Định Kiến

Chương 55




Ý nghĩ như vậy chỉ thoáng hiện trong đầu, Nghiêm Mạc liền không dám tiếp tục đi sâu vào nữa, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều mặc đồ tắm, lỡ may... lỡ may có gì đều không giấu được.

Y cởi yukata ra đi xuống nước, Hứa Khiêm ngồi dựa vào bờ, thấy hắn tới liền dịch qua bên cạnh nhường chỗ.

Lúc cơ thể hoàn toàn được nước nóng bao phủ, Nghiêm Mạc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mệt nhọc của mấy ngày nay như được giải toả trong nháy mắt, thoải mái ngâm một hồi liền nghe bên cạnh có một trận tiếng nước, là Hứa Khiêm Khiêm đã đứng dậy đang ngồi ở trên bờ lấy chân đạp nước. Nghiêm Mạc duỗi tay kéo khăn tắm ở một bên qua khoác lên người y: "Coi chừng cảm lạnh."

Kẹo que trong miệng đã ăn xong, Hứa Khiêm cắn que không cười híp mắt nhìn hắn, thấy người kia có chút không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác.

Mấy cô gái trẻ đã túm tụm lại đi ngâm bên hồ hoa hồng để làm đẹp, một đám đàn ông không có chuyện gì làm, dứt khoát hoạt động riêng rẽ, Hứa Khiêm quang minh chính đại lôi kéo cánh tay của Nghiêm Mạc, lắc la lắc lư đi tới chỗ ít người.

Bây giờ không tính là mùa đắt khách, người đi du lịch cũng không gọi là nhiều, hai người tìm chỗ ít người, Nghiêm Mạc đi lấy hai ly trà gừng qua, Hứa Khiêm một mình độc chiếm cái ao lớn, gần như ngâm toàn thân ở bên trong, chỉ lộ phần từ cổ trở lên.

Nghiêm Mạc ngồi xuống, đưa trà cho y: "Uống chút đi, đừng bốc hoả nữa."

Hứa Khiêm uống một hớp nước trà, liếm đôi môi đỏ mọng: "Vậy cậu cách xa tôi một chút đi."

Nghiêm Mạc trừng mắt nhìn, thật lâu sau mới phản ứng được là đối phương đang ám chỉ cái gì, khẽ ho nhẹ một tiếng: "Đừng làm rộn."

Hứa Khiêm nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác định không có người liền dựa vào trong lòng Nghiêm Mạc, cánh tay dán trên cơ ngực hắn ám muội vuốt ve: "Vừa nãy cậu cũng nghĩ như vậy phải không? Hửm? Không phải thế thì vì sao mặt đỏ như vậy?"

"... Nước nóng hun đấy."

Hứa Khiêm bật cười khúc khích, xoa nắn mặt hắn: "Làm cũng làm nhiều lần như vậy rồi, cậu xấu hổ cái gì dữ vậy... Ai ya, trong phòng của chúng ta có một cái sân sau, có muốn đến lúc đó..." Y cố ý kéo dài âm cuối, cũng không nói hết lời, chỉ để lại tưởng tượng xa vời mập mờ thế.

Nghiêm Mạc đứng dậy, bước chân ra khỏi hồ tắm, Hứa Khiêm vỗ một cái trên bắp châm ngâm đến đỏ bừng của hắn: "Lấy cho tôi chút gì ăn đi, hơi đói bụng rồi."

"... Muốn cái gì?"

"Trứng suối nước nóng đi, đem ít trái cây gì cũng được." Hứa Khiêm nói: "Trong áo khoác của tôi có để tiền."

Nghiêm Mạc gật đầu, cầm tiền đi mua đồ ăn, Hứa Khiêm một mình ngâm rất nhàm chán, dứt khoát ngồi ở bên hồ tắm coi điện thoại di động, lướt lướt liền thấy hình Mễ Tô, trong lòng mềm nhũn nhất thời thấy nhớ nhung.

Chờ Nghiêm Mạc xách đồ về, hai người ngồi trên bờ hồ ăn xong xuôi lại đổi vài hồ nữa, thời gian cũng không còn sớm nữa mới theo mọi người trở về phòng thay quần áo.

Buổi tối sau khi cơm nước xong được tự do hoạt động, Hứa Khiêm lôi kéo Nghiêm Mạc tới chỗ không có ai qua lại, sau đó mượn trời tối lén hôn hắn, Nghiêm Mạc bị y trêu ghẹo cả ngày, bây giờ cũng có hơi bốc hoả nhưng nghĩ ngày mai còn phải đi chơi, nên không thể không nhịn.

Vẫn nhẫn nhịn đến tối trở về khách sạn, hai người lăn qua lăn lại trên thảm tatami, Hứa Khiêm muốn làm thật nhưng lại sợ ngày mai không dậy nổi, đành phải qua quýt tuốt vài cái rồi đi ngủ. Máy sưởi trong phòng bật cao, nửa đêm y đạp sạch chăn, lại theo bản năng làm ổ trong lồng ngực Nghiêm Mạc, ngày hôm sau lúc thức dậy bọn họ ôm nhau cùng một chỗ, toàn thân đều là mồ hôi.

Lúc Nghiêm Mạc tỉnh dậy, Hứa Khiêm còn đang ngủ, bởi vì quá nóng nên y không mặc quần áo, toàn thân chỉ có một cái quần lót, hai cẳng chân dài đầy mồ hôi quấn một chỗ, trên mặt mang bịt mắt, đôi môi khẽ nhếch lên, toàn thân đỏ ửng, dõi mắt nhìn cũng có mấy phần sắc tình. Nghiêm Mạc ngây ngốc chằm chằm nhìn y, trong lúc nhất thời lại không nỡ đánh thức, rời giường đi rửa mặt trước.

Chờ hắn thay quần áo xong rồi trở lại, Hứa Khiêm vẫn ngủ ở chỗ cũ, nhưng mà độ ấm bên cạnh đã biến mất, y đành phải kéo về chăn đã đạp đi, quấn chặt ôm vào trong lòng, mặc cho Nghiêm Mạc kéo thế nào cũng không chịu buông tay.

Nháo tới nháo lui mấy lần, rốt cuộc Hứa Khiêm mới thức dậy, tháo bịt mắt xuống ngồi dậy, híp mắt hơi thất thần, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, hướng về phía hắn cười cười: "Chào buổi sáng."

Nghiêm Mạc gật đầu, rót cho y một ly nước nóng, Hứa Khiêm đánh răng xong đi ra ngoài tiện tay uống, y liếc nhìn điện thoại di động liền thấy được group Wechat của công ty nhảy ra mấy tin nhắn.

Gần suối nước nóng có một thị trấn nhỏ, ở đó có bán không ít đồ lưu niệm, mấy cô nàng đã sớm đi chơi, hơn nữa vốn ngày hôm sau chủ yếu là hoạt động tự do, liền thảo luận đường đi ở trong nhóm. Tiếp theo Hứa Khiêm nhìn mấy lượt, chỉ chỉ tên một cửa tiệm trên màn hình nói với Nghiêm Mạc: "Bọn họ nói mì sợ của tiệm này không tồi, có muốn đi thử không?"

Nghiêm Mạc cảnh giác nhìn y: "Cay không?"

Hứa Khiêm ôm lấy bờ vai hắn: "Không cay, chút nguyên chất cũng tốt... Thật ra tôi cũng không ăn cay được, trước đó là vì lừa cậu... Khụ."

Nghiêm Mạc bất đắc dĩ giơ hai tay lên: "Anh thắng rồi."

Hứa Khiêm nhếch miệng cười cười.

Hai người mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, tới trước sảnh tìm xe đi đến trấn nhỏ, bởi vì cùng một chuỗi với suối nước nóng, trấn nhỏ cũng nghiêng về phong cách Nhật, liếc nhìn toàn là nhà trệt thấp nhỏ, cộng thêm ánh mắt trời vừa vặn cũng coi như non xanh nước biếc.

Bọn họ đi ở một bên đường, trên đường Hứa Khiêm nhịn không được, thấy được mổ cá hồi tươi liền tiến tới mua một hộp nhỏ, hả miệng vừa muốn ăn lại bị Nghiêm Mạc ngăn cản: "Buổi sáng ăn sống không tốt cho dạ dày."

Hứa Khiêm bĩu môi, hơi khó chịu nhưng vẫn nhịn.

Y đã quen tự do, thứ nhất là không ai quản, thứ hai là không ai quản được, bây giờ cuối cùng bị người hạn chế này nọ khó tránh có mấy phần không thoải mái. Kỳ thật Nghiêm Mạc rất giống một bà cô, hận không thể quản tất tần tật về ăn uống vệ sinh, Hứa Khiêm khó chịu một hồi cũng qua đi, ngược lại có cảm giác vui vẻ khi được người khác quan tâm... Dù chỉ là trong một lúc nhất thời rất ngắn ngủi.

Dẫu sao vài chục năm trước, y cũng từng có một gia đình, một người mẹ tâm thần bất ổn nhưng lại ôn nhu...

Hôm nay, đã là cảnh còn người mất.

Cảm khái mấy câu không ngọn nguồn, Hứa Khiêm điều chỉnh tâm tình lại, tiếp tục cười cười nói nói với Nghiêm Mạc, tìm cửa hàng trên đường mua một phần sushi, Hứa Khiêm giở lại mánh cũ, ngấm ngầm phết mù tạt ở trong, tự mình ăn phần không có cái kia. Nghiêm Mạc không kịp đề phòng cắn một ngụm xuống, nước mắt liền chảy ra, ngay cả vẻ mặt cũng hơi méo xệch, Hứa Khiêm vừa đưa khăn giấy cho hắn vừa không nhịn được cười.

Nghiêm Mạc tức giận nói: "Không cho cười!"

Ánh mắt hắn đỏ au, trong tay còn đang cầm khăn giấy, nước mũi cũng chảy ra, thật là chật vật vô biên. Toàn bộ tâm tình không tốt trước đó của Hứa Khiêm đều được giải toả, cũng không quản đối phương có thể thật sự tức giận hay không, cười đến thiết chút nữa không thở nổi.

Chờ cười đủ rồi, mặt của Nghiêm Mạc cũng đen y chang đáy nồi, Hứa Khiêm hít hít lỗ mũi, lại cầm miếng sushi có trét mù tạt ném vào trong miệng.

Hốc mắt không kiểm soát được mà đỏ lên, y che mũi, cười như một tên ngốc.