Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1061




Chương 1061

“Hóa ra đó là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao? Nghe nói lão ta trốn thuế, còn làm nhiều giao dịch phi pháp. Như vậy thì chắc cũng sớm xong đời thôi.”

“Đúng, người như vậy chẳng ai thèm thương.”

Chỉ một lát, trong sảnh bắt đầu xuất hiện đầy những lời bàn tán khó nghe, thậm chí còn có nhiều lời công kích th ô tục.

Lão béo bụng cũng cười, nói: “Chủ tịch Liễu, không phải hiện tại ông đang không một xu dính túi đó chứ? Có muốn tôi cho mượn chút tiền mà tiêu xài không? Nếu ông quỳ xuống đất, kêu lên như chó thì tôi liền cho ông ba triệu. Thế nào?”

“Ngô Chí Cương, lúc trước mày nhìn thấy tao liền chẳng khác gì một con chó vẫy đuôi, xum xoe nịnh nọt. Giờ mày dám nói chuyện như vậy với tao?” Ông ngoại giận tái mặt.

“Lão già kia, bây giờ còn dám lên giọng à? Vẫn còn sĩ diện sao? Tin ông đây đá chết lão không?” Ngô Chí Cương trợn mắt nói.

“Mày… Mày…” Ông ngoại đã tức giận tức ngực, cả người cũng run lên.

“Ông ngoại.” Lâm Vân vội chạy đến đỡ không ngoại.

Anh biết ông ngoại tuổi đã cao, hôm qua trải qua chuyện lớn như vậy, sao có thể chịu được sự đả kích này được.

“Lão già này có vẻ đang tức chết nhỉ? Nhưng lão có thể làm gì đây? Nhìn thấy lão khổ sở như vậy, ông đây cảm thấy rất sung sướng, ha ha ha!” Ngô Chí Cương cười ha hả.

“Ông im đi.” Lâm Vân nổi giận, kêu lên.

“Mày là Lâm Vân đúng không? Sao mày dám quát vào mặt tao? Mày cho rằng mình vẫn là công tử nhà giàu như trước à? Giờ mày vẫn còn ảo tưởng đúng không?” Ngô Chí Cương nhìn Lâm Vân đầy khinh thường.

“Ngô Chí Cương, nếu ông dám nói một câu nữa, có tin tôi sẽ xử ông không?” Lâm Vân nheo mắt, mặt đầy sự lạnh lùng, tức giận.

Trước đây, khi Ngô Chí Cương còn hợp tác với Tỉnh Xuyên, mỗi lần hắn thấy ông ngoại đều làm ra vẻ đáng thương. Không ngờ khi Tỉnh Xuyên gặp chuyện, hắn liền trở thành một kẻ dậu đổ bìm leo.

Có lẽ trước đây hắn phải giả bộ đáng thương trước mặt Liễu Chí Trung. Giờ thấy Liễu Chí Trung gặp chuyện, hắn liền thể hiện một chút để giữ lại lòng tự tôn giẻ rách của hắn.

“Ha ha, mày có giỏi thì thử đi. Mày có tin tao chỉ cần nói một câu, cả nhà mày liền gặp xúi quẩy không?”

Ngô Chí Cương liền tự lấy tay vỗ mặt mình, như thể khiêu khích Lâm Vân xông tới đánh hắn.

“Bình tĩnh đi cháu. Hắn là chủ tịch của tập đoàn Thiên Nga. Bây giờ chúng ta không để đụng vào hắn, không thể tự rước thêm phiền toái cho mình. Nếu hắn căm hận mà trả thù người nhà chúng ta, chúng ta không thể chống được đâu.” ông ngoại giữ chặt tay của Lâm Vân.

Lâm Vân đang giơ lên nắm đấm, như khi nghe ông ngoại nói vậy liền đành cắn răng, gật đầu, hạ tay xuống.

Tuy rằng Lâm Vân đang rất giận dữ, nhưng anh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ông ngoại.

Những gì ông ngoại nói, Lâm Vân cũng hiểu rõ.

Tập đoàn Thiên Nga đang chị giá tận mấy trăm tỉ, người chủ tịch này tất nhiên cũng có nhiều thủ đoạn, không thể đụng vào.

Hơn nữa, Lâm Vân vẫn còn nhớ anh từng có một lần đi tìm Lâm Mộc Thanh thì có một tên công tử mượn chuyện đầu tư để tiếp cận với Lâm Mộc Thanh, muốn gây chú ý với lâm thanh. Mà người nọ lại đúng là thiếu gia của tập đoàn Thiên Nga.

“Liễu Chí Trung, nếu ông muốn tôi tha cho ông cũng được. Nhưng ông phải xin lỗi đi.” Ngô Chí Cương nói ngạo nghễ.