Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 197




Chương 197

“Tổng giám đốc Tô, người đã đưa tới rồi.” Người đàn ông mặc âu phục dẫn Lâm Vân đi tới bên cạnh tổng giám đốc Tô.

Tổng giám đốc Tô quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vân, sau đó tiếp tục nhìn về phía hồ Vân Nam.

“Cậu là tên nhóc đang hẹn hò với con gái tôi, Lâm Vân đúng không?”

Lúc tổng giám đốc Tô nói chuyện luôn nhìn chằm chằm hồ Vân Nam, có vẻ rất bình tĩnh, chỉ để lại bóng lưng cho Lâm Vân.

“Tin tức của tổng giám đốc Tô nhanh nhạy thật, đã biết được chuyện này rồi.” Lâm Vân không nhịn được lắc đầu cười.

Mình và Tô Bảo Nhi chỉ giả vờ làm người yêu, vậy mà cha cô ta biết rất nhanh?

“Chuyện của con gái tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm.” Tổng giám đốc Tô đáp lại một câu.

“Không biết tổng giám đốc Tô có gì chỉ giáo.” Lâm Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Cậu cũng biết rồi đấy, con gái tôi có gia cảnh như thế nào? Cậu cũng rõ, gia sản của nhà tôi bao nhiêu?” Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói.

“Tôi biết.” Lâm Vân đáp.

“Cậu đã biết, vậy cậu nên biết rõ ràng, cậu không xứng với con gái của tôi. Nếu cậu thức thời, mong cậu cách xa con bé.” Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói.

Trong lúc tổng giám đốc Tô nói những lời này, ông ta chẳng buồn quay đầu nhìn Lâm Vân, đủ để thấy ông ta coi thường Lâm Vân cỡ nào.

“Tổng giám đốc Tô, sao ông biết tôi không xứng với con gái ông.” Lâm Vân không khỏi lộ ra tươi cười.

“Tôi đã xem hồ sơ cá nhân của cậu rồi, ở khu nhà nghèo, gia đình đơn thân, gia đình nghèo khó, còn cần tôi nhiều lời à?” Tổng giám đốc Tô cười mỉa nói.

“Tổng giám đốc Tô, ông nhìn hồ Vân Nam trước mắt ông, ông nhìn thấy gì rồi?” Lâm Vân tươi cười hỏi.

“Sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết.”

Tuy tổng giám đốc Tô không hiểu vì sao Lâm Vân lại hỏi vấn đề này, nhưng ông ta vẫn đáp lời.

Lâm Vân cũng để hai tay ra sau lưng, sau đó nhìn hồ Vân Nam, chậm rãi nói:

“Đúng thế, sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc đây chỉ là mặt ngoài của nó, tình cảnh ở trong nước, ông không thể biết rõ được. Mà giấu ở phía dưới, mới đúng là hồ Vân Nam, giống như ông biết về tôi, chỉ dừng lại ở mặt ngoài.”

“Ý của cậu là, muốn tôi tốn thời gian tìm hiểu bên trong cậu sao? Thật xin lỗi, sao tôi có thể tìm hiểu một tên nhà nghèo được, hơn nữa tìm hiểu kiểu gì cậu cũng không xứng với con gái tôi!” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười mỉa.

“Tôi cả gan hỏi một câu, không biết tổng giám đốc Tô cảm thấy cấp bậc nào, mới xứng với con gái của ngài? Không phải là anh Giang đang theo đuổi con gái ông sao, vậy ông cảm thấy anh Giang xứng với con gái ông à?” Lâm Vân cười hỏi.

“Tổng tài sản của tôi gần ba nghìn năm trăm tỷ, ít nhất tổng tài sản của gia tộc cũng gần bảy nghìn tỷ, cậu Giang kia còn kém xa lắm!”

Tổng giám đốc Tô chậm rãi nói:

“Phóng tầm mắt cả thành phố Bảo Thạnh, không có mấy người trẻ tuổi có thể xứng với con gái tôi, trái lại cậu Bình mới từ tỉnh thành về, với tài sản và lực ảnh hưởng, mới có thể xứng với con gái tôi.”

“Anh Bình sao?” Lâm Vân cười nói.

Anh Bình kia, ngày hôm qua ở khu du lịch còn tự mình cúi đầu khom lưng, ra vẻ đáng thương với anh đấy.