Định Kiến

Chương 100




Nghiêm Mạc vui mừng đến điên rồi, cánh tay mềm oặt của hắn khoác lên gáy đối phương, liều mạng đào sâu nụ hôn này – môi Hứa Khiêm lành lạnh, mang theo chút hơi nước ẩm ướt, rất mềm, hắn không nhịn được cắn một cái, lại ngậm chỗ phiếm hồng kia khẽ mút vào, giống như đột nhiên trời đất đều an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc kề bên, bọn họ dừng mắt nhìn nhau, từ trong sự biệt ly nhìn thấy tình cảm lâu nay và... động lòng.

Chuyện đã phát triển đến bước này, còn xoắn xuýt tới lui cũng không còn ý nghĩa nữa.

Sau khi hôn xong, Hứa Khiêm lau miệng, giọng nói khàn khàn: "Tôi sẽ cho cậu một cơ hội nữa, một cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa... nhưng cậu cần phải suy nghĩ kỹ, tôi không muốn nhận lấy lời hứa suông, cậu thật sự muốn sửa đổi phải không, vậy làm chút gì đó khiến tôi động lòng đi."

Cơ hội lần này khó như thế nào, không ai có thể rõ ràng hơn Nghiêm Mạc, mấy tháng này hắn đã vùng vẫy, đau khổ, cho tới bây giờ rốt cuộc đã trời quang mây tạnh, cái loại vui sướng và hạnh phúc phát ra từ tâm khảm này đúng là hơn hai mươi năm nay chưa từng bao giờ có.

Hắn sao lại cam lòng buông tay được?

Nghiêm Mạc tham lam cọ cọ vào mặt Hứa Khiêm, nhỏ giọng nhưng cũng nghiêm túc cam kết: "Tôi sẽ không lại để anh thất vọng nữa đâu."

Hứa Khiêm ừ một tiếng, "Nhớ kỹ lời cậu nói." Y vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mắt đối phương, "Ngủ đi, tỉnh dậy chúng ta liền thoát nạn."

Hầu hết người kia lăn lên lộn xuống, nâng ngón tay mềm oặt vô lực lên, đan từng ngón vào tay Hứa Khiêm, đan mười ngón với y.

Bởi vì hoàn cảnh không tốt, nửa đêm Nghiêm Mạc sốt cao, bây giờ Hứa Khiêm không có cách nào khác, đành phải cởi áo khoác xuống rồi xé ra, thấm chút nước mưa bên ngoài lau mặt cho hắn, lại lót trên cổ đối phương, đút từng giọt từng giọt nước. Về sau càng sốt, ý thức của Nghiêm Mạc cũng mơ hồ, hắn ngủ không được yên ổn, ấn đường cau thành cái nút, trong miệng mơ mơ hồ hồ gọi tên Hứa Khiêm, người kia rất sợ hắn sốt đến hỏng, chỉ có thể không ngừng vuốt ve khuôn mặt nóng hầm hập kia, trong lòng vừa chua xót vừa đau, nhưng cũng không làm được gì. Thời gian trôi qua dài hơn nhiều so với bình thường chờ ánh sáng từ đèn pin trở nên tối dần, rốt cuộc mưa bên ngoài đã ngừng, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày lờ mờ sáng, Hứa Khiêm ôm Nghiêm Mạc đang hôn mê nhìn ánh sáng trong suốt bên ngoài, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng đôi chút. Y hít không khí lạnh như băng của sáng tinh mơ một hơi thật sâu, dùng quần áo ẩm ướt lau chùi gương mặt nóng hầm hập của Nghiêm Mạc, trong lòng thầm cầu nguyện cho cứu viện mau đến.

Nói về Giang Thành Vọng bên này, đợi đến hơn 11h vẫn không liên lạc được người, cộng thêm tin khu vực mưa lớn từ tin tức, nhiều ít gì cũng đoán được đã xảy ra chuyện. Hắn không dám trễ nãi, lập tức tìm người chuẩn bị cứu viện, nhưng thời tiết thật sự quá xấu, cho dù tổ chức đủ người rồi cũng không thể lập tức đi được. Căn cứ theo định vị của GPS, Hứa Khiêm đang ở trong núi sâu, gần đó cũng không có điểm dừng chân nào, đoàn người còn cách địa điểm mục tiêu cỡ 6km liền nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến trời sáng mưa nhỏ lại, lập tức lái xe lên đường, đến chân núi đã hơn 7g. Giang Thành Vọng gấp gáp đến một đêm không ngủ, giọng nói và mắt đều phờ phạc, hơn nữa bây giờ chỗ này hiểm trở, hắn là người ngoài nghề không thể đi lên, cũng chỉ có thể chờ dưới chân núi, dùng vô tuyến điện liên lạc.

Trận bão triệt để cắt đứt tín hiệu trong núi, vô tuyến điện đứt quãng, làm lòng Giang Thành Vọng càng thấp thỏm, hắn không dám nói với Lâm Ngữ Khê, hắn sợ cô gái nhỏ kia sẽ liều mạng chạy tới... Hắn hối hận rồi, hắn không nên gọi cú điện thoại kia, nếu như Hứa Khiêm cứ an ổn đợi ở trên núi, không chừng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Giang Thành Vọng càng nghĩ càng áy náy, hắn chôn mặt trong lòng bàn tay, khó chịu đến rơi lệ...

May mà chuyện không đến nỗi hỏng bét như tưởng tượng.

Bởi vì trời mưa xuống ảnh hưởng độ chính xác định vị của GPS, đội cứu viện lục soát hơn một giờ trên núi, cuối cùng tìm được hai người trong hang núi.

Trong nháy mắt nhìn thấy người tới, câu nói đầu tiên của Hứa Khiêm là: "Cứu hắn, tôi có thể tự đi."

Tình trạng của Hứa Khiêm không tồi, đúng như lời y nói, ngoại trừ đầu sưng lên thì cũng không đáng lo ngại; trái lại Nghiêm Mạc đang rất nguy hiểm, mất máu quá nhiều, vết thương bị nhiễm trùng, cộng với sốt cao không lùi, bây giờ còn hôn mê, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sốt thành viêm phổi.

Tuy đội cứu viện mang theo hai băng ca lên núi nhưng nếu Hứa Khiêm cũng bất tỉnh sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của đội ngũ. Y nhìn người ta bê Nghiêm Mạc đặt lên, lại nhận lấy lương khô và chocolate đưa tới, sau khi nhét vội vào miệng liền lảo đảo đi theo đội cuối cùng, được người khác dìu xuống núi.

Lúc vừa nhìn thấy màu trắng của xe cứu thương, cuối cùng Hứa Khiêm không chịu nổi nữa, hai chân y mềm nhũn xuống, suýt chút nữa quỳ dưới đất, vẫn là Giang Thành Vọng xông tới ôm lấy y, "Hứa ca..."

"Tôi không sao." Hứa Khiêm hơi dựa vào hắn chốc lát, rồi vỗ vỗ bờ vai hắn. "Vất vả cho cậu rồi."

Giang Thành Vọng dùng sức ôm y một cái, rồi chuyển thành dìu, "Hứa ca, chúng ta đi bên này..."

Hứa Khiêm lắc đầu, ngón tay hướng về phía xe cứu thương, "Tôi phải chăm Nghiêm Mạc."

Giang Thành Vọng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái, để Hứa Khiêm ngồi vào ghế của người nhà. Bọn họ đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ, Hứa Khiêm đóng cửa xe lại, thay quần áo cho Nghiêm Mạc ở trong buồng xe không tính là quá rộng rãi này, rồi hôn lên đôi môi mềm mại nóng hổi của đối phương, lẩm bẩm nói: "Loại chuyện hư hỏng này mà cũng để tôi gặp được... coi như là đại nạn không chết, cậu phải mau khoẻ lại đi, tôi không có nhiều kiên nhẫn chờ cậu như vậy đâu."

Lông mi Nghiêm Mạc giật giật, cũng không biết có nghe thấy không. Hứa Khiêm nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, lúc này mới bắt đầu gọi nhân viên y tế, chính thức xuất phát.

Có lẽ kiếp nạn lớn nhất đã qua đi, đường trở lại trung tâm thành phố cũng không gặp bất cứ trở ngại gì, nhìn Nghiêm Mạc trong phòng bệnh, Hứa Khiêm giống như là người bị rút xương sống, mệt lử như sóng biển đánh tới mãnh liệt, sau đó Giang Thành Vọng nói cái gì y cũng không nghe rõ, vừa ngồi lên cái giường bệnh sạch sẽ đã lập tức ngủ mê man.

Ngủ một giấc đủ hai mươi mấy tiếng đồng hồ, chờ khi tỉnh lại đầu cực kì choáng váng, Hứa Khiêm chà mạnh mặt, ngọ nguậy từ trên giường ngồi dậy, nói muốn uống chút nước, kết quả chân vừa chạm đất suýt chút nữa quỵ xuống.

Hứa Khiêm vịn mép giường một lúc lâu mới chậm rãi thẳng sống lưng dậy, khập khễnh đi tới máy nước uống.