Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1257




Chương 1257

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!” Hai tên đó chỉ có thể gật đầu liên tiếp.

Ngay đúng lúc này thì một đàn em trong gia tộc hấp tấp chạy vào.

“Gia chủ, Lâm Vân đến rồi, bây giờ đang ở trước cổng của gia tộc, bảy vị hộ pháp gia tộc đều đang ở cổng đối đầu với bọn chúng.” Tên đàn em vội vàng nói.

“Đến rồi sao? Tốt lắm!”

Gia chủ họ Trần nở một nụ cười nham hiểm.

Gia tộc họ Trần được xây dựng ở trên một ngọn núi, quy mô của toàn bộ gia tộc họ Trần rất lớn, diện tích ít nhất cũng bằng một cái thị trấn thông thường, bên trong có đến gần hai nghìn người ở, đều là những người máu mủ họ hàng và liên quan đến gia tộc họ Trần.

Ở Sơn Môn.

Lâm Vân, Thạch Hàn, Bạch Hổ và những người ở trong núi đều đứng ở đây.

Bảy vị hộ pháp của gia tộc họ Trần, và hơn một trăm người đệ tử của gia tộc, đều đứng trước mặt ba người Lâm Vân, đứng đó để đối đầu, ngăn cản không cho Lâm Vân vào.

Gia tộc họ Trần vốn dĩ có tám vị hộ pháp. Nhưng trong số bọn họ, có một người chính là Trần Thất Thuyết, lần trước trong khi tiêu diệt gia tộc họ Phạm, hắn đã bị Lâm Vân g iết chết, vậy nên chỉ còn lại bảy người.

Cách Sơn Môn khoảng một nghìn mét có một ngọn núi, có một ông già tóc bạc và một người con gái mặc áo trắng đang đứng ở đó.

Hai người bọn họ đang ở đó nghe ngóng tin tức, nghe ngóng động tĩnh ở Sơn Môn của gia tộc họ Trần.

Hai người bọn họ chính là người của gia tộc Công Tôn.

Gia tộc Công Tôn là một gia tộc ẩn thế ở vùng Hoa Bắc, có mối thâm thù với gia tộc họ Trần, vì vậy bọn họ đã bí mật phái người đến đây để nghe trộm tin tức về gia tộc họ Trần, nắm bắt từng nhất cử nhất động của bọn họ.

Tại sao gia chủ họ Trần không dám xuống núi đi giết Lâm Vân? Chính là vì ông ta sợ rằng khi ông ta rời khỏi gia tộc, gia tộc họ Trần sẽ bị gia tộc Công Tôn đánh lén.

Lão già đó chính là một cao thủ của Thực Đan Cảnh, là một vị trưởng lão của gia tộc Công Tôn.

Người con gái trẻ tuổi đó là người đã đạt đến Hư Đan Cảnh, vẫn còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Hư Đan Cảnh, trong giới tu luyện của Hoa Quốc, chắc chắn được xem như là một giáo chủ.

“Tam trưởng lão, ba người này là ai vậy?” Người phụ nữ mặc đồ trắng cất tiếng hỏi.

“Theo ta được biết thì người dẫn đầu kia chắc là Lâm Vân, hiện tại đang là ông trùm trong lĩnh vực kinh doanh ở vùng Giang Nam, cậu ta có quan hệ không hề bình thường với Lý Trạch Lương. Hơn nữa không biết có được cơ duyên gì, bỗng dưng trở thành tu sĩ của Hư Đan Cảnh, cậu ta cũng có thù với gia tộc nhà họ Trần nữa.” Ông lão lên tiếng.

“Hừ, ba kẻ ở Hư Đan Cảnh nhãi ranh mà cũng dám chạy tới gia tộc họ Trần để chuốc phiền phức vào người, bọn họ cũng thật là không biết tự lượng sức mình? Thế này có khác gì là tự đâm đầu vào chỗ chết đâu?” Người phụ nữ mặc đồ trắng nói với giọng điệu xem thường.

Bọn họ đều là tu sĩ, khi thấy tu vi tỏa ra từ đám người Lâm Vân, bọn họ đương nhiên cảm nhận được ba người họ cũng đều là ở Hư Đan Cảnh.

“Ba người này, quả thật là quá liều lĩnh, cho dù là gia tộc Công Tôn của ta, muốn tìm gia tộc họ Trần báo thù, cũng không dám tùy tiện ra tay, huống hồ ba người bọn họ chỉ là ba kẻ ở Hư Đan Cảnh cỏn con?” Ông lão lắc đầu nói.

Trong mắt bọn họ, làm thế này chẳng khác nào tìm đường vào chỗ chết.

Tại cổng núi của gia tộc nhà họ Trần.