Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 538: Cảnh Giới Đoạt Mệnh Sơ Kỳ






Nếu cứu được thì không những Tô Minh không đến đây làm loạn mà khéo còn cảm kích mình và Huyền Thanh Tông.
Đúng là sai một ly đi một dặm.
Lữ Chân Tuân đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi, chuẩn bị trả giá, nếu không thì mọi chuyện sẽ không xong.
"Tôi không làm gì được
Huyền Thanh Tông ư? Ha ha...", Tô Minh cười, nhìn về phía Dương Phụng Lăng cười mỉa: "Nếu tôi nói, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết sức thì ông có tin không? Tôi không làm gì được các người? Ai cho ông dũng khí nói câu đó vậy?" Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Bá đạo!
Hống hách!
Tự tin tuyệt đối!
ông dập đầu đến chết
Lời nói của Tô Minh vừa dứt thì dường như con ngươi trong mắt Dương Phụng Lăng cũng không ngừng run rẩy, toàn thân cũng không đứng vững.
Đồng thời lúc này...
"Phụp!", Tô Minh xuất kiếm.
Lần này là sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Một kiếm chém ra, cả Huyền Thanh Tông đều thét lên tiếng thê lương.
Một kiếm nữa, một nửa đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường đều phụt máu, sắc mặt tái nhợt.
Một kiếm nữa tổng hợp của 80% kiếm ý nhập vi cộng 1,2 triệu kg sức mạnh thuần túy cộng với quy luật không gian và sự khống chế về sức mạnh.


Càng khiến người ta kinh hãi hơn là Tô Minh còn dùng cả tuyệt
mệnh phong vân- chiêu thứ nhất trong Thiên vẫn Kiếm.
Kiếm này là chiêu thức mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh.
Cứ kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước ba lần.
"Không xong rồi! Chạy thôi!", Dương Phụng Lăng biến giọng, tràn đầy vẻ sợ hãi và chấn động và cả sự khó tin.
Trong lúc ông ta lớn tiếng hét lên thì toàn thân lùi về sau như phát điên.

Không chỉ vậy, phía trước ông ta còn xuất hiện một bia đá màu máu.

Cứ Dương Phụng Lăng lùi về sau thì bia đá lại chắn trước mặt ông ta.


Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
Chậm hơn Dương Phụng Lăng một chút là Lữ Chân Tuân.
Mặc dù Lữ Chân Tuân chỉ ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn người ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ.
Tốc độ và khả năng phản ứng của Lữ Chân Tuân có thể nói là bùng nổ.

Tốc độ rút lui của ông ta có thể so sánh ngang tầm với Dương Phụng Lăng.
Không chỉ vậy, trong lúc Lữ Chân Tuân rút lui thì trên tay còn xuất hiện một cuốn sách, một cuốn sách có bìa bằng kim loại.