Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1049




Chương 1049

Cho dù ông ngoại của Lâm Vân là người đứng đầu tây nam, tiền tài nhiều đến mức không ai có thể so sánh.

Nhưng một khi sau lưng ông không có đủ quyền thế để chống đỡ, khi phải đối đầu với những người có quyền thế lớn hơn, tìm một lý do thôi cũng có thể khiến cho cả một đế chế kinh doanh sụp đổ trong nháy mắt.

Như việc Lâm Vân có nhiều chi phiếu, có nhiều tiền gửi ngân hàng cũng vậy. Không đủ quyền thế, đối phương lấy một lý do mơ hồ cũng có thể khóa tài khoản của anh. Dù vậy nhưng vẫn là việc làm hợp pháo, anh cũng không thể nói gì được.

Lâm Vân đã hiểu rõ, quyền thế mới chính là vương đạo.

Xe taxi đưa ba người đến một khách sạn gần đó.

Khi đến nơi, trời đã tối đen. Nhưng mưa vẫn rất lớn, cùng với cuồng phong, sấm chớp vần vũ. Khiến cả ngã tư đường cũng như là một dòng sông.

Trước quầy lễ tân khách sạn.

Lâm Vân đưa giấy tờ tùy thân cho cô lễ tân, chuẩn bị lấy ra tiền để trả.

Tuy rằng tài khoản ngân hàng đã bị đóng, nhưng dù sao Anh Vân còn tiền ở trong người.

“Xin lỗi anh. Chúng tôi đã hết phòng rồi ạ.” Cô lễ tân trả lại giấy tờ cho Lâm Vân.

“Hết phòng? Không phải lúc nãy tôi hỏi, cô nói vẫn còn rất nhiều phòng sao?” Lâm Vân nhướn mày.

Người quản lý ngồi ở bên cạnh cũng đứng dậy nói:

“Xin lỗi anh. Nói thật, tập đoàn nhà họ Phạm đã thông cáo tất cả khách sạn ở đây rằng không thể cho anh ở. Nếu không, khách sạn chúng tôi cũng sẽ có chuyện.”

“Phạm Nhật Long, mày được lắm.” Lâm Vân nghiến răng, mắt lóe lên lửa giận.

Lâm Vân biết, chuyện này cũng do Phạm Nhật Long làm.

Hiện tại Lâm Vân đã hiểu rõ vì sao Phạm Nhật Long không để Lâm Vân bị bắt đi. Hắn muốn nhìn thấy anh rơi vào cảnh khó khăn, cùng quẫn. Muốn cho anh biết cảm giác ngay cả nơi ở cũng không có, cho anh phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”

“Xin lỗi. Chúng tôi làm vậy cũng là vì công ăn việc làm của chúng tôi thôi. Mong anh thông cảm.” Quản lý nói.

“Vậy đi, tôi không ở đây nữa. Cô giúp tôi đặt phòng cho hai người họ được không?” Lâm Vân nói.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, Lâm Vân không thể để Thạch Hàn và Tiểu Ngọc ở cùng anh bên ngoài chịu cảnh gió táp mưa sa được.

Nhất là Tiểu Ngọc. Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái, sao có thể chịu cảnh khổ cực như vậy được.

“Chuyện này…” Quản lý trông khó xử.

“Chỗ này là mười mấy triệu. Đây là toàn bộ số tiền mà tôi có, phiền cô vậy.” Lâm Vân nói.

“Được. Dù sao nhà họ Phạm cũng chỉ nói không cho anh vào, không nói đến người khác.” Quản lý gật đầu, sau đó nhận lấy số tiền mà Lâm Vân đưa.

“Anh Vân, không được. Tôi phải ở cùng với anh, phải chăm sóc anh mới đúng chứ.” Tiểu Ngọc kéo tay Lâm Vân, kiên định nói.

“Tiểu Ngọc, giờ tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thôi. Số tiền kia chính là số tiền cuối cùng tôi có, giờ tôi chỉ là một kẻ nghèo hèn. Cô có đi cùng tôi cũng không được gì đâu.” Lâm Vân lắc đầu nói.

“Dù anh có là kẻ nghèo hèn, Anh Vân vẫn luôn là chủ tịch Lâm Vân trong mắt tôi. Cho dù anh có hai bàn tay trắng, tôi cùng nguyện ý ở bên cạnh anh. Dù có phải chịu khổ sở, tôi cũng tình nguyện chịu khổ ở bên anh.” Giọng Tiểu Ngọc vang lên đầy kiên định.

Lâm Vân nghe cô nói vậy, mắt cũng đã đỏ lên.