Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 87: 87: Người Anh Em Chắc Cậu Đến Phỏng Vấn Làm Bảo Vệ Phải Không






“Đúng vậy đúng vậy! Thấy chủ tịch là thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như thế, không sợ có không tương lai!”
Hai bảo vệ kích động nói.

Sau khi vào công ty, Lâm Vân đi thẳng đến chỗ quầy tiếp tân.

“Chào buổi sáng, chủ tịch.

” Cô bé tiếp tân vội vàng nhiệt tình chào hỏi Lâm Vân.

“Lưu Ba có ờ công ty không?” Lâm Vân nhìn về phía quầy tiếp tân hỏi.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Lưu đi thị sát công trường, nhưng mà sẽ quay lại nhanh thôi.

” Tiếp tân tươi cười trả lời.

“Thật không, vậy tôi chờ anh ta ở đây.


” Lâm Vân nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân đi tới một khu nghỉ ngơi, tìm một ghế hàng đơn ngồi xuống, lấy ra điện thoại nhàn nhã giải trí.

Khoảng mười phút sau, một
người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng cũng đi vào khu nghỉ ngơi, ngồi xuống trước mặt Lâm Vân.

“Người anh em, cậu cũng đến phỏng vấn ở tập đoàn Hoa Đỉnh à?” Người đàn ông keo kính gọng vàng vừa hỏi vừa quan sát Lâm Vân từ đầu đến chân.

“ò, có vấn đề gì không?” Lâm Vân cười hỏi.

Nhìn dáng vẻ cùa người này, Lâm Vân đoán, hẳn là tới phỏng vấn?
“Không có vấn đề gì, vì tôi không nghĩ tới tập đoàn Hoa Đỉnh bây giờ cũng thông báo tuyển dụng người như cậu à?” Hắn ta cười nói.

Lâm Vân cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: “Tôi thì sao? Vì sao tập đoàn Hoa Đỉnh không thể tuyển dụng người như tôi?”
“Người anh em, coi bộ cậu không đủ kiến thức nha, cậu ăn mặc đơn giản như vậy đến phỏng vấn, cậu tới đây làm trò hề à? Ngoài ra tôi xem dáng vẻ của cậu, bằng cấp chắc rất thấp đúng không?” Người đàn ông đeo kính mắt
gọng vàng cười hỏi.

“Cũng tạm, bằng cấp trung học.

” Lâm Vân thản nhiên nói.

Hiện giờ anh mới học đại học được một nửa, nếu nói về bằng cấp, đúng là tốt nghiệp trung học, còn đang học đại học.

“Bằng cấp trung học? Phụt! Một người có bằng cấp trung học như cậu mà cũng muốn đến phỏng vấn ở tập đoàn Hoa Đỉnh? Thật không biết là lấy can đảm từ đâu ra.

” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng không nhịn được cười.

Hắn dừng một chút, tiếp tục
nói:

“Người anh em, chắc cậu đến phỏng vấn làm bảo vệ phải không? Nếu là như vậy thì tôi hiểu rồi, người có bằng cấp như cậu chỉ xứng đến phỏng vấn làm bảo vệ cho tập đoàn Hoa Đỉnh mà thôi.


Trong lời nói của người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng tràn đầy khinh thường với Lâm Vân.

“Ha ha.


Lâm Vân không nhịn được bật cười, chính mình đường đường
là chủ tịch công ty chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, là chủ của công ty này, anh mẹ nó nói tôi không xứng? Đây không phải rất hài hước à?
Đương nhiên, Lâm Vân cũng không nói ra thân phận của mình.

Lúc này, người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng lại lấy ra một phần bằng cấp tốt nghiệp photo.

“Nhóc con, cho cậu nhìn xem cái gì gọi là người có bằng cấp.


Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nói xong, cầm bản
photo đặt xuống trước mặt Lâm Vân.

Lâm Vân cúi đầu nhìn thoáng qua bản photo, sau đó lắc đầu cười lạnh.


“Tốt nghiệp thạc sĩ á? Nhưng mà với tố chất này của anh, sợ là không bằng cả học sinh trung học!”
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng nghe vậy, lập tức không vui.

“Nhóc con, tôi thấy chắc là cậu ghen tị với tôi chứ gì! Một học
sinh trung học rác rưởi như cậu, xách giày cho tôi còn không xứng, hiểu không!” Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng ngạo nghễ nói.

Dừng một chút, người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng tiếp tục nói: “Thằng nhóc, nếu cậu thông minh thì bây giờ nên chạy tới đây nịnh bợ tôi đi, nếu chúng ta đều phỏng vấn được, đến lúc đó cậu là bảo vệ tôi là nhân viên cao tầng, nói không chừng tôi có thể chăm sóc cho một tên bảo vệ cỏn con như cậu.


Lúc này hắn cũng không biết thật
ra Lâm Vân là chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, nếu hắn biết, cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám nói chuyện như vậy với Lâm Vân.

“Thật không? Vậy anh muốn tôi nịnh bợ anh như thế nào?” Lâm Vân nở nụ cười nghiền ngẫm.

.