Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 295




Chương 295

Sau khi uống hai ly xong.

“Cha à, con…!Con cảm thấy đầu rất choáng váng.” Tô Bảo Nhi lắc đầu, “Bảo Nhi, xem ra tửu lượng của con giảm đi rồi, lúc này mới có hai ly rượu, con đã say” Tổng giám đốc Tô nói.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô nhìn về phía Lâm Vân, cười khẽ nói: “Cậu Lâm, cậu là bạn trai của con gái tôi, nếu con gái tôi uống say.

Không bằng cậu đỡ con bé vào phòng đi, để con bé nghỉ ngơi.

“Phòng của Tô Bảo Nhi ở đâu?” Lâm Vân hỏi.

“Trên tầng hai, phòng trong cùng.

Tổng giám đốc Tôi nói.

“Được rồi.” Lâm Vân gật đầu, sau đó đứng đậy đi về phía Tô Bảo Nhi.

“Không nghĩ tới tửu lượng của cô lại kém như vậy, còn không bằng tôi.” Lâm Vân vừa nói, vừa đỡ Tô Bảo Nhi dậy.

Lúc này Tô Bảo Nhi giống như đã ngủ rất say, Lâm Vân vừa đỡ cô ấy, cô ấy lập tức mềm nhũn ngã vào người Lâm Vân.

Mùi hương trên người Tô Bảo Nhi, lập tức phả vào khoang mũi.

Tô Bảo Nhi dùng nước hoa rất nổi tiếng, đương nhiên là mùi thơm rất dễ ngửi.

Tô Bảo Nhi dán sát vào người mình như vậy, cơ thể Tô Bảo Nhi mềm mại cỡ nào, Lâm Vân đều cảm nhận được rõ.

Lâm Vân thu hồi suy nghĩ miên man, đỡ Tô Bảo Nhi đi lên trên tầng.

Nhìn Tô Bảo Nhi và Lâm Vân rời đi, trên gương mặt tổng giám đốc Tô lộ ra tươi cười vui vẻ.

“Đợi hai đứa gạo nấu thành cơm, cho dù hai đứa là người yêu giả, cũng sẽ nhanh chóng trở thành thật thôi, con gái à, con đừng trách cha, cha chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Tổng giám đốc Tô cười lẩm bẩm nói.

Trong chai rượu vừa rồi, tổng giám đốc Tô đã bỏ thêm thuốc vào trong, cho nên vừa rồi ông ta mới hất rượu trong lý của mình đi.

Trong phòng của Tô Bảo Nhi.

Lâm Vân đỡ Tô Bảo Nhi vào phòng, đặt cô ấy lên giường.

“Sao mình cũng choáng váng nhỉ?” Sau khi đặt Tô Bảo Nhi xuống, Lâm Vân dùng lực lắc đầu.

Vừa rồi lúc lên lầu, Lâm Vân đã cảm thấy hơi chóng mặt, toàn thân mệt mỏi, nhưng mà Lâm Vân cố gắng chống đỡ, đỡ Tô Bảo Nhi tiến vào phòng.

“Thời tiết hiện giờ không tính là nóng đúng không? Sao…!Sao nóng như vậy?” Lâm Vân lau mồ hôi trên trán, anh phát hiện toàn thân mình khô nóng khó chịu.

Lúc này, Lâm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua.

Vừa mới nhìn, lập tức khiến Lâm Vân hoảng sợ.

Bởi vì mặt Tô Bảo Nhi đỏ rực, trên trán cũng đầy mồ hội, đôi mắt mê ly, khiến người ta có ý nghĩ kỳ lạ, cuối cùng lúc này Lâm Vân cũng hiểu rõ ý của câu sắc đẹp có thể ăn cơm.

“Lâm Vân, tôi…!Tôi nóng quá.” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa cởi đai an toàn trên chiếc váy công chúa của mình ra.

“Không phải chứ? ừng ực! ừng ực!”

Lâm Vân thấy một màn như vậy, không nhịn được nuốt nước bọt, có phản ứng sinh lý.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ trong rượu bị bỏ thuốc rồi?” Lâm Vân vỗ đầu, lập tức hiểu ra.