Định Kiến

Chương 17




Đây là lần đầu Nghiêm Mạc gọi y là ‘ca’.

Hứa Khiêm sợ run một giây, ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt đỏ cả lên kia, ngũ quan của Nghiêm Mạc cau có lại một chỗ, giữa hai lông mày không biết là giống như toát ra vẻ mặt thống khổ hay là vui sướng, tay khoác lên người y run rẩy không ngừng, tựa như sợi dây sắp đứt.

Đáng đời mà —— Hứa Khiêm nhìn thấy có chút hả hê, bỗng nhiên tựa như chấn động, không vội vàng từ chối, y vươn tay ra, trêu ghẹo khều khều cằm của người kia, nhân tiện bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Ngoan, trước tiên khẩu giao cho anh đây đã.”

Vừa rồi bị cọ bậy một trận khiến Hứa Khiêm cũng có cảm giác, bây giờ nửa vời rất khó chịu, nếu Nghiêm Mạc đã chịu thua gọi ‘ca’… Tuy rằng thần chí mơ hồ chiếm phần lớn nguyên nhân, nhưng một món hời thế này đặt ra mà không chiếm, thật sự không phải là phong cách của Hứa Khiêm. Y cũng nghĩ chu đáo rồi, chờ tiểu tử này hầu hạ mình thư thái, y sẽ dùng tay tuốt cho hắn…

Đáng tiếc Hứa tổng hoàn toàn đã quên, nếu như có thể dùng tay, Nghiêm Mạc có thể tự mình giải quyết, đâu cần ăn nói khúm núm cầu xin y?

Nghiêm Mạc có ngây thơ đi nữa cũng biết ý tứ trong lời đối phương, thân thể cứng đờ, trong mắt nổi lên vài tia khuất nhục, mà Hứa Khiêm, thật sự đúng là không có ý này, đơn thuần cảm thấy như vậy đủ thoải mái… Hơn nữa đang lúc đại não của y không bắt được kịp thời, không thể suy xét đến ý nghĩ của Nghiêm Mạc, hiển nhiên sẽ tạo ra bi kịch về sau.

Hứa Khiêm thấy Nghiêm Mạc hồi lâu không nói lời nào, cho rằng không muốn thực hiện chuyện này, bĩu môi giống như đẩy người, không ngờ đối phương chợt làm loạn, móc đầu gối y ôm ngang người lên, vứt lên ghế salon ở một bên.

Quẳng kiểu này cũng làm Hứa Khiêm ngã đến hồ đồ, khi chờ phản ứng kịp, hai chân đã bị người ta tách ra, Nghiêm Mạc nửa quỳ giữa hai chân y, do dự một giây, nhắm mắt lại cúi đầu, dùng miệng ngậm vào tính khí hơi hưng phấn kia…

Mùi vị mặn đắng tan ra ở trong miệng, không hề khiến người ta buồn nôn như trong tưởng tượng, nhưng cũng không dễ chịu. Hắn cố chịu đựng phun ra nuốt vào vài lần, phân bố nước bọt ra ngoài làm ẩm ướt dương v*t, dịch thể dư thừa theo đó chảy xuống, thấm vào giữa vùng lông lóng lánh một mảng. Quy đầu cũng bắt đầu rớm nước, Nghiêm Mạc dùng ngón cái cọ xát lên chỗ kia, kích động đến nỗi thanh âm của Hứa Khiêm cũng biến đổi, y thoải mái thở ra một ngụm khí lạnh, hô hấp cũng nặng hơn.

Hứa Khiêm níu lấy tóc Nghiêm Mạc, đè sau gáy của hắn xuống đem mình chôn càng sâu, mãi cho đến khi người kia không nhịn được, nặng nề đánh vào cái mông y một cái, phát ra một tiếng “bốp”, vang dội ở trong phòng đặc biệt rõ rệt.

“Đừng…” Hứa Khiêm sợ hết hồn, có chút xấu hổ cuộn ngón chân lại, Nghiêm Mạc cũng nhân cơ hội rút thân thể lui, lại không nắm vững được lực đạo, hàm răng quét trên cây trụ yếu ớt, Hứa Khiêm vốn cau mày nhịn một chút, sau vài lần đi đi lại lại thật sự không được nữa, liền ưỡn thẳng thắt lưng, bố trí tư thế ngồi cho đúng.

Quần áo của Nghiêm Mạc đã mở ra hơn phân nửa, từ xương quai xanh đến phân thân đang cương cứng, nhìn không sót thứ gì. Hứa Khiêm thêm hào hứng, tay nắm tóc hắn thả nhẹ một chút, dùng lòng bàn tay phủ lên cái gáy đầy tràn mồ hôi của người nọ, giọng khàn khàn nói: “Dùng môi che hàm răng lại… đúng… ưm… nhẹ nhẹ, nhẹ một chút, dùng đầu lưỡi liếm, từ từ đến… đừng nóng vội… Thao!” Nói đến sau cùng hoàn toàn vỡ giọng, hoá thành thở hổn hển trầm thấp khó nhịn.

Nghiêm Mạc bị thứ đó chặn ở trong miệng đến không thở được, mắt vốn đã đỏ càng đỏ thêm mấy phần, tay đè bắp đùi của Hứa Khiêm thật chặt, thật sự bóp trên chỗ thịt non đó đến nỗi có vài vết bầm tím, cứ như vậy hắn vẫn chưa thoả mãn, lại không thành thật lần mò xuống, đệm dưới cái mông thịt.

Lần trước làm tình là vào hai tháng trước, Hứa Khiêm nín lâu như vậy, đã sớm thoải mái như lọt vào trong sương mù, dù như vậy, y vẫn không quên trêu ghẹo Nghiêm Mạc, một chân rơi trên mặt đất, dùng ngón chân chà xát cái căn kia giữa hai chân đối phương, một lần thêm một lần, có nhẹ có nặng. Khi nhẹ thì không sao, nếu nặng Nghiêm Mạc sẽ cắn y, nhưng không phải cắn ở chỗ đó, mà là trên chỗ thịt mềm nhất nơi bắp đùi, dấu răng màu đỏ và vết bầm tím, hỗn tạp với mồ hôi và dâm dịch, ánh nước ướt nhẹp một mảng, sắc tình đến cực điểm.

Nghiêm Mạc cắn một hồi, liếm dọc theo thân trụ xuống, không thuần thục lắm đùa bỡn túi tinh ở phía dưới, bắt đầu hút chụt chụt. Hút thành tiếng. Hứa Khiêm nghe được mặt đỏ rần, y không ngờ tiểu tử này sau khi uống thuốc chịu chơi đến như vậy, cơ mà giả bộ cự tuyệt nhưng thật ra muốn nghênh đón không phải là phong cách của y, dứt khoát triệt để phóng đãng, tiếng rên rỉ càng ngày càng to.

Nghiêm Mạc nghe được trở nên khó nhịn, ngón tay đệm ở dưới mông đã co lại, siết chặt thịt mông tách ra hai bên, lộ ra miệng huyệt màu đỏ ở giữa. Hắn trân trân nhìn chỗ kia như chết, ánh mắt giống như muốn thiêu cháy, Hứa Khiêm không được tự nhiên nhéo thắt lưng, vừa định thúc giục, đột nhiên cảm giác được phía sau đau nhức một trận, chính là người nọ nhét ngón cái vào trong thân thể.

Phía dưới của Hứa Khiêm sớm đã bị làm đến khắp nơi đều ướt, Nghiêm Mạc thậm chí không dùng dầu bôi trơn, chỉ là dính chút nước bọt cùng dâm dịch cũng đủ rồi. Hắn vừa đào bới miệng huyệt chuẩn bị khép lại, ngoài miệng cũng không dừng, đầu lưỡi xảo quyệt chui vào lỗ hổng nơi chóp đỉnh của tính khí, khoái cảm vô cùng khiến cả người Hứa Khiêm tê dại, nằm trên ghế salon run rẩy giống như bị điện giật, thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng thô tục, so với phẫn nộ càng giống như tình thú hơn.

Nghiêm Mạc không để ý đến y, có lẽ vì không rảnh để ý tới, hắn nắm lấy cánh mông của Hứa Khiêm đến chết, đào bới miệng huyết chuẩn bị khép lại của đối phương, như trêu ghẹo khẽ cắm vào, lòng bàn tay dính đầy dịch thể vuốt ve nếp nhăn ở xung quanh, hậu huyệt đã bị kích thích đến hơi mở ra, giống như ngọ nguậy phun ra nuốt vào, tiết ra dịch ruột non trong suốt.

Khi rút ra hình như đụng phải tuyến tiền liệt, Hứa Khiêm ‘A’ một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng bắn ra, trọc dịch màu trắng bắn lên mặt Nghiêm Mạc.

So với tưởng tượng còn dâm đãng hơn…

Chẳng biết thế nào, đầy đầu Nghiêm Mạc đều là những lời này, hắn ôm lấy chân của Hứa Khiêm, từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ mặt thoải mái đến mất hồn của người nọ, trong lòng trào ra mấy phần khoái cảm đã trả được thù, cảm giác kích thích tựa như xông thẳng từ gót chân lên trán… Trước đây chưa bao giờ nếm qua.

Quy đầu đỏ đến tím bầm để sau miệng huyệt đã được khuếch trương nới lỏng của y, Nghiêm Mạc đè tay của Hứa Khiêm xuống, giống như chó dại gặm cắn cần cổ y, người kia phát ra tiếng ô ô nghẹn ngào, trên khuôn mặt điển trai toàn là mồ hôi, ấn đường nhíu chặt, không biết là thoải mái hay đau nhức.

Thân trụ cương cứng bị tràng đạo nóng ướt căng chặt cắn lấy, nuốt vào nơi sâu nhất, Nghiêm Mạc hưng phấn đến run rẩy, hắn cắn lên ngực Hứa Khiêm, ôm bắp đùi của người kia gập lại thành hai góc chéo, thẳng lưng hung hăng đẩy vào, Hứa Khiêm bị làm đến nói không nên lời, một chân đạp trên vai hắn, lại không có sức lực đá văng ra, đành phải vô lực mở miệng, mặc cho nước bọt từ khoé miệng chảy xuống, rơi xuống xương quai xanh oánh ánh một mảng.

So với lần trước mơ mơ màng màng, lần này tỉnh táo rất nhiều, năm giác quan cũng đều trở nên mãnh liệt, Hứa Khiêm chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một mặt như vậy, cảm thấy xấu hổ, trong miệng đứt quãng chửi vài lời thô tục không đầu không đuôi, đến cuối cùng cái gì cũng không nói được, kêu ô ô a a, ngón chân đều cuộn lại.

So sánh ra, Nghiêm Mạc trái lại rất an tĩnh, vùi đầu mạnh mẽ làm việc, kết quả bởi vì kỹ thuật không thích đáng, thường thường sẽ trượt ra khỏi cơ thể, đánh lên cánh mông nhẵn bóng phát ra một tiếng ‘ba’, Hứa Khiêm nghe được, hận không thể chui vào khe của ghế salon.

Rút cuộc sau nhiều lần, y không chịu nổi nữa, tiện tay ném cái gối lên mặt đối phương, dùng giọng khàn khàn chửi ầm lên: “Con mẹ nó tăm xỉa răng hử? Lão tử tìm gậy mát xa còn mạnh hơn cậu!”