Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1081




Chương 1081

“Nhắc đến đây, ta vẫn phải bày tỏ chút hâm mộ với hắn ta. Hắn giữ chân ta nhất quyết không chịu buông, đánh hắn tới chết cũng không chịu buông. Lâm Vân, tên kém cỏi như ngươi sao có thể có một tên thuộc hạ tốt như vậy?” Diệp Như Long lạnh lùng nói.

“Thạch Hàn, anh ấy … chết rồi?”

Lâm Vân lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, thần trí càng thêm bàng hoàng, Lâm Vân lúc này chỉ cảm thấy bầu trời càng thêm mờ mịt, mặt trời và mặt trăng đều không còn ánh sáng, giống như là tận thế sắp đến.

“Sao lại thế này, tại sao?” Lâm Vân ngửa mặt lên trời, điên cuồng kêu gào.

“Đây chính là kết cục của một kẻ dám chống lại ta. Haha!”

Phạm Nhật Long bật cười, giọng nói chói tai lạ thường.

Sau khi cười một cách thỏa mãn, Phạm Nhật Long nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, tiếp tục nói với vẻ mặt dữ tợn:

“Lâm Vân, đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn bắt ngươi, sau đó đem ngươi về tra tấn từ từ. Để ngươi chết tại đây, là quá dễ dàng với ngươi rồi.”

“Phạm Nhật Long, có chết ta cũng không chết ở trong tay ngươi, ta sẽ không bao giờ cho ngươi cơ hội này.” Lâm Vân điên cuồng hét lên.

Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp xoay người, lao thẳng về phía vực sâu, vọt tới phía trước, nhảy khỏi vách đá.

“Chết tiệt!”

Phạm Nhật Long hét lên một tràng chửi rủa khi nhìn thấy Lâm Vân nhảy khỏi vách đá.

Ngay lập tức, hắn ta cũng lao đến mép vực.

“Cậu chủ, vách núi này cao như vậy, không nghi ngờ gì nữa, hắn đã nhảy xuống sẽ chỉ có đường chết.” Trần Thất Thuyết nói.

“Hừ hừ, cứ để hắn chết như vậy, quá dễ với hắn rồi!” Phạm Nhật Long cáu kỉnh đáp.

Nhưng Phạm Nhật Long dù sao cũng nghĩ rằng Lâm Vân đã chết, điều này ít nhiều khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Long quay lại, vẫy vẫy tay:

“Đi thôi, chú Thuyết, lại xem tên Thạch Hàn đó đã chết chưa!”

Sau đó, cả hai đi bộ trở lại khu rừng.

Dưới vách đá.

Lâm Vân nằm yên lặng, cơ thể bất động, một lúc sau, hai hàng lông mi đột nhiên chuyển động, sau đó, hai mắt chậm chạp mở ra …

Lâm Vân nằm gần mép một hồ nước, một phần thân thể chìm dưới làn nước tươi mát.

“Ta không chết?”

Lâm Vân mở to mắt nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Vân nhớ đến cảnh mình đã nhảy xuống vách núi, sau đó không còn biết gì nữa, cho tới lúc này tỉnh lại.

Nhảy khỏi một vách núi cao như vậy, anh còn không chết sao?

“Ai da, đau quá!”

Lâm Vân cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, nhìn kỹ thì thấy trên người anh ta có rất nhiều vết thương, đều là do bị cành cây cứa vào.