa lộ ra vẻ bực tức, lời nói của hai con bé bên cạnh kia như châm dầu vào lửa, mình đã từng bị nhục mạ như vậy khi nào chứ? Chỉ là hai con ranh vô cùng thối tha. Âm trầm nhìn chằm chằm Hướng Nhật nói:

- Chuẩn bị kỹ rồi chứ?

- Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.

Hướng Nhật thản nhiên đứng tại chỗ, vẻ mặt thoải mái mà nói, một chút cũng không có muốn khiêu khích thằng vô địch quốc gia đang nóng mặt kia.

Trần Bình Minh trong lòng nổi nóng, nhìn đối phương ung dung đứng, biết ngay hoàn toàn chưa từng luyện tập kỹ thuật tán đả, tuy nhiên nếu thằng nhóc này tự mình tìm đến cái chết, vậy đừng có trách ta nhé. Nhưng ở tình huống nhiều người có xăm soi như vậy, đương nhiên không thể để đối phương bị thương nặng, nhưng muốn cho hắn nằm dăm bữa nửa tháng tháng, Trần Bình Minh tự nhận vẫn có thể thoải mái làm được.

Nghĩ tới đây, tư thế sẵn sàng, cũng không chú ý hôm nay đang mặc một bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, giơ chân đá tới.

Hướng Nhật hai mắt lóe sáng, cũng không tránh né, cứ lẳng lặng đứng như vậy.

Người bên ngoài sớm đã sợ thét lên, cho là hắn đã sợ đến choáng váng, Hác phu nhân thì càng ôm ngực, thằng nhóc này muốn chết tại chỗ sao? Còn không mau tránh ra!

Hác Manh và Tằng Niếp tuy rằng rất tin tưởng vào sắc lang đại ca (lưu manh sư phụ), nhưng thấy hắn vẫn đứng không nhúc nhích, cũng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng bệch.

Mà thằng nhóc kiêu ngạo kia gần như đã muốn cười thành tiếng, nhìn nhìn hai cô nhóc, ánh mắt đắc ý đến mức không che dấu được một tia dục vọng.

Nói thì chậm, sự thật thì rất nhanh, sau khi mọi người ở đây cho rằng Hướng Nhật sắp bị đá bay, đã thấy hắn ung dung đưa một tay vừa vặn chặn lại cú đá vào ngực hắn. Sau đó thuận thế tóm lấy mắt cá chân đối phương, tặng cho một đạp, ăn miếng trả miếng.

Trần Bình Minh có nằm mơ cũng không nghĩ tới cú đá sắc bén của mình lại bị phá giải hết một cách đơn giản như vậy, với lại đối phương còn có thể nhân cơ hội đánh trả. Đang định thu chân về phá giải thế công đối phương, không ngờ đối phương tóm chặt lấy mắt cá chân của mình, bất kể hắn dùng bao nhiêu lực rút về cũng không được, một chân đứng trên mặt đất, căn bản không làm cách nào phá bỏ được tư thế kỳ cục này, chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn đối phương kia như là cố ý chầm chậm mà đá qua một cước.

- A.

Trần Bình Minh hét thảm một tiếng rồi ngã gục, ôm lấy chân ngã vật ra đất mà lăn lộn.

Nói cho cùng cũng tại hắn xui xẻo, tưởng là dùng tay, không ngờ lại dùng đến chân, bị Hướng Nhật tóm được một chân trong đó, hai chân đứng chàng hảng, vừa lúc lộ ra vị trí nam tính yếu ớt không hề phòng bị, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không bỏ qua vị trí công kích ngon như vậy, lại dùng mũi giầy nhẹ nhàng mà đá đá xung quanh vị trí kia, song ngay cả chạm vào một cái nhẹ nhàng như thế, cũng khiến cho Trần Bình Minh đau đớn không thôi, phải biết, sức mạnh của Hướng Nhật bây giờ ngay cả chính hắn cũng không biết lớn đến bao nhiêu, cho dù là hết sức khống chế sức lực, nhưng cũng không biết có phế đi chức năng món kia của đối phương hay không. Dù sao cái chỗ nhun nhũn này của cơ thể, quả thực là rất dễ dàng bị thương, dù chỉ hư hại một chút, cũng có thể làm cho cuộc sống vợ chồng sau này bị hao tổn.

Tuy nhiên Hướng Nhật không có nửa điểm thương xót, thằng ôn này muốn chiếm tiện nghi mình mẹ vợ mình, cho hắn bài học này mới làm cho hắn nhớ dai, không phải tán tỉnh người đàn bà nào cũng được.

Vậy là xong một màn kịch, mọi người đã sớm ngây người kinh hãi, bọn họ căn bản không có đoán trước được, đối tượng bị đá ban đầu nhanh chóng từ bị động lại trở thành chủ động, bất ngờ đánh bại tên vô địch tán đả quốc gia vô cùng hung hăng kiêu ngạo kia. Với lại còn chấm dứt nhẹ nhàng thoải mái đến như vậy, dường như ngay cả một nửa năng lực đều chưa hoàn toàn đánh ra một lúc. Trong lòng không tránh khỏi thầm than thở, tên vô địch quốc gia này không ẻo lả quá vậy chứ? Chẳng lẽ biểu diễn trên TV đều là giả sao, ngay cả thằng thanh niên còn yếu ớt hơn một chút so với người bình thường mà cũng đánh không lại.

Mọi người ai nấy thầm than, không tránh được giảm bớt một ít háo hức, sau này không thể lại tin những trò thi đấu kia trên TV, quỷ mới biết nội tình trong đó có thật hay không, có quy tắc bí mật hay không? Cũng không dừng lại ngó nghiêng nữa, lôi con của mình hoặc trai hoặc gái vừa đi vừa bảo ban.

Hác phu nhân thở dài một hơi, nhìn về phía con gái của mình ánh mắt có phần phức tạp, quả thật hơi bị bất ngờ, ban đầu tưởng rằng thằng nhóc này sẽ bị giã cho nhừ tử, không ngờ tới kẻ vô địch quốc gia ở trong tay của hắn chỉ như một trái hồng mềm nhũn, muốn nặn bóp như thế nào thì cứ thế mà bóp.

Tằng Niếp và Hác Manh thi rất vui sướng, hai người vừa rồi cũng không buồn giữ ý, cứ thế nhào tới, mỗi người ôm chặt một cánh tay kẻ vừa thắng trận trở về.

Thằng nhóc ngạo mạn lộ vẻ ngạc nhiên, dường như đến giờ vẫn còn không tin đại ca vô địch thiên hạ kia của mình lại thua đơn giản trong tay tên mà căn bản nó xem thường như vậy, trong chốc lát cũng quên bẵng kêu xe cứu thương giúp đại ca xui xẻo.

Hướng Nhật nhất thời không đề phòng, bị hai cô bé chiếm tiện nghi, tuy nhiên bởi vì vừa mới dạy dỗ một tên đáng ghét khiến mình muốn ói mửa, lúc này đang cao hứng, cũng chẳng để ý đến Hác phu nhân bên cạnh đang lấy ánh mắt khác thường dò xét hắn, hăng hái nói:

- Đi, chúng ta đi dọn sạch KFC đi!

Hai cô nhóc lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, dứt khoát cho rằng, sắc lang đại ca (lưu manh sư phụ) tuyệt đối là là người đáng yêu nhất trên đời!