Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 741




CHƯƠNG 741: TÍNH CÁCH CỦA THIÊN ƯNG

Vì thế có thể thấy sự xem trọng của mọi người với trận chiến giữa Trần Dật Thần và Đông Thần, hai võ giả đứng đầu đoạt giải quán quân là Arthur và William cũng đến chỗ thi đấu.

Lúc còn cách trận đấu chưa đến hai nén nhang, Giáo hoàng và Thánh nữ Tiffany của Tòa Thánh nước V cũng đến chỗ thi đấu, còn có Thư ký trưởng Modric của tổ chức võ đạo cấp thế giới đi cùng, việc bọn họ đến đã tạo thành xôn xao không nhỏ.

Mấy tuyển thủ Arthur đi đến khu tuyển thủ, còn ba người kia thì đi đến chỗ ghế khách quý.

“Có lẽ trận đấu này sẽ rất đặc sắc, Modric, ông thấy sao?” Giáo hoàng ngồi ở ghế khách quý đột nhiên hỏi thư ký trưởng ở bên cạnh.

Thư ký trưởng Modric ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Giáo hoàng bệ hạ, tôi cho rằng Đông Thần của nước N có thể giành được thắng lợi lần này!”

*Ò? Sao ông lại kết luận như vậy?” Câu trả lời của Thư ký trưởng Modric thật sự khiến Giáo hoàng thầy bất ngờ, không khỏi muốn hỏi ra nguyên nhân.

“Nhìn từ tình huống trước mắt, Trần Dật Thần của nước H kia đã để lộ thực lực của mình, trước đó đầu tiên là giết chết Lý Xương Hy, Ron, sau đó quyết đấu với Hồng Dịch, rõ ràng cậu ta đã sử dụng hết sức lực, còn Đông Thần thì không, cậu ta là thiên tài võ đạo hiếm có của nước N trăm năm qua, lần này xuống núi là vì muốn giết chết Trần Dật Thần!”

Thư ký trưởng Modric không nhanh không chậm nói ra quan điểm của bản thân: “Sao khi biết được thủ đoạn của Trần Dật Thần, Đông Thần vẫn muốn chiến đấu với cậu ta, hơn nữa còn sợ Trần Dật Thần rút lui, không tiếc nói lời khiêu khích, ngược lại Trần Dật Thần lại không có thái độ gì, vì thế tôi cho rằng Trần Dật Thần không phải đối thủ của Đông Thần!”

Thư ký trưởng Modric giải thích cực kỳ tỉ mỉ, ông ta vừa nói xong, Giáo hoàng còn chưa lên tiếng thì Thánh nữ Tiffany đã nói: “Ngài thư ký trưởng, ông nên biết, đám người Lý Xương Hy, Ron và Hồng Dịch kia trước khi chiến đấu cũng ngông cuồng phách lối, tỏ vẻ hung hăng, nhưng cuối cùng cũng thua trong tay Trần Dật Thần thôi.

Hơn nữa theo hiểu biết của tôi, có rất nhiều thế lực muốn lấy mạng Trần Dật Thần, nhưng bây giờ Trần Dật Thần vẫn không bị làm sao, những người kia thì đều đã chết rồi!”

“Thế à, xem ra là tôi kiến thức nông cạn, nghe Thánh nữ phân tích như vậy, suy nghĩ Đông Thần sẽ thắng của tôi có hơi dao động rồi!” Thư ký trưởng Modric cười nói, nhưng ông ta còn thầm nghĩ, không biết vì sao Thánh nữ lại hiểu rõ về Trần Dật Thần như thế, hơn nữa khi nãy ông ta nói Trần Dật Thần sẽ không thắng, rõ ràng Thánh nữ còn tỏ ý không vui, chắc chắn có vấn đề.

“Ha ha, Tiffany nói đúng, tôi cũng cho rằng Trần Dật Thần có khả năng thắng lớn hơn!” Lúc này, Giáo hoàng cười nhìn thoáng qua Thánh nữ Tiffany, dường như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Thánh nữ Tiffany đỏ mặt, im lặng không nói gì, đưa mắt nhìn xuống sàn đấu, tìm kiếm bóng dáng kia.

Ngay cả những người như Giáo hoàng và Thánh nữ cũng đang bàn tán về trận đấu lần này, càng khỏi phải nói đến những người khác. Xung quanh dù là võ giả, tuyển thủ, người của giới thượng lưu hay người bình thường đều đang thảo luận về kết quả trận đấu. Có máy người cho rằng Trần Dật Thần có danh tiếng và thực lực như thế, chắc chắn sẽ thắng, cũng có người cho rằng Đông Thần là thiên tài trăm năm khó gặp của nước N, còn được phái đến giết Trần Dật Thần, có lẽ thực lực cũng rất mạnh.

Mọi người không ngừng bàn tán xông xao, xung quanh lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Trong sàn đấu cực kỳ náo nhiệt, mà Đông Thần thân là một trong những nhân vật chính thì đang ngồi trên một chiếc xe con màu đen, chiếc xe dừng lại.

Miyamoto Takeno cười nói: “Đông Thần con yên tâm, lát nữa Trần Dật Thần sẽ đến!”

Còn chưa dứt lời, một chiếc xe thương vụ đã chạy đến từ xa, Miyamoto Takeno và Đông Thần đều biết người ngồi trên chiếc xe kia chính là Trần Dật Thần.

“Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ dùng máu tươi của Trần Dật Thần đề rửa đi nỗi nhục của nước N chúng tai”

Đông Thần nhìn chiếc xe chạy tới, cười khẩy, anh ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Vì đối phó với Trần Dật Thần mà anh ta đã nghiên cứu tài liệu về Trần Dật Thần từ lâu, biết rõ Trần Dật Thần là người trọng tình cảm, cũng rất xem trọng anh em, cho nên vì có thể chiến đấu với Trần Dật Thần, vì không cho Trần Dật Thần chiụ thua, anh ta còn kéo cả Thiên Ưng vào, để Trần Dật Thần không thể không chiến đấu.

Lúc này Trần Dật Thần đã đến, như vậy hai người sẽ có một trận đấu sinh tử, như thế rất đúng ý Đông Thần.

“Đông Thần, mọi việc đều không thể sơ suất, dù con đã luyện thành Phá Lãng trảm, giết chết Trần Dật Thần kia có lẽ không thành vấn đề, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của tên ranh đó vẫn vô cùng phong phú, không thể bát cẩn được!”

Vì lý do an toàn, Miyamoto Takeno vẫn không nhịn được nhắc nhở Đông Thần.

“Sư phụ yên tâm, giết chết anh ta không khó!” Tuy Đông Thần nói một câu rất ngắn, nhưng lại tràn đầy tự tin, dáng vẻ chắc chắn sẽ thắng, giống như Trần Dật Thần đã là người chết trong mắt anh ta rồi vậy.

Miyamoto Takeno thấy dáng vẻ tự tin của Đông Thần thì muốn nhắc nhở mấy câu, nhưng sợ không tốt sẽ ảnh hưởng đến lòng tự tin của Đông Thần, cho nên cũng không nói gì nữa, bảo Đông Thần đến phòng chờ đợi thi đấu.

Cùng lúc đó, Trần Dật Thần và mấy người Võ Chí Châu, Thương Bác, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Cơ Uần ngồi trong xe thường vụ nhìn thầy bóng dáng của Đông Thần và sư phụ anh ta, Cơ Uẩn không nhịn được hỏi: “Trần Dật Thần, trước đó thằng ranh kia nói lời khiêu khích, sao anh không đáp lại?”

“Những gì nên nói Thiên Ưng đã nói rồi, tôi không rảnh lặp lại lần nữa!” Trần Dật Thần không chút cảm xúc nói.

Nghe Trần Dật Thần nói vậy, mọi người sửng sốt, nhớ tới câu Thiên Ưng nói lúc bị đánh bại: “Đợi ngày.

mai lúc đấu với Trần Dật Thần, tôi mong anh vẫn còn kiêu ngạo được như bây giờ, nếu Trần Dật Thần thua trong tay anh, tôi sẽ tự sát trước mặt mọi người!”

Mọi người đều im lặng không nói gì, lúc này, chiếc xe con ở phía sau tăng tốc, nhanh chóng vượt qua xe thương vụ, dừng lại trước xe thương vụ.

Tài xế của xe thương vụ vội vàng phanh xe, cảnh đột nhiên diễn ra khiến Cơ Uẩn hơi nhướng mày.

“Lái xe kiểu gì vậy, không có mắt à!” tài xế xe thương vụ không nhịn được mắng.

Cửa xe con mở ra, Thiên Ưng quần băng nhảy xuống từ trong xe.

Thương Bác xuống xe trước, vội tiền lên trách móc: “Thiên Ưng, anh không ở trong bệnh viện dưỡng thương cho tốt mà chạy đến đây làm gi!”

“Hôm nay là trận đấu giữa người anh em Trần Dật Thần và tên quỷ kia, tôi muốn tận mắt nhìn thấy người anh em Trần Dật Thần đánh phế anh ta!”

Lời nói của Thiên Ưng tràn đầy sát khí và chờ mong.

Trần Dật Thần cũng không thấy bất ngờ vì Thiên Ưng đến đây, dù Thiên Ưng ít nói, nhưng trong nội tâm cũng là một người kiêu căng, anh ta thua quá oan uỗng, mà trận chiến của Trần Dật Thần và Đông Thần sao có thể thiếu anh ta được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc này Thiên Ưng đang nhảy lò cò, tuy nhìn đơn giản, nhưng có thể nhảy vừa xa vừa ồn định như thế, người bình thường hoàn toàn không làm được, ngay cả một vài vận động viên chuyên ngành cũng không thể.

Để được nhìn thấy Đông Thần bị Trần Dật Thần đánh thành chó chết, anh ta không thèm quan tâm dặn dò của bác sĩ y tá, nhảy một chân đến cổng bệnh viện, sau đó bắt taxi đi đến nơi này với tốc độ nhanh nhất.

“Ừm, nếu đã đến thì không thể để anh đi về được!”

Thương Bác cũng không tiếp tục kiên trì bảo Thiên Ưng về nữa, vì ông ta hiểu tính Thiên Ưng, tuy Trần Dật Thần đã khuyên răn anh ta, nhưng trong lòng Thiên Ưng vẫn còn có khúc mắc, quan sát trận đấu này, nói không chừng khúc mắc của Thiên Ưng sẽ được mở ra.