Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1092




Chương 1092

“Làm sao có thể nói đùa chuyện như vậy. Tin tức này là do nhà họ Phạm tung ra, hiện tại tin tức này đã nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi.” Cha của Triệu Linh nói.

“Lâm Vân…”

Triệu Linh sắc mặt tái nhợt, lập tức ngất đi.

“Con gái!”

“Cháu gái!”

Cha của Triệu Linh và Triệu lão gia thấy thế đều hoảng sợ chạy tới đỡ cô.

Công ty Internet ThAnh Vân, văn phòng của Lâm Mộc Thanh.

Lâm Mộc Thanh và Chu Tình đều ở trong văn phòng.

Sau khi Tập đoàn Tỉnh Xuyên bị niêm phong, Chu Tình đã được thả. Trong tình huống khó khăn, công ty của Lâm Mộc Thanh đã đến giúp đỡ.

Lúc này, thư ký của Lâm Mộc Thanh vội vàng đi vào.

“Giám đốc Mộc Thanh, tin tức mà cô nhờ tôi hỏi, đã hỏi ra rồi, nhà họ Phạm vừa mới tung tin, nói rằng Lâm Vân đã chết.” Thư ký nói.

Sau khi Lâm Mộc Thanh nghe thấy, sắc mặt tái nhợt, nước mắt liền rơi xuống.

“Lâm Vân! Làm sao em có thể cứ thế mà ra đi chứ? Lâm Vân, hức hức hức!”

Lâm Mộc Thanh hét lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, trái tim như bị kim đâm.

Chu Tình ở bên cạnh cũng ngồi phịch xuống ghế, thần sắc nhợt nhạt, hai mắt không ngừng rơi lệ.

Thành phố Bảo Thạnh.

Nhà của Hoàng Luân.

Trước tin tức Tỉnh Xuyên bị niêm phong, chi nhánh Bảo Thạnh cũng bị đóng cửa, Hoàng Luân lúc đó cũng có gọi điện cho Lâm Vân hỏi tình hình của anh, còn ngỏ ý hỏi xem anh có cần giúp đỡ gì không.

Lâm Vân nói với anh đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Luân vẫn luôn chú ý đến tình hình của Lâm Vân, đồng thời không ngừng nghĩ cách giúp đỡ anh.

Vừa rồi, Hoàng Luân cũng nhận được tin Lâm Vân bị giết.

“Anh Vân! Anh Vân!” Anh nhìn lên trời, khóc như một đứa trẻ.

Chú Hoàng, cha của anh ta, vội hỏi:

“Con trai, có chuyện gì thế? Lâm Vân làm sao?”

“Bố. Anh Vân … chết rồi!” Anh vừa khóc vừa nói.

“Lâm Vân, sao có thể?” Chú Hoàng sắc mặt liền tái nhợt, không tin vào những gì mình vừa nghe.

Ngay sau đó, chú Hoàng bước tới, ôm chầm lấy Hoàng Luân, anh vẫn vừa khóc vừa kêu “Anh Vân” trong miệng, cha anh mắt cũng đỏ hoe, cắn chặt môi chịu đựng nỗi xót xa trong lòng.

Chú Hoàng luôn coi Lâm Vân như con trai của mình.