Định Kiến

Chương 90




"Sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này?"

"Anh có chút việc riêng... Nói chung, em biết không?"

Văn Bân hình như do dự một chút, "Thật ra Hứa ca rất ít kể với em chuyện trước kia của y, nhưng dù sao quen biết nhiều năm như vậy... Chậc, nếu đàn anh thật sự muốn biết câu chuyện, theo em có một người."

"Ai?"

"À... chính là trợ lý bên người Hứa ca, họ Giang, tên Giang Thành Vọng, quan hệ của các anh tốt vậy nên đã gặp rồi phải không?"

"... Ừm." Lúc này Nghiêm Mạc mới nhớ tới, hắn còn phương thức liên lạc với Giang Thành Vọng, chỉ có điều với quan hệ của đối phương cùng Hứa Khiêm, đoán chừng sẽ không để ý hắn.

Đầu kia Văn Bân im lặng một hồi, lại nói: "Sư huynh, con người của Hứa ca vô cùng sĩ diện, đối với quá khứ của mình cũng có chút... mâu thuẫn? Nói chung nếu như nếu anh tra ra được cái gì, nghìn vạn lần đừng nói hết với y, lòng tự trọng của y quá mạnh mẽ, sẽ khó chịu."

"Ừ." Nghiêm Mạc thở dài, "Cảm ơn em, trước đây nói muốn mời em ăn cơm... À, tuần này thì sao? Cuối tuần có thời gian không?"

"Có."

"Vậy được, đến lúc đó mang theo... mang theo em dâu tới nhé."

"Dạ, em về đây, còn nữa đàn anh... em cũng có lời muốn với anh."

Nghiêm Mạc cúp điện thoại, lại nhìn bức ảnh chụp kia, có chút đứng ngồi không yên, hắn phải khẩn cấp hiểu một vài thứ... Một số, một số chuyện trước đây hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, bỏ qua, bây giờ muốn bồi thường tất cả mọi thứ.

Hốt hoảng rời khỏi phòng làm việc, Nghiêm Mạc trở lại trong xe, cau mày lục hộp tin nhắn trong điện thoại di động, cuối cùng, dừng ở một cái tên.

Vào tháng 3 năm ngoái, hắn nhận dự án của một người, khách hàng mở một phòng thám tử tư... Thời gian dài không liên lạc, Nghiêm Mạc cũng không nắm chắc lắm, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng gọi điện thử xem.

"Alo? Là ông chủ Trương phải không?"

...

Lúc Hứa Khiêm trở lại công ty liền nhìn thấy một bàn làm việc ngăn nắp, cùng với một bó hoa hồng trên ghế salo da thật màu đen.

Y nhíu mày, chỉ hỏi cấp dưới có phải Nghiêm Mạc đã tới hay không, nhận được một câu trả lời khiến người ta bất ngờ — người kia có đến, nhưng vừa đi rồi, không thể đợi mình trở về.

Việc này có ý gì? Lạt mềm buộc chặt?

Hứa Khiêm suy nghĩ một hồi, có lẽ gọi điện thoại cho đối phương đi, hôm nay hiếm khi y có được tâm tình cực tốt muốn nói chuyện – nhắc nhở đối phương chớ nên lại đem việc tư của hai người bày trước mặt bàn dân thiên hạ, và thu hồi những trò bịp lừa mấy cô bé đi, dù gì đây cũng là công ty, y với tư cách là một lão tổng lại cả ngày bị treo trên đỉnh sóng của thị phi, hơi mất mặt.

Hứa Khiêm gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại, kết quả đều là dường dây đang bận, y vốn không có tính kiên trì, sau khi cúp máy liền thấy phiền não, đi lui tới trong phòng làm việc, giày da gõ trên mặt sàn phát ra tiếng lộp cộp. Hứa Khiêm cong người quay ghế ông chủ về phía sau, dựa mạnh vào ghế da, cả người cũng thanh tĩnh lại, mong muốn vùi mình vào đó.

Phát ngốc ngồi như vậy một hồi, vừa lúc Giang Thành Vọng đi vào báo cáo, rất nhanh, hai người lại một lần nữa tập trung hết tinh thần vào công việc.

Mấy ngày kế tiếp Nghiêm Mạc vẫn không xuất hiện, Hứa Khiêm vui vẻ nhàn rỗi, cho rằng rốt cuộc đối phương đã suy nghĩ thông suốt, nhưng mấy cô bé trong công ty bị "hối lộ" lại hơi tiếc nuối, sau đó Hứa Khiên bảo người ta mua một đống bánh quy về phát cho nhân viên trong công ty một phần, nên cũng không ai còn tiếp tục nhớ tới nữa.

Cuộc sống theo thời gian từ từ bước vào quỹ đạo, rất nhanh, Hứa Khiêm nhận được một hạng mục cần đi công tác, y tạm thời giao công ty cho hai người Giang Lâm, mang theo mấy cấp dưới đắc lực bay đi X thị. Hành trình hơn 3 tiếng, lúc xuống máy bay cũng đã gần sáng, Hứa Khiêm vừa ngáp vừa khởi động di động, trên màn hình sáng choang nhảy ra tin báo tin nhắn, lại là của Nghiêm Mạc đã mất tích gần nửa tháng nhắn tới.

Lúc này Hứa Khiêm gấp gáp về khách sạn nghỉ ngơi, không có tinh thần để theo hắn chơi đùa, thuận tay xoá ghi chép cuộc trò chuyện.

Trên bàn ăn ngoại trừ nói chuyện làm ăn còn buôn dưa nói chuyện phiếm, lão tổng hợp tác lần này tin Phật, trên tay đeo một chuỗi hạt, kể là đặc biệt lên núi cầu một đại sư khai quang, rất linh nghiệm, nghe nói trước kia cổ phiếu của lão rớt thảm hại, khủng hoảng trầm trọng, thế mà tình thế xoay chuyện trong một đêm.

Hứa Khiêm nghe được hơi sửng sốt, trong đầu mặc dù không mấy tin lắm, nhưng đều là làm ăn, đối với loại việc này vẫn giành vài phần tôn kính, hơn nữa y cảm thấy gần đây mình rất xui xẻo, liền từ chuyện làm ăn lại thành theo gót đối phương thảo luận về chuyện này. Kết quả lão tổng kia cũng là một người sảng khoái, hôm sau lôi kéo y đi gặp đại sư phong thuỷ nổi danh nhất ở đó, coi cho Hứa Khiêm từ đầu đến chân một lần, sau cùng cho y một địa chỉ, là một ngôi chùa nổi danh ở thành phố kia, nói y đi lễ chùa dâng một nén nhang.

Hứa Khiêm hơi mờ mịt, nhưng trong đầu nghĩ tôi đặc biệt tốn nhiều tiền như vậy cho ông chỉ để ông nói cho tôi biết việc này? Nhưng nói thế nào thì đối phương cũng là một đại sư, dù sao mình cũng phải giữ kính trọng, liền chà xát tay, thành khẩn nói: "Xin hỏi đại sư, vận thế của tôi rốt cuộc là..."

Đại sư kia đã hơn 50, tướng mạo bên ngoài không đẹp mắt nhưng có phong thái siêu phàm, ông chấp tay hành lễ, "Thiên cơ bất khả lộ. Chúng tôi chỉ có thể hướng dẫn, về phần làm thế nào để đi còn phụ thuộc vào bản thân thí chủ."

Lời này của ông vừa nói ra, tình cảnh liền hơi lúng túng, vẫn là lão tổng ban đầu giới thiệu chạy tới giảng hoà, "Đại sư Trần Vô nói đúng, hạt châu này của tôi trước kia cũng là trăm đắng nghìn cay mua được tại một buổi đấu giá với giá cao, lại đặc biệt đưa đến một nơi cực kì hẻo lánh khai quang... Hứa tiểu đệ, nếu chú thật sự tin, không bằng thử xem."

Hứa Khiêm nghe thấy mơ hồ, nhưng cũng không thích làm mất mặt đối phương, y ôm suy nghĩ thà tin còn hơn không tin dự định đi một vòng vào trong xem thử.

Nhưng nói là thư thế, vấn đề trước mắt vẫn còn chưa được giải quyết hoàn toàn – bữa tiệc đêm đó Hứa Khiêm uống say khước, được cấp dưới mang về khách sạn. Lần này không ai hầu hạ, y nằm trên giường mơ mơ màng màng một hồi, chờ hơi tỉnh táo một chút, mới kéo thân thể nặng trĩu choáng váng vào toilet, ghé vào bồn câu bên cạnh nôn.

Cùng lúc đó, điện thoại mà Hứa Khiêm nhét trên đệm rung lên, nhưng Hứa Khiêm không thể nhận được, đầu này y ói đến đầu óc quay cuồng, hận không thể nôn cả dạ dày ra ngoài, càng về sau chỉ có thể nôn ra nước chua, cũng không biết đã qua bao lâu.

Chờ lúc y trở lại trong phòng, di động đã sớm hết pin, Hứa Khiêm cũng không có lòng dạ nhìn nó, nằm xuống ngủ như chết.

Mà y chẳng thể ngờ rằng trong lúc mất liên lạc mấy ngày này, Nghiêm Mạc đã nhờ thám tử tư ghi chép xuống tất cả toàn bộ về Hứa Khiêm, tập hợp lại thành một văn bản gởi đến hộp thư của Nghiêm Mạc...

Hết chương 90