Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 136




Chương 136

“Hay! Phải thế!”

Tất nhiên là họ mong đợi sẽ thấy bọn côn đồ, lưu manh này bị đánh.

Về phần An Minh, cậu gần như bật khóc vì phấn khích khi chứng kiến những tên côn đồ xúc phạm mình bị đánh đập.

“An Minh, đừng khóc, chúng tôi ở đây.

Lâm Vân sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!” Hoàng Luân vỗ vai An Minh nói.

“Ừ.” An Minh gật đầu lia lịa.

“Mà Hoàng Luân, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chiếc Lamborghini của Lâm Vân và những nhân viên bảo vệ này là sao?”

Đến giờ An Minh mới có thời gian để nghĩ về những sự việc lạ lùng mà cậu ta vừa nhìn thấy.

Cậu ta biết Lâm Vân, một nam sinh xuất thân trong một gia đình rất nghèo, tại sao cậu ấy lại đột ngột có thể lái một chiếc siêu xe hoành tráng đến thế? Lại còn những người được gọi đến ở đây nữa? “Ha ha, để sau này tớ sẽ nói cho cậu biết.

Ta đi trước đi, cậu hẳn là còn chưa ăn cơm phải không? Chúng ta đi ăn cơm trước.” Lâm Vân cũng cười vỗ vỗ vai An Minh.

Hoàng Luân cũng cười nói: “Đúng vậy, cậu gọi đúng lúc chúng tôi đang ăn.

Tôi còn chưa ăn được mấy miếng

Rời khỏi tiệm cà phê Internet, Lâm Vân cùng Hoàng Luân trực tiếp lôi An Minh đến nhà hàng Thịnh Diên.

Còn đảm côn đồ lưu manh kia đều bị đánh đến tàn tạ, thương tích đầy mình, theo xe cứu thương đến thẳng bệnh viện.

Nhà Hàng Thịnh Diên.

Hoàng Luân nói tất cả mọi chuyện cho An Minh, từ việc Lâm Vân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đến việc anh còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

“Cái gì? Chủ Tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên? Cháu ngoại của đại gia Liễu Chí Trung sao?” An Minh cả kinh trợn tròn hai mắt.

An Minh biết rất rõ, Tỉnh Xuyên là một tập đoàn giàu có như thế nào, Liễu Chí Trung lại là một nhân vật tầm cỡ ra sao.

Nếu như trước đây, có đánh chết An Minh cũng sẽ không tin, nhưng hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy Lâm Vân lái xe thể thao, còn có thể sai tới người nhiều như vậy, không tin cũng phải tin.

“An Minh, cái nhà hàng Thịnh Diên này cũng là anh Thiên mua lại đấy.” Hoàng Luân cười nói.

Lúc An Minh vừa bước vào nhà hàng, nghe đảm nhận viên đều gọi Lâm Vân và Hoàng Luân là ông chủ, lúc đó hắn đã cảm thấy có chút kì lạ.

Bây giờ nghe đến đây mới hiểu ra được.

“Lâm Vân, cậu mua lại Thịnh Diên để làm gì vậy?”An Minh có chút nghi hoặc.

“Không sao, mua cho vui thôi, dùng làm nhà ăn riêng.

Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Vãi, quá tuyệt rồi!” An Minh không kìm được thốt lên, tay bật ngón cái.

An Minh dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, mình thế này mà lại kết bạn được với thiếu gia nhà giàu gia sản cả ba đời tiêu không hết

Lúc này, Lâm Vân bỗng trở nên nghiêm túc.

“An Minh, sau này cậu đừng đến tiệm cà phê Internet đó nữa, đừng lui tới cái nơi hỗn tạp bát nháo đó.